Tác giả:

Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…

Chương 327: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 11

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Rốt cuộc sau mười ngày, ba người cũng đến được ốc đảo."Kiếm Cầm, ngươi ở lại đây. Hoa ca, trước tiên chúng ta đi xem xét có phảiâm mưu quỷ kế của Thạch Quan Âm hay không." Trên mặt Pháo Thiên Minhmang vẻ nghiêm trang, trong lòng cười đê tiện. Y đã xem nguyên tác, mặc thấycó phần đầu voi đuôi chuột nhưng có hai chi tiết y nhớ rõ. Ốcc đảo này có mộtnữ nhân tr*n tr**ng đang tắm, còn có một chi tiết Thạch Quan Âm thích tựsướng trước gương.Kiếm Cầm gật đầu nói: "Hai vị khinh công tốt, cứ đi trước xem sao, nhưngngàn vạn lần không được biến mất vô thanh vô tức. Ta sẽ lo sợ lắm đấy.""Không có vấn đề gì đâu, ha ha! Hoa huynh, chúng ta đi thôi." Loại chuyệnnày kéo bằng hữu cùng làm tương đối thú vị, cũng tương đối có dũng khí.Hai người nhón chân đi vào, trong ốc đảo chưa đầy nửa phút đã nghe thấytrên những chiếc lá xanh thỉnh thoảng văng vẳng tiếng cười như chuông bạc."Ta đoán Thạch Quan Âm lại đặt cạm bẫy gì đó." Pháo Thiên Minh nghiêm mặtrút kiếm, âm thầm nói với Hồ Thiết Hoa.Hồ Thiết Hoa gật đầu cẩn thận, hai người lại đi thêm vài bước nữa, bỗngthấy một tấm màn đơn sơ làm bằng vải xanh che chắn lối đi của hai người. PháoThiên Minh liếc nhìn Hồ Thiết Hoa, cả hai nằm sấp xuống đất, nhẹ nhàng vénmàn lên...Chỉ liếc nhìn thoáng qua, cả hai đồng loạt lăn người la ó: "Chết tiệt!" Khôngthấy gì khác, chỉ thấy trăm mũi tên lóe lên dưới ánh mặt trời bắn thẳng vào mắthai người."Giết!" Tiếng hét này không phải từ một người mà là từ ngàn người cùnghô, như tiếng sấm vang rền. Pháo Thiên Minh đứng dậy liếc mắt nhìn xungquanh phát hiện ra, hai người bọn họ bị bao vây. Gần ngàn binh sĩ mặc giápvàng bao vây rừng cây ba trăm mét vuông bên trái bên phải bọn họ. Lúc ở TửCấm thành Pháo Thiên Minh khi đã thử kiếm với cấm vệ quân, y phát hiện thiênhạ ghét nhất chính là những người mặc giáp này. Võ công tuy không ra gì,nhưng có sức phòng ngự rất cao. Ngoài mắt ra, tất cả điểm yếu đều bị bao bọckín mít."Đi ngược dòng nước, không tiến thất lui. Xông vào đi!" Hồ Thiết Hoa nóimột câu, hai người trực tiếp xé rách màn che... rơi xuống hồ nước.Quá âm hiểm, thật sự là quá âm hiểm. Trong hồ nước quả thật có nữ nhân,chỉ là không phải nữ nhân tr*n tr**ng cũng không phải một người, mà là nămmươi nữ binh mặc giáp chỉnh tề. Pháo Thiên Minh chỉ muốn tự thịt mình, cònHồ Thiết Hoa thì không biết coi như thôi. Rõ ràng bản thân y biết đây là hồnước, sao lại chui xuống làm thuyền!Trong tay nữ binh không phải kiếm mà là nỏ, hơn nữa nhìn bộ dáng còn làloại bắn liên tiếp. Đáng ghét nhất là đây không thuần túy là hồ nước, mà là aobùn, bùn đã ngập tới đùi hai người. Cho dù là Thủy Thượng Phiêu của Nga Mi,e rằng cũng chỉ có thể lặn xuống nước mà thôi."Chuối chín thành dưa thối, lần sau ai còn nói với ông đây về nguyên tác,ông đây sẽ trực tiếp chém chết hắn." Trong lòng Pháo Thiên Minh hung hăngmắng một câu."Các ngươi là ai?" Một nữ nhân mỹ mạo mặc sa y ngồi xuống ghế bên cạnhhồ nước hỏi."... Nam nhân!" Pháo Thiên Minh rất kỳ quái, còn Hồ Thiết Hoa thì có phầnphẫn nộ nói không nên lời, nhưng lập tức giật mình, người ta tưởng bị ám toán,nào ngờ Pháo Thiên Minh tư tưởng xấu xa, cho rằng mình đang chịu trừng phạtđúng tội."Ha ha... Ngươi to gan thật đấy, ngươi có biết ta là ai không?" Nữ tử hỏi."Nữ nhân!" Pháo Thiên Minh trả lời rất chính xác."Nghe cho kỹ, ta là Công chúa Tỳ Bà..."Hồ Thiết Hoa hít một hơi lạnh hỏi: "Trong sa mạc có động Bàn Tơ?"Pháo Thiên Minh nói: "Vớ vẩn! Động Bàn Tơ là Bạch Cốt Tinh. Tỳ Bàtinh... chắc là ở động Tỳ Bà chứ." Rõ ràng hai người này cũng chẳng thông thạoTây Du Ký."Im miệng, ta là Công chúa xứ Quy Từ, mau nói đi, các ngươi là ai?"Pháo Thiên Minh nhìn sang Hồ Thiết Hoa trong vũng bùn nói: "Lão Hồ! Đócó vẻ là con gái của người nhận tiêu đấy."Hồ Thiết Hoa nhe răng nói: "Chúng ta là... người giao hàng cho Bành Vântiêu cục... hàng đỏ đã tới." Chỉ thấy Pháo Thiên Minh móc ra một cái hộp đỏ,mặt không đổi sắc, như thể bên trong chính là hàng hóa. Lúc này Hồ Thiết Hoakính phục vô cùng, cái mặt già của mình thật sự không bằng người ta, có câusông Trường Giang sóng sau xuống sóng trước, sóng sau chết trên bờ cát.Ba người đã bàn bạc kỹ càng, có lẽ Thạch Quan Âm sẽ không cải trangthành Vương phi như nguyên tác, nhưng chắc chắn đang nấp ở đây. Trước khibắt đầu kế hoạch, nhất định phải nhử Thạch Quan Âm ra mặt. Sau đó mượn taycô giết người khác, xem xem có tìm ra đáp án của vấn đề thứ ba hay không. Rồiquyết định là cùng nhau chạy trốn hay đi hy sinh cứu người.

