Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…
Chương 296: Nam nhi phải tự cường 35
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Pháo Thiên Minh cười ha hả.Đường Đường nghiến răng. Nam nhân trước mặt rõ ràng là lợn chết khôngsợ nước sôi, còn giả ngu với mình. Loại người này đánh chửi không có tác dụnggì, giáo huấn càng vô ích, khác nào đàn gảy tai trâu.Sau một hồi, Đường Đường cuối cùng thở dài nói: "Ta đi đây." Nói rồi hunghăng đạp một cước vào hông Pháo Thiên Minh.Pháo Thiên Minh rất hợp tác, lăn hai vòng trên mặt đất rồi nằm r*n r*.Đường Đường không nhịn được cười một cái: bản thân không hề dùng nội lực.Nhưng lập tức tỉnh ngộ, hận không thể tát mình một cái: gã đàn ông chết tiệt.Thế là hoàn toàn lừa gạt qua chuyện rồi. Mình không có chuyện gì đi đá hắnlàm gì? Trước tiên không nói đến làm như vậy còn khiến hắn cảm thấy có lỗikhông, cho dù là về sau mình nắm được bím tóc của hắn cũng có thể khiến hắnngoan ngoãn trước mặt mình. Giờ thì hay rồi, không có chuyện gì đi đá một cái,đá hết mâu thuẫn. Dù sao nụ cười đó đúng là quá gợi đòn.Đường Đường vừa đi khỏi, Pháo Thiên Minh bèn gọi với theo: "ThiênThiên!" Không thể phủ nhận, tâm tư của Pháo Thiên Minh khá tinh tế. Cho dùChân Hán Tử đứng cạnh ám chỉ cái đi nữa, trước hết đuổi Đường Đường đi rồihãy nói.Thiên Thiên nghi hoặc quay đầu lại nhìn Pháo Thiên Minh, trong lòng cảmthấy hết sức kỳ lạ. Mình với hắn đâu có thân thiết gì? Sao hắn có thể đánh xongrồi lại rất thân mật chào hỏi mình? Nhưng Thiên Thiên khác Pháo Thiên Minh,nếu là Pháo Thiên Minh sẽ không quay đầu lại, chỉ cho y một ngón giữa. NhưngThiên Thiên dù sao cũng là cô gái lễ độ, do dự một chút rồi bước lại hỏi:"Ngươi gọi ta à?""Đúng vậy! Đúng vậy!""Làm gì?"Làm gì? Câu hỏi này nhìn đơn giản nhưng thật sự khiến Pháo Thiên Minhlúng túng. Nói nhớ cô? Chắc chắn không được, thế chẳng phải bản thân mangdanh sắc lang, xấu bụng. Nói đến Thải Vân Phi? Vì hạnh phuc của Chân HánTử còn chưa đáng để hy sinh như vậy. Nói Chân Hán Tử muốn cưa cẩm cô?Người ta quay đầu bỏ đi liền, Chân Hán Tử cũng sẽ liều mạng với mình."Làm gì à? Ha ha... Không có chuyện gì, ta chỉ muốn khen cô... Phòng thủcủa cô cao thật, ta cố ý lăn bốn lần cũng không giết được cô.""Trong nhà ngươi khen người khác đều nói như vậy sao?" Ánh mắt ThiênThiên đã lóe lên tia lửa giận dữ. Ban đầu cô đã có ấn tượng xấu về Pháo ThiênMinh. Chưa kể việc Thải Vân Phi không ngừng kể chuyện mình bị y ức h**p,ngay cả trên giang hồ danh tiếng của Pháo Thiên Minh cũng không tốt cho lắm,dù là trong Thập Đại Ác Nhân Phách Lối trên diễn đàn, y cũng đứng top đầu.Chân Hán Tử đang nổi giận. Giận có hai điều, một là nói không ra tay vớiThiên Thiên mà còn cố ý làm khó cô bốn lần. Hai là vì sao không giới thiệumình, lại đi nói vài câu bậy bạ khiến người trong lòng ghét mình. Có câu mỹnhân tăng can đảm, Chân Hán Tử liền lên nói: "Thanh Mai, nên nói thằng nhócngươi thế nào cho phải đây. Ta nể mặt ngươi là bằng hữu của bằng hữu nên mớira tay giúp đỡ, ngươi ám toán thì thôi đi, sao lại cố ý giết cả người quen?... Côtên Thiên Thiên phải không?" Đồng thời gửi tin nhắn cho Pháo Thiên Minh:"Tiền tài báo đại ân.""