Tác giả:

Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…

Chương 295: Nam nhi phải tự cường 34

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Không biết từ lúc nào, Diệp Cô Thành đã đứng trên nóc ngôi miếu nhỏ, bộáo trắng tung bay theo gió. Hắn nhìn xuống đám người chơi dưới đất, không hềcó biểu cảm gì, nói: "Diệp mỗ chỉ tạm nghỉ chân trong ngôi miếu nhỏ này,không ngờ lại làm phiền chư vị anh hùng tới đây. Không biết Diệp mỗ đã làmđiều gì để đắc tội chư vị?"Lúc này, Tử Phi Tử cũng thúc ngựa tới, nói tiếp: "Diệp Cô Thành, có phảingươi muốn giết Nga Mi Song Anh?"Diệp Cô Thành khinh thường nói: "Nga Mi Song Anh? Ngươi thật biết nóiđùa. Ngươi có biết sư phụ của Song Anh chết dưới tay ai không?"Mọi người đều quay sang nhìn Pháo Thiên Minh, bao gồm cả Chân Hán Tửvà Kiếm Cầm.Pháo Thiên Minh tức giận nói: "Đồ ngu, sao các ngươi lại nghi ngờ ta đầutiên? Các ngươi làm vậy tổn thương lòng tự trọng lắm đấy."Không thể trách họ được, số người chơi có thể giết được NPC lớn khôngnhiều, mà Pháo Thiên Minh vừa là một trong số đó, vừa là người có khả năngnhất.Lục Tiểu Phụng bước ra từ bụi cây, phủi bụi trên người rồi nói: "Là TâyMôn Xuy Tuyết."“Lục Tiểu Phụng?" Vài tháng trước, Tử Phi Tử đã gặp Lục Tiểu Phụng ở kỹviện. Lời nói của Lục Tiểu Phụng không thể không tin. Song Anh do dự hỏi:"Kẻ muốn giết Song Anh cũng là Tây Môn Xuy Tuyết?""Vấn đề này rất phức tạp, ta nói rõ với ngươi như thế này, chân tướng cụ thểtự mình suy ngẫm: Trước hết, Tây Môn Xuy Tuyết giết sư phụ của Song Anh,mà đại sư huynh của Song Anh đi báo thù... cũng bị làm thịt. Kế đó, một sưmuội của Song Anh đã trở thành Tây Môn phu nhân, mâu thuẫn giữa họ rấtphức tạp.""Tây Môn Xuy Tuyết thành thân rồi ư?" Diệp Cô Thành kinh ngạc hỏi."Ừ! Còn có con rồi." Ánh mắt Lục Tiểu Phụng lóe lên chút bi thương. Tấtnhiên hắn biết Tây Môn Xuy Tuyết thành thân có con nghĩa là gì. Có nghĩa làhắn đã có tình cảm, không còn là thần mà là người. Hắn cũng sẽ không cònchân thành với kiếm mà chỉ chân thành với người. Đối đầu với tiểu tặc thìkhông sao, nhưng quyết đấu với một cao thủ như Diệp Cô Thành, chắc chắnphải chết không thể nghi ngờ."Sao không vào dùng chén trà." Diệp Cô Thành tiện thể mời Lục TiểuPhụng: "Hôm nay đã chết đủ nhiều rồi, ba người các ngươi cũng vào ngồi đi. Tacũng có vài việc muốn hỏi các ngươi." Câu cuối giọng điệu rất nghiêm khắc."Thế thì tốt quá." Mặc dù Lục Tiểu Phụng là người trong giang hồ nhưngcũng rất ghét đấu võ giết người. Hắn quay sang nói với Tử Phi Tử: "Ta thấyNga Mi các ngươi nên lui về, làm rõ mọi chuyện rồi hãy nói. Huống hồ... dùDiệp Cô Thành bị thương nhưng Thiên Ngoại Phi Tiên của hắn mạnh hơn têntiểu nhân này gấp trăm lần, bảo vệ cẩn thận Song Anh, đừng để kẻ gian lợi dụngmới là chính sự. Còn về đệ tử Đường Môn các ngươi, ta thấy các ngươi khôngnên nhận nhiệm vụ này, cho dù Diệp Cô Thành có bị thương đến đâu đi nữacũng tuyệt đối không chết dưới tay các ngươi."Thật ra có không ít người biết nguyên tác là xem phim hay gì đó, cũng hiểurõ Diệp Cô Thành muốn giết Song Anh. Nhưng dù sao đây cũng chỉ là trò chơi,mọi chuyện đều có thể xảy ra. Ví dụ như nói Pháo Thiên Minh có Thiên NgoạiPhi Tiên khiến bọn họ rất khó hiểu, bởi vì đây hoàn toàn không phải là nguyêntác. Hơn nữa chuyện ở quán rượu XX cũng bị tiết lộ, trận đại chiến y độc KimCổ càng nằm ngoài nguyên tác. Thậm chí còn có người thấy Hoa Mãn Lâu,trong nguyên tác cũng không hề xuất trận.Tóm lại, tất cả quá hỗn loạn, khó hiểu. Bây giờ đi khiêu khích Diệp CôThành, đúng là đội ngũ ngàn người có thể nhận chìm Diệp Cô Thành đang bịtrọng thương, nhưng khó đoán trước được liệu Lục Tiểu Phụng có ra tay haykhông. Hơn nữa phe Pháo Thiên Minh cũng không phải không có thế lực. Mọingười can thiệp lẫn nhau, rồi chiến tranh bang hội, môn phái bùng nổ, mọi thứhoàn toàn mất kiểm soát.Thời gian gần đây, người chơi ở Tương Dương đều mất mấy cấp độ. Khônglâu sau, cả giang hồ lại bị mất mấy cấp độ nữa. Cứ thế thì mọi người cuốn góiquay về tân thủ thôn đóng cửa uống trà tán gẫu đánh mạt chược...Tử Phi Tử nghe vậy mồ hôi lạnh trào ra, quyết định nghe theo ý kiến củaLục Tiểu Phụng, bảo vệ Song Anh. Dù sao chỉ cần trong vòng 48 giờ Song Anhkhông chết, nhiệm vụ của bọn họ coi như hoàn thành. Mặc dù bây giờ số ngườiđược thưởng ít đi một chút...Pháo Thiên Minh đến gần Đường Đường đang lặng lẽ trừng mắt với mình,ngại ngùng gãi đầu rồi cười ha hả. Đường Đường không để ý, Thiên Minh lạicười khì khì. Đường Đường tức giận hỏi: "Ngươi không biết nói tiếng người à?""Khà khà khà!""Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của ngươi kìa." Đường Đường không nhịn đượccười một cái rồi vội vàng hỏi: "Ngươi dám lợi dụng một nữ nhân như ta để thựchiện chiến thuật đánh lén, g**t ch*t bằng hữu chiến của ta. Có cảm thấy mìnhhèn hạ không? Có thấy ô liêm sỉ không? Có thấy ti tiện không? Có biết việc nàyđã làm tổn thương tâm hồn ta đến mức nào không?" 