Rốt cuộc sau mười ngày, ba người cũng đến được ốc đảo.

"Kiếm Cầm, ngươi ở lại đây. Hoa ca, trước tiên chúng ta đi xem xét có phải

âm mưu quỷ kế của Thạch Quan Âm hay không." Trên mặt Pháo Thiên Minh

mang vẻ nghiêm trang, trong lòng cười đê tiện. Y đã xem nguyên tác, mặc thấy

có phần đầu voi đuôi chuột nhưng có hai chi tiết y nhớ rõ. Ốcc đảo này có một

nữ nhân tr*n tr**ng đang tắm, còn có một chi tiết Thạch Quan Âm thích tự

sướng trước gương.

Kiếm Cầm gật đầu nói: "Hai vị khinh công tốt, cứ đi trước xem sao, nhưng

ngàn vạn lần không được biến mất vô thanh vô tức. Ta sẽ lo sợ lắm đấy."

"Không có vấn đề gì đâu, ha ha! Hoa huynh, chúng ta đi thôi." Loại chuyện

này kéo bằng hữu cùng làm tương đối thú vị, cũng tương đối có dũng khí.

Hai người nhón chân đi vào, trong ốc đảo chưa đầy nửa phút đã nghe thấy

trên những chiếc lá xanh thỉnh thoảng văng vẳng tiếng cười như chuông bạc.

