Tác giả:

Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…

Chương 328: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 12

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… "Ồ? Vậy ra là người của Bành Vân tiêu cục, đưa cái hộp lại đây!"Pháo Thiên Minh nói: "Chờ đã! Cái này còn phải gặp ông già nhà cô mớiđược đưa.""...Thu hồi vũ khí, để bọn họ lên đây."... Cách hồ là một quảng trường nhỏ."Gặp bản vương, sao còn không hành lễ?” Trước mặt Pháo Thiên Minhkhông xa, một người trung niên béo như heo đang ngồi, bên cạnh là một mỹnhân phong tình vạn chủng. Nghe nói con heo chính là Quốc chủ, còn bên cạnhlà Vương phi.Pháo Thiên Minh kéo Hồ Thiết Hoa định quỳ lạy hỏi: "Có chứng minh thưkhông?" Rồi dùng giọng Quốc chủ có thể nghe thấy nói với Hồ Thiết Hoa:"Khó mà đảm bảo không phải là giả!""Sao có thể!" Hồ Thiết Hoa nói: "Bách tính ăn còn không đủ no, vẫn có thểbéo như thế này, chắc chắn không thể giả được!""Bản vương chính là bản vương. Còn cần bằng chứng gì?""... Vương gì đó kia nín giận! Là thế này, dọc đường chúng ta đã gặp khôngít truy sát. Thôi thì thế này, chúng ta xem có phải là Vương phi dịch dung haykhông là được, bởi vì trong số mỹ nhân trước kia ta từng gặp không ai có thểđẹp hơn nhan sắc của Vương phi. Chỉ cần chứng minh được Vương phi khônghề dịch dung, thế thì Quốc chủ đương nhiên là thật. Các ngươi thấy điều kiệnnày thế nào?""To gan, người đâu...""Mẹ ngươi, dám cho người ta làm thịt ta, đến lúc đó các ngươi chỉ còn cáchđi núi Võ Đang lấy hàng!" Pháo Thiên Minh rất tức giận, rượu mời không uốngmuốn uống rượu phạt, đồ đang trong túi ta. Ngươi ra vẻ cái chiêm!"Ngươi làm vậy có phải lưu manh quá không?" Hồ Thiết Hoa thì thầm bêntai Pháo Thiên Minh."Được! Ta cho ngươi xem một chút cũng không sao." Vương phi tươi cườiđứng dậy nói: "Quốc vương, hai vị anh hùng này chắc chắn đã chịu nhiều khổcực, thận trọng như thế cũng là bình thường, cho dù để họ kiểm tra một chútcũng có gì ngại?""Giả!" Trong lòng Pháo Thiên Minh và Hồ Thiết Hoa đồng thời hô lên. Làmgì có chuyện Vương phi vui vẻ để người ta s* s**ng như vậy, mà còn ngaytrước mặt chồng mình. Lý do đồng ý chỉ có một: bắt lấy huyệt đạo của PháoThiên Minh."Lên đi lão Hồ!" Pháo Thiên Minh đẩy người lui về phía sau năm trượng,còn Hồ Thiết Hoa thì tiến lên hai bước, lúc này sắc mặt Vương phi mới thayđổi.Vương phi mỉm cười, bước từng bước một tiến lại gần, Pháo Thiên Minh