Tác giả:

Ngày ly hôn, cả tôi và Hạ Hoài Xuyên đều rất bình tĩnh. “Tất cả cổ phần công ty để cho anh, còn tất cả cổ phiếu quyền chọn và tiền mặt thì để cho em, ba căn hộ ở Manhattan để anh, biệt thự ven biển ở Úc để em, hai trang viên và lâu đài ở Anh và cả nhà máy rượu ở Pháp chúng ta chia đôi…” Tài sản trong hôn nhân của chúng tôi không ít, nhưng so với gia đình hai bên nhà họ Hạ thì cũng chẳng là gì, vì thế việc chia tài sản diễn ra rất nhanh chóng. Chỉ có vấn đề quyền nuôi con là mất chút thời gian. Hạ Kỳ mới năm tuổi, nhưng đã là đứa trẻ rất thông minh. Thằng bé lao tới ôm lấy Hạ Hoài Xuyên và nói lớn: “Con ở với ba!” Thằng bé quay đầu nhìn tôi đầy cảnh giác, trong mắt đầy sự đề phòng, như thể sợ rằng tôi sẽ bắt nó đi vậy. Tôi không nhịn được mà cười cay đắng. Ánh mắt đó chẳng giống một đứa con đang nhìn mẹ ruột của mình, mà như đang nhìn một kẻ buôn người đê tiện. Có lẽ Hạ Hoài Xuyên cũng nghĩ rằng tôi sẽ tranh giành quyền nuôi Hạ Kỳ, anh ấy liếc nhìn tôi: “Hạ Kỳ ở với anh đi, dù sao thì…