Không biết từ lúc nào, Diệp Cô Thành đã đứng trên nóc ngôi miếu nhỏ, bộ

áo trắng tung bay theo gió. Hắn nhìn xuống đám người chơi dưới đất, không hề

có biểu cảm gì, nói: "Diệp mỗ chỉ tạm nghỉ chân trong ngôi miếu nhỏ này,

không ngờ lại làm phiền chư vị anh hùng tới đây. Không biết Diệp mỗ đã làm

điều gì để đắc tội chư vị?"

Lúc này, Tử Phi Tử cũng thúc ngựa tới, nói tiếp: "Diệp Cô Thành, có phải

ngươi muốn giết Nga Mi Song Anh?"

Diệp Cô Thành khinh thường nói: "Nga Mi Song Anh? Ngươi thật biết nói

đùa. Ngươi có biết sư phụ của Song Anh chết dưới tay ai không?"

Mọi người đều quay sang nhìn Pháo Thiên Minh, bao gồm cả Chân Hán Tử

và Kiếm Cầm.

Pháo Thiên Minh tức giận nói: "Đồ ngu, sao các ngươi lại nghi ngờ ta đầu

tiên? Các ngươi làm vậy tổn thương lòng tự trọng lắm đấy."

Không thể trách họ được, số người chơi có thể giết được NPC lớn không

nhiều, mà Pháo Thiên Minh vừa là một trong số đó, vừa là người có khả năng

nhất.