Đúng vậy, ngươi là?""Ta là Chân Hán Tử thật...""Ài! Ta biết ngươi. Lúc ở Hoa Sơn ngươi bị hắn đánh xuống sườn núi ngãchết đúng không?" Thiên Thiên giật mình hiểu ra, chẳng trách trông quen mắtnhư vậy. Pháo Thiên Minh cười trộm trong lòng: Giả bộ đại hiệp này, cho ngươigiả bộ này."Đều là chuyện đã qua." Chân Hán Tử mặt không đổi sắc trả lời: "Chuyệnhôm nay ta cảm thấy rất xấu hổ, ta cũng là thật sự không có cách nào mới đồngý cùng thằng nhóc này ra ngoài làm nhiệm vụ. Hắn nhờ ta suốt ba ngày, phiềnchết được. Hôm nay thấy hắn giết cả người quen, thật sự là... bỏ đi, để lại chohắn chút mặt mũi. Không bằng thế này, lát nữa ta làm chủ. Mời cô ăn một bữa,coi như xin lỗi cô có được không?"Thiên Thiên gật đầu nói: "Ngươi nói rất có lý, nhưng... ăn cơm thì miễn đi.""Vậy sao được, mặc dù đây là trò chơi, nhưng ta cũng mong chơi quangminh lỗi lạc. Nếu cô không nể mặt để ta bày tỏ một chút áy náy, ta... ta... khôngphải ta cũng xấu như hắn sao?" Nói xong chỉ tay vào Pháo Thiên Minh.Ta nhẫn nhịn, trên đầu chữ nhẫn có chữ đao, nhẫn nhịn nhất thời, lột cả ngànđồng tiền thật. Trong lòng Pháo Thiên Minh thầm nghĩ trăm lần, đã thấy ngườitán gái, chưa từng thấy tán gái như vậy, hại người lợi ta ngay trước mặt người,giẫm lên bả vai của mình để thông đồng với cô nương nhà người ta. Hừ! Gianphu dâm phụ, người người tru diệt."... Vậy được rồi! Lát nữa làm việc xong liên hệ với ta, ta còn phải về NgaMi làm chút chuyện.""Tự mình ra giá đi!" Sắc mặt Pháo Thiên Minh lạnh tanh nói: "Đã nói têncho ngươi biết, hi sinh danh tiếng của ta đã giúp ngươi thông đồng làm bậy rồi.Có phải cũng nên bồi thường rồi không?"
Pháo Thiên Minh cười ha hả.
Đường Đường nghiến răng. Nam nhân trước mặt rõ ràng là lợn chết không
sợ nước sôi, còn giả ngu với mình. Loại người này đánh chửi không có tác dụng
gì, giáo huấn càng vô ích, khác nào đàn gảy tai trâu.
Sau một hồi, Đường Đường cuối cùng thở dài nói: "Ta đi đây." Nói rồi hung
hăng đạp một cước vào hông Pháo Thiên Minh.
Pháo Thiên Minh rất hợp tác, lăn hai vòng trên mặt đất rồi nằm r*n r*.
Đường Đường không nhịn được cười một cái: bản thân không hề dùng nội lực.
Nhưng lập tức tỉnh ngộ, hận không thể tát mình một cái: gã đàn ông chết tiệt.
Thế là hoàn toàn lừa gạt qua chuyện rồi. Mình không có chuyện gì đi đá hắn
làm gì? Trước tiên không nói đến làm như vậy còn khiến hắn cảm thấy có lỗi
không, cho dù là về sau mình nắm được bím tóc của hắn cũng có thể khiến hắn
ngoan ngoãn trước mặt mình. Giờ thì hay rồi, không có chuyện gì đi đá một cái,
đá hết mâu thuẫn. Dù sao nụ cười đó đúng là quá gợi đòn.