Chương 20: Chương 20

Tấm Ảnh Gia Đình Không Có TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịNgày ly hôn, cả tôi và Hạ Hoài Xuyên đều rất bình tĩnh. “Tất cả cổ phần công ty để cho anh, còn tất cả cổ phiếu quyền chọn và tiền mặt thì để cho em, ba căn hộ ở Manhattan để anh, biệt thự ven biển ở Úc để em, hai trang viên và lâu đài ở Anh và cả nhà máy rượu ở Pháp chúng ta chia đôi…” Tài sản trong hôn nhân của chúng tôi không ít, nhưng so với gia đình hai bên nhà họ Hạ thì cũng chẳng là gì, vì thế việc chia tài sản diễn ra rất nhanh chóng. Chỉ có vấn đề quyền nuôi con là mất chút thời gian. Hạ Kỳ mới năm tuổi, nhưng đã là đứa trẻ rất thông minh. Thằng bé lao tới ôm lấy Hạ Hoài Xuyên và nói lớn: “Con ở với ba!” Thằng bé quay đầu nhìn tôi đầy cảnh giác, trong mắt đầy sự đề phòng, như thể sợ rằng tôi sẽ bắt nó đi vậy. Tôi không nhịn được mà cười cay đắng. Ánh mắt đó chẳng giống một đứa con đang nhìn mẹ ruột của mình, mà như đang nhìn một kẻ buôn người đê tiện. Có lẽ Hạ Hoài Xuyên cũng nghĩ rằng tôi sẽ tranh giành quyền nuôi Hạ Kỳ, anh ấy liếc nhìn tôi: “Hạ Kỳ ở với anh đi, dù sao thì… Sự xuất hiện bất ngờ của đứa trẻ khiến tôi bối rối. Tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ mang thai vào lúc này, nhất là sau tất cả những chuyện đã xảy ra. Tôi cũng không biết liệu mình có sẵn sàng để trở thành một người mẹ lần nữa hay không. Hơn nữa, mối quan hệ giữa tôi và Cố Phỉ vẫn chưa rõ ràng, chúng tôi chỉ vừa bắt đầu đồng hành cùng nhau, chưa nghĩ đến việc tiến xa hơn.Cố Phỉ quỳ xuống bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi, giọng cậu dịu dàng hơn, không còn vẻ hào hứng như trước:“Hướng Nam, nếu em muốn có thời gian suy nghĩ, anh sẽ tôn trọng quyết định của em. Nhưng anh thật lòng muốn giữ đứa bé này, anh muốn chăm sóc cho cả em và con.”Tôi nhìn vào đôi mắt của Cố Phỉ, ánh mắt chân thành và đầy hy vọng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lưỡng lự. Tôi không biết phải lựa chọn thế nào, không biết liệu quyết định của mình sẽ ảnh hưởng đến tương lai ra sao.***“Hạ Hoài Xuyên, tôi sẽ không buông tha đâu!” Hướng Thư hét lên, mắt đỏ ngầu như kẻ điên dại, tay càng siết chặt con d.a.o hơn, lưỡi d.a.o kề sát vào cổ của Hạ Kỳ.Tôi gần như không thở nổi khi thấy tình hình trước mắt, tim tôi đập loạn xạ. Mọi chuyện đang rơi vào hỗn loạn đến không thể tưởng tượng nổi. Nhưng lúc này tôi không thể dừng lại để phân tích ai đúng ai sai nữa. Tôi chỉ biết rằng Hạ Kỳ, đứa con ruột của tôi, đang đối diện với nguy hiểm cận kề.Tôi hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh.Tôi bước lên trước, giọng nói run rẩy nhưng quyết liệt: “Hướng Thư, xin cô, đừng làm tổn thương Hạ Kỳ. Dù cô có bất mãn thế nào, thằng bé không có lỗi trong chuyện này!”Hướng Thư cười điên cuồng, ánh mắt đầy hận thù nhìn tôi: “Không có lỗi sao? Nó đẩy tôi ngã xuống cầu thang, cướp đi đứa con của tôi. Nó chính là kẻ đã phá hủy cuộc đời tôi!”Tôi cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy: “Nó chỉ là một đứa trẻ, Hướng Thư. Nó không hiểu chuyện, nó bị dồn ép đến mức phải làm vậy. Cô đang trút giận lên một đứa trẻ, không đáng đâu!”Hạ Hoài Xuyên đứng bên cạnh tôi, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Hướng Thư: “Hướng Thư, cô đã gây ra quá nhiều chuyện rồi. Đừng tiếp tục đẩy mọi thứ đi xa hơn nữa. Buông d.a.o xuống, chúng ta sẽ giải quyết mọi thứ theo cách đúng đắn.”Nhưng Hướng Thư đã không còn lý trí. Sau khi bị vạch trần sự thật rằng đứa bé không phải con của Hạ Hoài Xuyên, ánh mắt cô ta trở nên đầy độc ác và điên loạn.Cô ta cười lạnh, nhìn tôi và Hạ Hoài Xuyên đầy thù hận: “Giải quyết? Giải quyết cái gì chứ? Cuộc đời tôi đã bị hủy hoại. Bây giờ tôi không còn gì để mất!”Tình hình đang trở nên cực kỳ nguy hiểm. Cảnh sát bên ngoài chuẩn bị sẵn sàng can thiệp, nhưng bất kỳ hành động sai lầm nào cũng có thể dẫn đến thảm kịch.

Sự xuất hiện bất ngờ của đứa trẻ khiến tôi bối rối. Tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ mang thai vào lúc này, nhất là sau tất cả những chuyện đã xảy ra. Tôi cũng không biết liệu mình có sẵn sàng để trở thành một người mẹ lần nữa hay không. Hơn nữa, mối quan hệ giữa tôi và Cố Phỉ vẫn chưa rõ ràng, chúng tôi chỉ vừa bắt đầu đồng hành cùng nhau, chưa nghĩ đến việc tiến xa hơn.

Cố Phỉ quỳ xuống bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi, giọng cậu dịu dàng hơn, không còn vẻ hào hứng như trước:

“Hướng Nam, nếu em muốn có thời gian suy nghĩ, anh sẽ tôn trọng quyết định của em. Nhưng anh thật lòng muốn giữ đứa bé này, anh muốn chăm sóc cho cả em và con.”

Tôi nhìn vào đôi mắt của Cố Phỉ, ánh mắt chân thành và đầy hy vọng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lưỡng lự. Tôi không biết phải lựa chọn thế nào, không biết liệu quyết định của mình sẽ ảnh hưởng đến tương lai ra sao.