lùithêm hai bước, Hồ Thiết Hoa lại tiến thêm một bước đến chỗ Vương phi, bangười dừng lại. Tay phải Hồ Thiết Hoa vận lực chực chờ phát động, tay trái nhẹnhàng vuốt lên mặt Vương phi. Thuật dịch dung khác với mặt nạ dịch dung.Cao thủ dịch dung nhìn bề ngoài căn bản là không nhận ra được, nhưng chỉ cầnchạm vào làn da là có thể cảm nhận được khác biệt.Pháo Thiên Minh đã dồn mười thành lực xuống chân, chỉ cần thấy khôngđúng là bảo đảm y sẽ quay người chạy thục mạng mà không hề quay đầu lại.Căng thẳng, ngoài căng thẳng ra chỉ có căng thẳng. Không khí này thậm chí cònkhiến cả Vương phi cũng phải căng thẳng theo. Khi Hồ Thiết Hoa vuốt tay lênda Vương phi, chợt Vương phi ho nhẹ một tiếng, Hồ Thiết Hoa đang trong trạngthái sẵn sàng phát động, lập tức phản ứng lại, đưa tay phải đánh ra..."Dừng tay!" Hồ Thiết Hoa vung quyền nửa đường, nghe thấy lời này, vộivàng thu lực lại, nhẹ nhàng ấn một cái lên bụng Vương phi, sau đó lùi lại vàibước rồi phun ra một ngụm máu tươi, rõ ràng đã bị thương nặng do nội lực phảnchấn. Không phải Hồ Thiết Hoa không biết làm như vậy sẽ tổn thương bản thân,nhưng trước lời nói của người kia, hắn không thể không nghe theo. Pháo ThiênMinh nhìn về phía lều bên vải trái. Đứng dưới tấm rèm quả nhiên là Sở LưuHương.Pháo Thiên Minh tiến lên đỡ lấy Hồ Thiết Hoa, vừa vặn lúc đó Kiếm Cầmđem thuốc trị thương tới, hỏi: "Người này thật hay giả?""Thật, tuyệt đối là hắn." Hồ Thiết Hoa trả lời khẳng định. Thuật dịch dungcao cường nhất cũng không thể che giấu được trước người thân cận nhất. Bởi vìhọ quen thuộc với động tác, thói quen, thậm chí cả đi đứng của đối phương, chỉcần một chút không hợp nhịp, Hồ Thiết Hoa sẽ không khẳng định như vậy. Vậynên người này chính là Sở Lưu Hương."Người của Hoa Sơn đâu?" Pháo Thiên Minh hỏi."Hoa Sơn nào cơ? Ta không biết ngươi đang nói gì?" Sở Lưu Hương vừa trảlời vừa đến gần Hồ Thiết Hoa hỏi: "Hàng hóa ở đâu?"Lúc này Hồ Thiết Hoa không khách khí, một tay túm lấy mặt Sở LưuHương. Sở Lưu Hương như đã biết trước, không hề nhúc nhích. Hồ Thiết Hoanắn xong, gật đầu với Pháo Thiên Minh. Bốn con mắt đối diện, trong lòng nghihoặc vô cùng.Phải biết Sở Lưu Hương thật ít nhất cũng phải quan tâm đến vết thương củabằng hữu, chứ không phải chỉ lo đến hàng hóa trước. Nhưng Hồ Thiết Hoa lạihoàn toàn khẳng định người trước mắt chính là Sở Lưu Hương. Hơn nữa, hắncòn khẳng định một điều, Vương phi kia cũng là thật.