Đường Đường vừa đi khỏi, Pháo Thiên Minh bèn gọi với theo: "Thiên
Thiên!" Không thể phủ nhận, tâm tư của Pháo Thiên Minh khá tinh tế. Cho dù
Chân Hán Tử đứng cạnh ám chỉ cái đi nữa, trước hết đuổi Đường Đường đi rồi
hãy nói.
Thiên Thiên nghi hoặc quay đầu lại nhìn Pháo Thiên Minh, trong lòng cảm
thấy hết sức kỳ lạ. Mình với hắn đâu có thân thiết gì? Sao hắn có thể đánh xong
rồi lại rất thân mật chào hỏi mình? Nhưng Thiên Thiên khác Pháo Thiên Minh,
nếu là Pháo Thiên Minh sẽ không quay đầu lại, chỉ cho y một ngón giữa. Nhưng
Thiên Thiên dù sao cũng là cô gái lễ độ, do dự một chút rồi bước lại hỏi:
"Ngươi gọi ta à?"
"Đúng vậy! Đúng vậy!"
"Làm gì?"
Làm gì? Câu hỏi này nhìn đơn giản nhưng thật sự khiến Pháo Thiên Minh
lúng túng. Nói nhớ cô? Chắc chắn không được, thế chẳng phải bản thân mang
danh sắc lang, xấu bụng. Nói đến Thải Vân Phi? Vì hạnh phuc của Chân Hán
Tử còn chưa đáng để hy sinh như vậy. Nói Chân Hán Tử muốn cưa cẩm cô?
Người ta quay đầu bỏ đi liền, Chân Hán Tử cũng sẽ liều mạng với mình.
"Làm gì à? Ha ha... Không có chuyện gì, ta chỉ muốn khen cô... Phòng thủ
của cô cao thật, ta cố ý lăn bốn lần cũng không giết được cô."
"Trong nhà ngươi khen người khác đều nói như vậy sao?" Ánh mắt Thiên
Thiên đã lóe lên tia lửa giận dữ. Ban đầu cô đã có ấn tượng xấu về Pháo Thiên
Minh. Chưa kể việc Thải Vân Phi không ngừng kể chuyện mình bị y ức h**p,
ngay cả trên giang hồ danh tiếng của Pháo Thiên Minh cũng không tốt cho lắm,
dù là trong Thập Đại Ác Nhân Phách Lối trên diễn đàn, y cũng đứng top đầu.
Chân Hán Tử đang nổi giận. Giận có hai điều, một là nói không ra tay với
Thiên Thiên mà còn cố ý làm khó cô bốn lần. Hai là vì sao không giới thiệu
mình, lại đi nói vài câu bậy bạ khiến người trong lòng ghét mình. Có câu mỹ
nhân tăng can đảm, Chân Hán Tử liền lên nói: "Thanh Mai, nên nói thằng nhóc
ngươi thế nào cho phải đây. Ta nể mặt ngươi là bằng hữu của bằng hữu nên mới
ra tay giúp đỡ, ngươi ám toán thì thôi đi, sao lại cố ý giết cả người quen?... Cô
tên Thiên Thiên phải không?" Đồng thời gửi tin nhắn cho Pháo Thiên Minh:
"Tiền tài báo đại ân."
"Đúng vậy, ngươi là?"
"Ta là Chân Hán Tử thật..."
"Ài! Ta biết ngươi. Lúc ở Hoa Sơn ngươi bị hắn đánh xuống sườn núi ngã
chết đúng không?" Thiên Thiên giật mình hiểu ra, chẳng trách trông quen mắt
như vậy. Pháo Thiên Minh cười trộm trong lòng: Giả bộ đại hiệp này, cho ngươi
giả bộ này.
"Đều là chuyện đã qua." Chân Hán Tử mặt không đổi sắc trả lời: "Chuyện
hôm nay ta cảm thấy rất xấu hổ, ta cũng là thật sự không có cách nào mới đồng
ý cùng thằng nhóc này ra ngoài làm nhiệm vụ. Hắn nhờ ta suốt ba ngày, phiền
chết được. Hôm nay thấy hắn giết cả người quen, thật sự là... bỏ đi, để lại cho
hắn chút mặt mũi. Không bằng thế này, lát nữa ta làm chủ. Mời cô ăn một bữa,
coi như xin lỗi cô có được không?"