***

“Hạ Hoài Xuyên, tôi sẽ không buông tha đâu!” Hướng Thư hét lên, mắt đỏ ngầu như kẻ điên dại, tay càng siết chặt con d.a.o hơn, lưỡi d.a.o kề sát vào cổ của Hạ Kỳ.

Tôi gần như không thở nổi khi thấy tình hình trước mắt, tim tôi đập loạn xạ. Mọi chuyện đang rơi vào hỗn loạn đến không thể tưởng tượng nổi. Nhưng lúc này tôi không thể dừng lại để phân tích ai đúng ai sai nữa. Tôi chỉ biết rằng Hạ Kỳ, đứa con ruột của tôi, đang đối diện với nguy hiểm cận kề.

Tôi hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Tôi bước lên trước, giọng nói run rẩy nhưng quyết liệt: “Hướng Thư, xin cô, đừng làm tổn thương Hạ Kỳ. Dù cô có bất mãn thế nào, thằng bé không có lỗi trong chuyện này!”

Hướng Thư cười điên cuồng, ánh mắt đầy hận thù nhìn tôi: “Không có lỗi sao? Nó đẩy tôi ngã xuống cầu thang, cướp đi đứa con của tôi. Nó chính là kẻ đã phá hủy cuộc đời tôi!”

Tôi cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy: “Nó chỉ là một đứa trẻ, Hướng Thư. Nó không hiểu chuyện, nó bị dồn ép đến mức phải làm vậy. Cô đang trút giận lên một đứa trẻ, không đáng đâu!”

Hạ Hoài Xuyên đứng bên cạnh tôi, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Hướng Thư: “Hướng Thư, cô đã gây ra quá nhiều chuyện rồi. Đừng tiếp tục đẩy mọi thứ đi xa hơn nữa. Buông d.a.o xuống, chúng ta sẽ giải quyết mọi thứ theo cách đúng đắn.”

Nhưng Hướng Thư đã không còn lý trí. Sau khi bị vạch trần sự thật rằng đứa bé không phải con của Hạ Hoài Xuyên, ánh mắt cô ta trở nên đầy độc ác và điên loạn.

Cô ta cười lạnh, nhìn tôi và Hạ Hoài Xuyên đầy thù hận: “Giải quyết? Giải quyết cái gì chứ? Cuộc đời tôi đã bị hủy hoại. Bây giờ tôi không còn gì để mất!”

Tình hình đang trở nên cực kỳ nguy hiểm. Cảnh sát bên ngoài chuẩn bị sẵn sàng can thiệp, nhưng bất kỳ hành động sai lầm nào cũng có thể dẫn đến thảm kịch.