"Ta đoán Thạch Quan Âm lại đặt cạm bẫy gì đó." Pháo Thiên Minh nghiêm mặt

rút kiếm, âm thầm nói với Hồ Thiết Hoa.

Hồ Thiết Hoa gật đầu cẩn thận, hai người lại đi thêm vài bước nữa, bỗng

thấy một tấm màn đơn sơ làm bằng vải xanh che chắn lối đi của hai người. Pháo

Thiên Minh liếc nhìn Hồ Thiết Hoa, cả hai nằm sấp xuống đất, nhẹ nhàng vén

màn lên...

Chỉ liếc nhìn thoáng qua, cả hai đồng loạt lăn người la ó: "Chết tiệt!" Không

thấy gì khác, chỉ thấy trăm mũi tên lóe lên dưới ánh mặt trời bắn thẳng vào mắt

hai người.

"Giết!" Tiếng hét này không phải từ một người mà là từ ngàn người cùng

hô, như tiếng sấm vang rền. Pháo Thiên Minh đứng dậy liếc mắt nhìn xung

quanh phát hiện ra, hai người bọn họ bị bao vây. Gần ngàn binh sĩ mặc giáp

vàng bao vây rừng cây ba trăm mét vuông bên trái bên phải bọn họ. Lúc ở Tử

Cấm thành Pháo Thiên Minh khi đã thử kiếm với cấm vệ quân, y phát hiện thiên

hạ ghét nhất chính là những người mặc giáp này. Võ công tuy không ra gì,

nhưng có sức phòng ngự rất cao. Ngoài mắt ra, tất cả điểm yếu đều bị bao bọc

kín mít.

"Đi ngược dòng nước, không tiến thất lui. Xông vào đi!" Hồ Thiết Hoa nói

một câu, hai người trực tiếp xé rách màn che... rơi xuống hồ nước.

Quá âm hiểm, thật sự là quá âm hiểm. Trong hồ nước quả thật có nữ nhân,

chỉ là không phải nữ nhân tr*n tr**ng cũng không phải một người, mà là năm

mươi nữ binh mặc giáp chỉnh tề. Pháo Thiên Minh chỉ muốn tự thịt mình, còn

Hồ Thiết Hoa thì không biết coi như thôi. Rõ ràng bản thân y biết đây là hồ

nước, sao lại chui xuống làm thuyền!

Trong tay nữ binh không phải kiếm mà là nỏ, hơn nữa nhìn bộ dáng còn là

loại bắn liên tiếp. Đáng ghét nhất là đây không thuần túy là hồ nước, mà là ao

bùn, bùn đã ngập tới đùi hai người. Cho dù là Thủy Thượng Phiêu của Nga Mi,

e rằng cũng chỉ có thể lặn xuống nước mà thôi.

"Chuối chín thành dưa thối, lần sau ai còn nói với ông đây về nguyên tác,

ông đây sẽ trực tiếp chém chết hắn." Trong lòng Pháo Thiên Minh hung hăng

mắng một câu.

"Các ngươi là ai?" Một nữ nhân mỹ mạo mặc sa y ngồi xuống ghế bên cạnh

hồ nước hỏi.

"... Nam nhân!" Pháo Thiên Minh rất kỳ quái, còn Hồ Thiết Hoa thì có phần

phẫn nộ nói không nên lời, nhưng lập tức giật mình, người ta tưởng bị ám toán,

nào ngờ Pháo Thiên Minh tư tưởng xấu xa, cho rằng mình đang chịu trừng phạt

đúng tội.

"Ha ha... Ngươi to gan thật đấy, ngươi có biết ta là ai không?" Nữ tử hỏi.

"Nữ nhân!" Pháo Thiên Minh trả lời rất chính xác.

"Nghe cho kỹ, ta là Công chúa Tỳ Bà..."

Hồ Thiết Hoa hít một hơi lạnh hỏi: "Trong sa mạc có động Bàn Tơ?"

Pháo Thiên Minh nói: "Vớ vẩn! Động Bàn Tơ là Bạch Cốt Tinh. Tỳ Bà

tinh... chắc là ở động Tỳ Bà chứ." Rõ ràng hai người này cũng chẳng thông thạo

Tây Du Ký.