"Ồ? Vậy ra là người của Bành Vân tiêu cục, đưa cái hộp lại đây!"

Pháo Thiên Minh nói: "Chờ đã! Cái này còn phải gặp ông già nhà cô mới

được đưa."

"...Thu hồi vũ khí, để bọn họ lên đây."

... Cách hồ là một quảng trường nhỏ.

"Gặp bản vương, sao còn không hành lễ?” Trước mặt Pháo Thiên Minh

không xa, một người trung niên béo như heo đang ngồi, bên cạnh là một mỹ

nhân phong tình vạn chủng. Nghe nói con heo chính là Quốc chủ, còn bên cạnh

là Vương phi.

Pháo Thiên Minh kéo Hồ Thiết Hoa định quỳ lạy hỏi: "Có chứng minh thư

không?" Rồi dùng giọng Quốc chủ có thể nghe thấy nói với Hồ Thiết Hoa:

"Khó mà đảm bảo không phải là giả!"

"Sao có thể!" Hồ Thiết Hoa nói: "Bách tính ăn còn không đủ no, vẫn có thể

béo như thế này, chắc chắn không thể giả được!"

"Bản vương chính là bản vương. Còn cần bằng chứng gì?"

"... Vương gì đó kia nín giận! Là thế này, dọc đường chúng ta đã gặp không

ít truy sát. Thôi thì thế này, chúng ta xem có phải là Vương phi dịch dung hay

không là được, bởi vì trong số mỹ nhân trước kia ta từng gặp không ai có thể

đẹp hơn nhan sắc của Vương phi. Chỉ cần chứng minh được Vương phi không

hề dịch dung, thế thì Quốc chủ đương nhiên là thật. Các ngươi thấy điều kiện

này thế nào?"

"To gan, người đâu..."

"Mẹ ngươi, dám cho người ta làm thịt ta, đến lúc đó các ngươi chỉ còn cách

đi núi Võ Đang lấy hàng!" Pháo Thiên Minh rất tức giận, rượu mời không uống

muốn uống rượu phạt, đồ đang trong túi ta. Ngươi ra vẻ cái chiêm!

"Ngươi làm vậy có phải lưu manh quá không?" Hồ Thiết Hoa thì thầm bên

tai Pháo Thiên Minh.

"Được! Ta cho ngươi xem một chút cũng không sao." Vương phi tươi cười

đứng dậy nói: "Quốc vương, hai vị anh hùng này chắc chắn đã chịu nhiều khổ

cực, thận trọng như thế cũng là bình thường, cho dù để họ kiểm tra một chút

cũng có gì ngại?"

"Giả!" Trong lòng Pháo Thiên Minh và Hồ Thiết Hoa đồng thời hô lên. Làm

gì có chuyện Vương phi vui vẻ để người ta s* s**ng như vậy, mà còn ngay

trước mặt chồng mình. Lý do đồng ý chỉ có một: bắt lấy huyệt đạo của Pháo

Thiên Minh.

"Lên đi lão Hồ!" Pháo Thiên Minh đẩy người lui về phía sau năm trượng,

còn Hồ Thiết Hoa thì tiến lên hai bước, lúc này sắc mặt Vương phi mới thay

đổi.

Vương phi mỉm cười, bước từng bước một tiến lại gần, Pháo Thiên Minh lùi

thêm hai bước, Hồ Thiết Hoa lại tiến thêm một bước đến chỗ Vương phi, ba

người dừng lại. Tay phải Hồ Thiết Hoa vận lực chực chờ phát động, tay trái nhẹ

nhàng vuốt lên mặt Vương phi. Thuật dịch dung khác với mặt nạ dịch dung.

Cao thủ dịch dung nhìn bề ngoài căn bản là không nhận ra được, nhưng chỉ cần

chạm vào làn da là có thể cảm nhận được khác biệt.

Pháo Thiên Minh đã dồn mười thành lực xuống chân, chỉ cần thấy không

đúng là bảo đảm y sẽ quay người chạy thục mạng mà không hề quay đầu lại.

Căng thẳng, ngoài căng thẳng ra chỉ có căng thẳng. Không khí này thậm chí còn

khiến cả Vương phi cũng phải căng thẳng theo. Khi Hồ Thiết Hoa vuốt tay lên

da Vương phi, chợt Vương phi ho nhẹ một tiếng, Hồ Thiết Hoa đang trong trạng

thái sẵn sàng phát động, lập tức phản ứng lại, đưa tay phải đánh ra...

"Dừng tay!" Hồ Thiết Hoa vung quyền nửa đường, nghe thấy lời này, vội

vàng thu lực lại, nhẹ nhàng ấn một cái lên bụng Vương phi, sau đó lùi lại vài

bước rồi phun ra một ngụm máu tươi, rõ ràng đã bị thương nặng do nội lực phản

chấn. Không phải Hồ Thiết Hoa không biết làm như vậy sẽ tổn thương bản thân,

nhưng trước lời nói của người kia, hắn không thể không nghe theo. Pháo Thiên

Minh nhìn về phía lều bên vải trái. Đứng dưới tấm rèm quả nhiên là Sở Lưu

Hương.

Pháo Thiên Minh tiến lên đỡ lấy Hồ Thiết Hoa, vừa vặn lúc đó Kiếm Cầm

đem thuốc trị thương tới, hỏi: "Người này thật hay giả?"