Thiên Thiên gật đầu nói: "Ngươi nói rất có lý, nhưng... ăn cơm thì miễn đi."
"Vậy sao được, mặc dù đây là trò chơi, nhưng ta cũng mong chơi quang
minh lỗi lạc. Nếu cô không nể mặt để ta bày tỏ một chút áy náy, ta... ta... không
phải ta cũng xấu như hắn sao?" Nói xong chỉ tay vào Pháo Thiên Minh.
Ta nhẫn nhịn, trên đầu chữ nhẫn có chữ đao, nhẫn nhịn nhất thời, lột cả ngàn
đồng tiền thật. Trong lòng Pháo Thiên Minh thầm nghĩ trăm lần, đã thấy người
tán gái, chưa từng thấy tán gái như vậy, hại người lợi ta ngay trước mặt người,
giẫm lên bả vai của mình để thông đồng với cô nương nhà người ta. Hừ! Gian
phu dâm phụ, người người tru diệt.
"... Vậy được rồi! Lát nữa làm việc xong liên hệ với ta, ta còn phải về Nga
Mi làm chút chuyện."
"Tự mình ra giá đi!" Sắc mặt Pháo Thiên Minh lạnh tanh nói: "Đã nói tên
cho ngươi biết, hi sinh danh tiếng của ta đã giúp ngươi thông đồng làm bậy rồi.
Có phải cũng nên bồi thường rồi không?"
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Pháo Thiên Minh cười ha hả.Đường Đường nghiến răng. Nam nhân trước mặt rõ ràng là lợn chết khôngsợ nước sôi, còn giả ngu với mình. Loại người này đánh chửi không có tác dụnggì, giáo huấn càng vô ích, khác nào đàn gảy tai trâu.Sau một hồi, Đường Đường cuối cùng thở dài nói: "Ta đi đây." Nói rồi hunghăng đạp một cước vào hông Pháo Thiên Minh.Pháo Thiên Minh rất hợp tác, lăn hai vòng trên mặt đất rồi nằm r*n r*.Đường Đường không nhịn được cười một cái: bản thân không hề dùng nội lực.Nhưng lập tức tỉnh ngộ, hận không thể tát mình một cái: gã đàn ông chết tiệt.Thế là hoàn toàn lừa gạt qua chuyện rồi. Mình không có chuyện gì đi đá hắnlàm gì? Trước tiên không nói đến làm như vậy còn khiến hắn cảm thấy có lỗikhông, cho dù là về sau mình nắm được bím tóc của hắn cũng có thể khiến hắnngoan ngoãn trước mặt mình. Giờ thì hay rồi, không có chuyện gì đi đá một cái,đá hết mâu thuẫn. Dù sao nụ cười đó đúng là quá gợi đòn.Đường Đường vừa đi khỏi, Pháo Thiên Minh bèn gọi với theo: "ThiênThiên!" Không thể phủ nhận, tâm tư của Pháo Thiên Minh khá tinh tế. Cho dùChân Hán Tử đứng cạnh ám chỉ cái đi nữa, trước hết đuổi Đường Đường đi rồihãy nói.Thiên Thiên nghi hoặc quay đầu lại nhìn Pháo Thiên Minh, trong lòng cảmthấy hết sức kỳ lạ. Mình với hắn đâu có thân thiết gì? Sao hắn có thể đánh xongrồi lại rất thân mật chào hỏi mình? Nhưng Thiên Thiên khác Pháo Thiên Minh,nếu là Pháo Thiên Minh sẽ không quay đầu lại, chỉ cho y một ngón giữa. NhưngThiên Thiên dù sao cũng là cô gái lễ độ, do dự một chút rồi bước lại hỏi:"Ngươi gọi ta à?""