"Im miệng, ta là Công chúa xứ Quy Từ, mau nói đi, các ngươi là ai?"

Pháo Thiên Minh nhìn sang Hồ Thiết Hoa trong vũng bùn nói: "Lão Hồ! Đó

có vẻ là con gái của người nhận tiêu đấy."

Hồ Thiết Hoa nhe răng nói: "Chúng ta là... người giao hàng cho Bành Vân

tiêu cục... hàng đỏ đã tới." Chỉ thấy Pháo Thiên Minh móc ra một cái hộp đỏ,

mặt không đổi sắc, như thể bên trong chính là hàng hóa. Lúc này Hồ Thiết Hoa

kính phục vô cùng, cái mặt già của mình thật sự không bằng người ta, có câu

sông Trường Giang sóng sau xuống sóng trước, sóng sau chết trên bờ cát.

Ba người đã bàn bạc kỹ càng, có lẽ Thạch Quan Âm sẽ không cải trang

thành Vương phi như nguyên tác, nhưng chắc chắn đang nấp ở đây. Trước khi

bắt đầu kế hoạch, nhất định phải nhử Thạch Quan Âm ra mặt. Sau đó mượn tay

cô giết người khác, xem xem có tìm ra đáp án của vấn đề thứ ba hay không. Rồi

quyết định là cùng nhau chạy trốn hay đi hy sinh cứu người.