Lục Tiểu Phụng bước ra từ bụi cây, phủi bụi trên người rồi nói: "Là Tây

Môn Xuy Tuyết."

“Lục Tiểu Phụng?" Vài tháng trước, Tử Phi Tử đã gặp Lục Tiểu Phụng ở kỹ

viện. Lời nói của Lục Tiểu Phụng không thể không tin. Song Anh do dự hỏi:

"Kẻ muốn giết Song Anh cũng là Tây Môn Xuy Tuyết?"

"Vấn đề này rất phức tạp, ta nói rõ với ngươi như thế này, chân tướng cụ thể

tự mình suy ngẫm: Trước hết, Tây Môn Xuy Tuyết giết sư phụ của Song Anh,

mà đại sư huynh của Song Anh đi báo thù... cũng bị làm thịt. Kế đó, một sư

muội của Song Anh đã trở thành Tây Môn phu nhân, mâu thuẫn giữa họ rất

phức tạp."

"Tây Môn Xuy Tuyết thành thân rồi ư?" Diệp Cô Thành kinh ngạc hỏi.

"Ừ! Còn có con rồi." Ánh mắt Lục Tiểu Phụng lóe lên chút bi thương. Tất

nhiên hắn biết Tây Môn Xuy Tuyết thành thân có con nghĩa là gì. Có nghĩa là

hắn đã có tình cảm, không còn là thần mà là người. Hắn cũng sẽ không còn

chân thành với kiếm mà chỉ chân thành với người. Đối đầu với tiểu tặc thì

không sao, nhưng quyết đấu với một cao thủ như Diệp Cô Thành, chắc chắn

phải chết không thể nghi ngờ.

"Sao không vào dùng chén trà." Diệp Cô Thành tiện thể mời Lục Tiểu

Phụng: "Hôm nay đã chết đủ nhiều rồi, ba người các ngươi cũng vào ngồi đi. Ta

cũng có vài việc muốn hỏi các ngươi." Câu cuối giọng điệu rất nghiêm khắc.

"Thế thì tốt quá." Mặc dù Lục Tiểu Phụng là người trong giang hồ nhưng

cũng rất ghét đấu võ giết người. Hắn quay sang nói với Tử Phi Tử: "Ta thấy

Nga Mi các ngươi nên lui về, làm rõ mọi chuyện rồi hãy nói. Huống hồ... dù

Diệp Cô Thành bị thương nhưng Thiên Ngoại Phi Tiên của hắn mạnh hơn tên

tiểu nhân này gấp trăm lần, bảo vệ cẩn thận Song Anh, đừng để kẻ gian lợi dụng

mới là chính sự. Còn về đệ tử Đường Môn các ngươi, ta thấy các ngươi không

nên nhận nhiệm vụ này, cho dù Diệp Cô Thành có bị thương đến đâu đi nữa

cũng tuyệt đối không chết dưới tay các ngươi."

Thật ra có không ít người biết nguyên tác là xem phim hay gì đó, cũng hiểu

rõ Diệp Cô Thành muốn giết Song Anh. Nhưng dù sao đây cũng chỉ là trò chơi,

mọi chuyện đều có thể xảy ra. Ví dụ như nói Pháo Thiên Minh có Thiên Ngoại

Phi Tiên khiến bọn họ rất khó hiểu, bởi vì đây hoàn toàn không phải là nguyên

tác. Hơn nữa chuyện ở quán rượu XX cũng bị tiết lộ, trận đại chiến y độc Kim

Cổ càng nằm ngoài nguyên tác. Thậm chí còn có người thấy Hoa Mãn Lâu,

trong nguyên tác cũng không hề xuất trận.

Tóm lại, tất cả quá hỗn loạn, khó hiểu. Bây giờ đi khiêu khích Diệp Cô

Thành, đúng là đội ngũ ngàn người có thể nhận chìm Diệp Cô Thành đang bị

trọng thương, nhưng khó đoán trước được liệu Lục Tiểu Phụng có ra tay hay

không. Hơn nữa phe Pháo Thiên Minh cũng không phải không có thế lực. Mọi

người can thiệp lẫn nhau, rồi chiến tranh bang hội, môn phái bùng nổ, mọi thứ

hoàn toàn mất kiểm soát.