Đúng vậy! Đúng vậy!""Làm gì?"Làm gì? Câu hỏi này nhìn đơn giản nhưng thật sự khiến Pháo Thiên Minhlúng túng. Nói nhớ cô? Chắc chắn không được, thế chẳng phải bản thân mangdanh sắc lang, xấu bụng. Nói đến Thải Vân Phi? Vì hạnh phuc của Chân HánTử còn chưa đáng để hy sinh như vậy. Nói Chân Hán Tử muốn cưa cẩm cô?Người ta quay đầu bỏ đi liền, Chân Hán Tử cũng sẽ liều mạng với mình."Làm gì à? Ha ha... Không có chuyện gì, ta chỉ muốn khen cô... Phòng thủcủa cô cao thật, ta cố ý lăn bốn lần cũng không giết được cô.""Trong nhà ngươi khen người khác đều nói như vậy sao?" Ánh mắt ThiênThiên đã lóe lên tia lửa giận dữ. Ban đầu cô đã có ấn tượng xấu về Pháo ThiênMinh. Chưa kể việc Thải Vân Phi không ngừng kể chuyện mình bị y ức h**p,ngay cả trên giang hồ danh tiếng của Pháo Thiên Minh cũng không tốt cho lắm,dù là trong Thập Đại Ác Nhân Phách Lối trên diễn đàn, y cũng đứng top đầu.Chân Hán Tử đang nổi giận. Giận có hai điều, một là nói không ra tay vớiThiên Thiên mà còn cố ý làm khó cô bốn lần. Hai là vì sao không giới thiệumình, lại đi nói vài câu bậy bạ khiến người trong lòng ghét mình. Có câu mỹnhân tăng can đảm, Chân Hán Tử liền lên nói: "Thanh Mai, nên nói thằng nhócngươi thế nào cho phải đây. Ta nể mặt ngươi là bằng hữu của bằng hữu nên mớira tay giúp đỡ, ngươi ám toán thì thôi đi, sao lại cố ý giết cả người quen?... Côtên Thiên Thiên phải không?" Đồng thời gửi tin nhắn cho Pháo Thiên Minh:"Tiền tài báo đại ân.""Đúng vậy, ngươi là?""Ta là Chân Hán Tử thật...""Ài! Ta biết ngươi. Lúc ở Hoa Sơn ngươi bị hắn đánh xuống sườn núi ngãchết đúng không?" Thiên Thiên giật mình hiểu ra, chẳng trách trông quen mắtnhư vậy. Pháo Thiên Minh cười trộm trong lòng: Giả bộ đại hiệp này, cho ngươigiả bộ này."Đều là chuyện đã qua." Chân Hán Tử mặt không đổi sắc trả lời: "Chuyệnhôm nay ta cảm thấy rất xấu hổ, ta cũng là thật sự không có cách nào mới đồngý cùng thằng nhóc này ra ngoài làm nhiệm vụ. Hắn nhờ ta suốt ba ngày, phiềnchết được. Hôm nay thấy hắn giết cả người quen, thật sự là... bỏ đi, để lại chohắn chút mặt mũi. Không bằng thế này, lát nữa ta làm chủ. Mời cô ăn một bữa,coi như xin lỗi cô có được không?"Thiên Thiên gật đầu nói: "Ngươi nói rất có lý, nhưng... ăn cơm thì miễn đi.""Vậy sao được, mặc dù đây là trò chơi, nhưng ta cũng mong chơi quangminh lỗi lạc. Nếu cô không nể mặt để ta bày tỏ một chút áy náy, ta... ta... khôngphải ta cũng xấu như hắn sao?" Nói xong chỉ tay vào Pháo Thiên Minh.Ta nhẫn nhịn, trên đầu chữ nhẫn có chữ đao, nhẫn nhịn nhất thời, lột cả ngànđồng tiền thật. Trong lòng Pháo Thiên Minh thầm nghĩ trăm lần, đã thấy ngườitán gái, chưa từng thấy tán gái như vậy, hại người lợi ta ngay trước mặt người,giẫm lên bả vai của mình để thông đồng với cô nương nhà người ta. Hừ! Gianphu dâm phụ, người người tru diệt."... Vậy được rồi! Lát nữa làm việc xong liên hệ với ta, ta còn phải về NgaMi làm chút chuyện.""Tự mình ra giá đi!" Sắc mặt Pháo Thiên Minh lạnh tanh nói: "Đã nói têncho ngươi biết, hi sinh danh tiếng của ta đã giúp ngươi thông đồng làm bậy rồi.Có phải cũng nên bồi thường rồi không?"