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Rốt cuộc sau mười ngày, ba người cũng đến được ốc đảo."Kiếm Cầm, ngươi ở lại đây. Hoa ca, trước tiên chúng ta đi xem xét có phảiâm mưu quỷ kế của Thạch Quan Âm hay không." Trên mặt Pháo Thiên Minhmang vẻ nghiêm trang, trong lòng cười đê tiện. Y đã xem nguyên tác, mặc thấycó phần đầu voi đuôi chuột nhưng có hai chi tiết y nhớ rõ. Ốcc đảo này có mộtnữ nhân tr*n tr**ng đang tắm, còn có một chi tiết Thạch Quan Âm thích tựsướng trước gương.Kiếm Cầm gật đầu nói: "Hai vị khinh công tốt, cứ đi trước xem sao, nhưngngàn vạn lần không được biến mất vô thanh vô tức. Ta sẽ lo sợ lắm đấy.""Không có vấn đề gì đâu, ha ha! Hoa huynh, chúng ta đi thôi." Loại chuyệnnày kéo bằng hữu cùng làm tương đối thú vị, cũng tương đối có dũng khí.Hai người nhón chân đi vào, trong ốc đảo chưa đầy nửa phút đã nghe thấytrên những chiếc lá xanh thỉnh thoảng văng vẳng tiếng cười như chuông bạc."Ta đoán Thạch Quan Âm lại đặt cạm bẫy gì đó." Pháo Thiên Minh nghiêm mặtrút kiếm, âm thầm nói với Hồ Thiết Hoa.Hồ Thiết Hoa gật đầu cẩn thận, hai người lại đi thêm vài bước nữa, bỗngthấy một tấm màn đơn sơ làm bằng vải xanh che chắn lối đi của hai người. PháoThiên Minh liếc nhìn Hồ Thiết Hoa, cả hai nằm sấp xuống đất, nhẹ nhàng vénmàn lên...Chỉ liếc nhìn thoáng qua, cả hai đồng loạt lăn người la ó: "Chết tiệt!" Khôngthấy gì khác, chỉ thấy trăm mũi tên lóe lên dưới ánh mặt trời bắn thẳng vào mắthai người."Giết!" Tiếng hét này không phải từ một người mà là từ ngàn người cùnghô, như tiếng sấm vang rền. Pháo Thiên Minh đứng dậy liếc mắt nhìn xungquanh phát hiện ra, hai người bọn họ bị bao vây. Gần ngàn binh sĩ mặc giápvàng bao vây rừng cây ba trăm mét vuông bên trái bên phải bọn họ. Lúc ở TửCấm thành Pháo Thiên Minh khi đã thử kiếm với cấm vệ quân, y phát hiện thiênhạ ghét nhất chính là những người mặc giáp này. Võ công tuy không ra gì,nhưng có sức phòng ngự rất cao. Ngoài mắt ra, tất cả điểm yếu đều bị bao bọckín mít."Đi ngược dòng nước, không tiến thất lui. Xông vào đi!" Hồ Thiết Hoa nóimột câu, hai người trực tiếp xé rách màn che... rơi xuống hồ nước.Quá âm hiểm, thật sự là quá âm hiểm. Trong hồ nước quả thật có nữ nhân,chỉ là không phải nữ nhân tr*n tr**ng cũng không phải một người, mà là nămmươi nữ binh mặc giáp chỉnh tề. Pháo Thiên Minh chỉ muốn tự thịt mình, cònHồ Thiết Hoa thì không biết coi như thôi. Rõ ràng bản thân y biết đây là hồnước, sao lại chui xuống làm thuyền!Trong tay nữ binh không phải kiếm mà là nỏ, hơn nữa nhìn bộ dáng còn làloại bắn liên tiếp. Đáng ghét nhất là đây không thuần túy là hồ nước, mà là aobùn, bùn đã ngập tới đùi hai người. Cho dù là Thủy Thượng Phiêu của Nga Mi,e rằng cũng chỉ có thể lặn xuống nước mà thôi."Chuối chín thành dưa thối, lần sau ai còn nói với ông đây về nguyên tác,ông đây sẽ trực tiếp chém chết hắn." Trong lòng Pháo Thiên Minh hung hăngmắng một câu."Các ngươi là ai?" Một nữ nhân mỹ mạo mặc sa y ngồi xuống ghế bên cạnhhồ nước hỏi."... Nam nhân!" Pháo Thiên Minh rất kỳ quái, còn Hồ Thiết Hoa thì có phầnphẫn nộ nói không nên lời, nhưng lập tức giật mình, người ta tưởng bị ám toán,nào ngờ Pháo Thiên Minh tư tưởng xấu xa, cho rằng mình đang chịu trừng phạtđúng tội."Ha ha... Ngươi to gan thật đấy, ngươi có biết ta là ai không?" Nữ tử hỏi."Nữ nhân!" Pháo Thiên Minh trả lời rất chính xác."Nghe cho kỹ, ta là Công chúa Tỳ Bà..."Hồ Thiết Hoa hít một hơi lạnh hỏi: "Trong sa mạc có động Bàn Tơ?"Pháo Thiên Minh nói: "Vớ vẩn! Động Bàn Tơ là Bạch Cốt Tinh. Tỳ Bàtinh... chắc là ở động Tỳ Bà chứ." Rõ ràng hai người này cũng chẳng thông thạoTây Du Ký."Im miệng, ta là Công chúa xứ Quy Từ, mau nói đi, các ngươi là ai?"Pháo Thiên Minh nhìn sang Hồ Thiết Hoa trong vũng bùn nói: "Lão Hồ! Đócó vẻ là con gái của người nhận tiêu đấy."Hồ Thiết Hoa nhe răng nói: "Chúng ta là... người giao hàng cho Bành Vântiêu cục... hàng đỏ đã tới." Chỉ thấy Pháo Thiên Minh móc ra một cái hộp đỏ,mặt không đổi sắc, như thể bên trong chính là hàng hóa. Lúc này Hồ Thiết Hoakính phục vô cùng, cái mặt già của mình thật sự không bằng người ta, có câusông Trường Giang sóng sau xuống sóng trước, sóng sau chết trên bờ cát.Ba người đã bàn bạc kỹ càng, có lẽ Thạch Quan Âm sẽ không cải trangthành Vương phi như nguyên tác, nhưng chắc chắn đang nấp ở đây. Trước khibắt đầu kế hoạch, nhất định phải nhử Thạch Quan Âm ra mặt. Sau đó mượn taycô giết người khác, xem xem có tìm ra đáp án của vấn đề thứ ba hay không. Rồiquyết định là cùng nhau chạy trốn hay đi hy sinh cứu người.

Chương 327: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 11