Tấm Ảnh Gia Đình Không Có TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịNgày ly hôn, cả tôi và Hạ Hoài Xuyên đều rất bình tĩnh. “Tất cả cổ phần công ty để cho anh, còn tất cả cổ phiếu quyền chọn và tiền mặt thì để cho em, ba căn hộ ở Manhattan để anh, biệt thự ven biển ở Úc để em, hai trang viên và lâu đài ở Anh và cả nhà máy rượu ở Pháp chúng ta chia đôi…” Tài sản trong hôn nhân của chúng tôi không ít, nhưng so với gia đình hai bên nhà họ Hạ thì cũng chẳng là gì, vì thế việc chia tài sản diễn ra rất nhanh chóng. Chỉ có vấn đề quyền nuôi con là mất chút thời gian. Hạ Kỳ mới năm tuổi, nhưng đã là đứa trẻ rất thông minh. Thằng bé lao tới ôm lấy Hạ Hoài Xuyên và nói lớn: “Con ở với ba!” Thằng bé quay đầu nhìn tôi đầy cảnh giác, trong mắt đầy sự đề phòng, như thể sợ rằng tôi sẽ bắt nó đi vậy. Tôi không nhịn được mà cười cay đắng. Ánh mắt đó chẳng giống một đứa con đang nhìn mẹ ruột của mình, mà như đang nhìn một kẻ buôn người đê tiện. Có lẽ Hạ Hoài Xuyên cũng nghĩ rằng tôi sẽ tranh giành quyền nuôi Hạ Kỳ, anh ấy liếc nhìn tôi: “Hạ Kỳ ở với anh đi, dù sao thì… Sự xuất hiện bất ngờ của đứa trẻ khiến tôi bối rối. Tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ mang thai vào lúc này, nhất là sau tất cả những chuyện đã xảy ra. Tôi cũng không biết liệu mình có sẵn sàng để trở thành một người mẹ lần nữa hay không. Hơn nữa, mối quan hệ giữa tôi và Cố Phỉ vẫn chưa rõ ràng, chúng tôi chỉ vừa bắt đầu đồng hành cùng nhau, chưa nghĩ đến việc tiến xa hơn.Cố Phỉ quỳ xuống bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi, giọng cậu dịu dàng hơn, không còn vẻ hào hứng như trước:“Hướng Nam, nếu em muốn có thời gian suy nghĩ, anh sẽ tôn trọng quyết định của em. Nhưng anh thật lòng muốn giữ đứa bé này, anh muốn chăm sóc cho cả em và con.”Tôi nhìn vào đôi mắt của Cố Phỉ, ánh mắt chân thành và đầy hy vọng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lưỡng lự. Tôi không biết phải lựa chọn thế nào, không biết liệu quyết định của mình sẽ ảnh hưởng đến tương lai ra sao.***“Hạ Hoài Xuyên, tôi sẽ không buông tha đâu!” Hướng Thư hét lên, mắt đỏ ngầu như kẻ điên dại, tay càng siết chặt con d.a.o hơn, lưỡi d.a.o kề sát vào cổ của Hạ Kỳ.Tôi gần như không thở nổi khi thấy tình hình trước mắt, tim tôi đập loạn xạ. Mọi chuyện đang rơi vào hỗn loạn đến không thể tưởng tượng nổi. Nhưng lúc này tôi không thể dừng lại để phân tích ai đúng ai sai nữa. Tôi chỉ biết rằng Hạ Kỳ, đứa con ruột của tôi, đang đối diện với nguy hiểm cận kề.Tôi hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh.Tôi bước lên trước, giọng nói run rẩy nhưng quyết liệt: “Hướng Thư, xin cô, đừng làm tổn thương Hạ Kỳ. Dù cô có bất mãn thế nào, thằng bé không có lỗi trong chuyện này!”Hướng Thư cười điên cuồng, ánh mắt đầy hận thù nhìn tôi: “Không có lỗi sao? Nó đẩy tôi ngã xuống cầu thang, cướp đi đứa con của tôi. Nó chính là kẻ đã phá hủy cuộc đời tôi!”Tôi cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy: “Nó chỉ là một đứa trẻ, Hướng Thư. Nó không hiểu chuyện, nó bị dồn ép đến mức phải làm vậy. Cô đang trút giận lên một đứa trẻ, không đáng đâu!”Hạ Hoài Xuyên đứng bên cạnh tôi, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Hướng Thư: “Hướng Thư, cô đã gây ra quá nhiều chuyện rồi. Đừng tiếp tục đẩy mọi thứ đi xa hơn nữa. Buông d.a.o xuống, chúng ta sẽ giải quyết mọi thứ theo cách đúng đắn.”Nhưng Hướng Thư đã không còn lý trí. Sau khi bị vạch trần sự thật rằng đứa bé không phải con của Hạ Hoài Xuyên, ánh mắt cô ta trở nên đầy độc ác và điên loạn.Cô ta cười lạnh, nhìn tôi và Hạ Hoài Xuyên đầy thù hận: “Giải quyết? Giải quyết cái gì chứ? Cuộc đời tôi đã bị hủy hoại. Bây giờ tôi không còn gì để mất!”Tình hình đang trở nên cực kỳ nguy hiểm. Cảnh sát bên ngoài chuẩn bị sẵn sàng can thiệp, nhưng bất kỳ hành động sai lầm nào cũng có thể dẫn đến thảm kịch.

Chương 20: Chương 20