Thời gian gần đây, người chơi ở Tương Dương đều mất mấy cấp độ. Không

lâu sau, cả giang hồ lại bị mất mấy cấp độ nữa. Cứ thế thì mọi người cuốn gói

quay về tân thủ thôn đóng cửa uống trà tán gẫu đánh mạt chược...

Tử Phi Tử nghe vậy mồ hôi lạnh trào ra, quyết định nghe theo ý kiến của

Lục Tiểu Phụng, bảo vệ Song Anh. Dù sao chỉ cần trong vòng 48 giờ Song Anh

không chết, nhiệm vụ của bọn họ coi như hoàn thành. Mặc dù bây giờ số người

được thưởng ít đi một chút...

Pháo Thiên Minh đến gần Đường Đường đang lặng lẽ trừng mắt với mình,

ngại ngùng gãi đầu rồi cười ha hả. Đường Đường không để ý, Thiên Minh lại

cười khì khì. Đường Đường tức giận hỏi: "Ngươi không biết nói tiếng người à?"

"Khà khà khà!"

"Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của ngươi kìa." Đường Đường không nhịn được

cười một cái rồi vội vàng hỏi: "Ngươi dám lợi dụng một nữ nhân như ta để thực

hiện chiến thuật đánh lén, g**t ch*t bằng hữu chiến của ta. Có cảm thấy mình

hèn hạ không? Có thấy ô liêm sỉ không? Có thấy ti tiện không? Có biết việc này

đã làm tổn thương tâm hồn ta đến mức nào không?" 

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Không biết từ lúc nào, Diệp Cô Thành đã đứng trên nóc ngôi miếu nhỏ, bộáo trắng tung bay theo gió. Hắn nhìn xuống đám người chơi dưới đất, không hềcó biểu cảm gì, nói: "Diệp mỗ chỉ tạm nghỉ chân trong ngôi miếu nhỏ này,không ngờ lại làm phiền chư vị anh hùng tới đây. Không biết Diệp mỗ đã làmđiều gì để đắc tội chư vị?"Lúc này, Tử Phi Tử cũng thúc ngựa tới, nói tiếp: "Diệp Cô Thành, có phảingươi muốn giết Nga Mi Song Anh?"Diệp Cô Thành khinh thường nói: "Nga Mi Song Anh? Ngươi thật biết nóiđùa. Ngươi có biết sư phụ của Song Anh chết dưới tay ai không?"Mọi người đều quay sang nhìn Pháo Thiên Minh, bao gồm cả Chân Hán Tửvà Kiếm Cầm.Pháo Thiên Minh tức giận nói: "Đồ ngu, sao các ngươi lại nghi ngờ ta đầutiên? Các ngươi làm vậy tổn thương lòng tự trọng lắm đấy."Không thể trách họ được, số người chơi có thể giết được NPC lớn khôngnhiều, mà Pháo Thiên Minh vừa là một trong số đó, vừa là người có khả năngnhất.Lục Tiểu Phụng bước ra từ bụi cây, phủi bụi trên người rồi nói: "Là TâyMôn Xuy Tuyết."“Lục Tiểu Phụng?" Vài tháng trước, Tử Phi Tử đã gặp Lục Tiểu Phụng ở kỹviện. Lời nói của Lục Tiểu Phụng không thể không tin. Song Anh do dự hỏi:"Kẻ muốn giết Song Anh cũng là Tây Môn Xuy Tuyết?""Vấn đề này rất phức tạp, ta nói rõ với ngươi như thế này, chân tướng cụ thểtự mình suy ngẫm: Trước hết, Tây Môn Xuy Tuyết giết sư phụ của Song Anh,mà đại sư huynh của Song Anh đi báo thù... cũng bị làm thịt. Kế đó, một sưmuội của Song Anh đã trở thành Tây Môn phu nhân, mâu thuẫn giữa họ rấtphức tạp.""Tây Môn Xuy Tuyết thành thân rồi ư?" Diệp Cô Thành kinh ngạc hỏi."Ừ! Còn có con rồi." Ánh mắt Lục Tiểu Phụng lóe lên chút bi thương. Tấtnhiên hắn biết Tây Môn Xuy Tuyết thành thân có con nghĩa là gì. Có nghĩa làhắn đã có tình cảm, không còn là thần mà là người. Hắn cũng sẽ không cònchân thành với kiếm mà chỉ chân thành với người. Đối đầu với tiểu tặc thìkhông sao, nhưng quyết đấu với một cao thủ như Diệp Cô Thành, chắc chắnphải chết không thể nghi ngờ."Sao không vào dùng chén trà." Diệp Cô Thành tiện thể mời Lục TiểuPhụng: "Hôm nay đã chết đủ nhiều rồi, ba người các ngươi cũng vào ngồi đi. Tacũng có vài việc muốn hỏi các ngươi." Câu cuối giọng điệu rất nghiêm khắc."Thế thì tốt quá." Mặc dù Lục Tiểu Phụng là người trong giang hồ nhưngcũng rất ghét đấu võ giết người. Hắn quay sang nói với Tử Phi Tử: "Ta thấyNga Mi các ngươi nên lui về, làm rõ mọi chuyện rồi hãy nói. Huống hồ... dùDiệp Cô Thành bị thương nhưng Thiên Ngoại Phi Tiên của hắn mạnh hơn têntiểu nhân này gấp trăm lần, bảo vệ cẩn thận Song Anh, đừng để kẻ gian lợi dụngmới là chính sự. Còn về đệ tử Đường Môn các ngươi, ta thấy các ngươi khôngnên nhận nhiệm vụ này, cho dù Diệp Cô Thành có bị thương đến đâu đi nữacũng tuyệt đối không chết dưới tay các ngươi."Thật ra có không ít người biết nguyên tác là xem phim hay gì đó, cũng hiểurõ Diệp Cô Thành muốn giết Song Anh. Nhưng dù sao đây cũng chỉ là trò chơi,mọi chuyện đều có thể xảy ra. Ví dụ như nói Pháo Thiên Minh có Thiên NgoạiPhi Tiên khiến bọn họ rất khó hiểu, bởi vì đây hoàn toàn không phải là nguyêntác. Hơn nữa chuyện ở quán rượu XX cũng bị tiết lộ, trận đại chiến y độc KimCổ càng nằm ngoài nguyên tác. Thậm chí còn có người thấy Hoa Mãn Lâu,trong nguyên tác cũng không hề xuất trận.Tóm lại, tất cả quá hỗn loạn, khó hiểu. Bây giờ đi khiêu khích Diệp CôThành, đúng là đội ngũ ngàn người có thể nhận chìm Diệp Cô Thành đang bịtrọng thương, nhưng khó đoán trước được liệu Lục Tiểu Phụng có ra tay haykhông. Hơn nữa phe Pháo Thiên Minh cũng không phải không có thế lực. Mọingười can thiệp lẫn nhau, rồi chiến tranh bang hội, môn phái bùng nổ, mọi thứhoàn toàn mất kiểm soát.Thời gian gần đây, người chơi ở Tương Dương đều mất mấy cấp độ. Khônglâu sau, cả giang hồ lại bị mất mấy cấp độ nữa. Cứ thế thì mọi người cuốn góiquay về tân thủ thôn đóng cửa uống trà tán gẫu đánh mạt chược...Tử Phi Tử nghe vậy mồ hôi lạnh trào ra, quyết định nghe theo ý kiến củaLục Tiểu Phụng, bảo vệ Song Anh. Dù sao chỉ cần trong vòng 48 giờ Song Anhkhông chết, nhiệm vụ của bọn họ coi như hoàn thành. Mặc dù bây giờ số ngườiđược thưởng ít đi một chút...Pháo Thiên Minh đến gần Đường Đường đang lặng lẽ trừng mắt với mình,ngại ngùng gãi đầu rồi cười ha hả. Đường Đường không để ý, Thiên Minh lạicười khì khì. Đường Đường tức giận hỏi: "Ngươi không biết nói tiếng người à?""Khà khà khà!""Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của ngươi kìa." Đường Đường không nhịn đượccười một cái rồi vội vàng hỏi: "Ngươi dám lợi dụng một nữ nhân như ta để thựchiện chiến thuật đánh lén, g**t ch*t bằng hữu chiến của ta. Có cảm thấy mìnhhèn hạ không? Có thấy ô liêm sỉ không? Có thấy ti tiện không? Có biết việc nàyđã làm tổn thương tâm hồn ta đến mức nào không?" 

Chương 295: Nam nhi phải tự cường 34