"Thật, tuyệt đối là hắn." Hồ Thiết Hoa trả lời khẳng định. Thuật dịch dung

cao cường nhất cũng không thể che giấu được trước người thân cận nhất. Bởi vì

họ quen thuộc với động tác, thói quen, thậm chí cả đi đứng của đối phương, chỉ

cần một chút không hợp nhịp, Hồ Thiết Hoa sẽ không khẳng định như vậy. Vậy

nên người này chính là Sở Lưu Hương.

"Người của Hoa Sơn đâu?" Pháo Thiên Minh hỏi.

"Hoa Sơn nào cơ? Ta không biết ngươi đang nói gì?" Sở Lưu Hương vừa trả

lời vừa đến gần Hồ Thiết Hoa hỏi: "Hàng hóa ở đâu?"

Lúc này Hồ Thiết Hoa không khách khí, một tay túm lấy mặt Sở Lưu

Hương. Sở Lưu Hương như đã biết trước, không hề nhúc nhích. Hồ Thiết Hoa

nắn xong, gật đầu với Pháo Thiên Minh. Bốn con mắt đối diện, trong lòng nghi

hoặc vô cùng.

Phải biết Sở Lưu Hương thật ít nhất cũng phải quan tâm đến vết thương của

bằng hữu, chứ không phải chỉ lo đến hàng hóa trước. Nhưng Hồ Thiết Hoa lại

hoàn toàn khẳng định người trước mắt chính là Sở Lưu Hương. Hơn nữa, hắn

còn khẳng định một điều, Vương phi kia cũng là thật.

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… "Ồ? Vậy ra là người của Bành Vân tiêu cục, đưa cái hộp lại đây!"Pháo Thiên Minh nói: "Chờ đã! Cái này còn phải gặp ông già nhà cô mớiđược đưa.""...Thu hồi vũ khí, để bọn họ lên đây."... Cách hồ là một quảng trường nhỏ."Gặp bản vương, sao còn không hành lễ?” Trước mặt Pháo Thiên Minhkhông xa, một người trung niên béo như heo đang ngồi, bên cạnh là một mỹnhân phong tình vạn chủng. Nghe nói con heo chính là Quốc chủ, còn bên cạnhlà Vương phi.Pháo Thiên Minh kéo Hồ Thiết Hoa định quỳ lạy hỏi: "Có chứng minh thưkhông?" Rồi dùng giọng Quốc chủ có thể nghe thấy nói với Hồ Thiết Hoa:"Khó mà đảm bảo không phải là giả!""Sao có thể!" Hồ Thiết Hoa nói: "Bách tính ăn còn không đủ no, vẫn có thểbéo như thế này, chắc chắn không thể giả được!""Bản vương chính là bản vương. Còn cần bằng chứng gì?""... Vương gì đó kia nín giận! Là thế này, dọc đường chúng ta đã gặp khôngít truy sát. Thôi thì thế này, chúng ta xem có phải là Vương phi dịch dung haykhông là được, bởi vì trong số mỹ nhân trước kia ta từng gặp không ai có thểđẹp hơn nhan sắc của Vương phi. Chỉ cần chứng minh được Vương phi khônghề dịch dung, thế thì Quốc chủ đương nhiên là thật. Các ngươi thấy điều kiệnnày thế nào?""To gan, người đâu...""Mẹ ngươi, dám cho người ta làm thịt ta, đến lúc đó các ngươi chỉ còn cáchđi núi Võ Đang lấy hàng!" Pháo Thiên Minh rất tức giận, rượu mời không uốngmuốn uống rượu phạt, đồ đang trong túi ta. Ngươi ra vẻ cái chiêm!"Ngươi làm vậy có phải lưu manh quá không?" Hồ Thiết Hoa thì thầm bêntai Pháo Thiên Minh."Được! Ta cho ngươi xem một chút cũng không sao." Vương phi tươi cườiđứng dậy nói: "Quốc vương, hai vị anh hùng này chắc chắn đã chịu nhiều khổcực, thận trọng như thế cũng là bình thường, cho dù để họ kiểm tra một chútcũng có gì ngại?""Giả!" Trong lòng Pháo Thiên Minh và Hồ Thiết Hoa đồng thời hô lên. Làmgì có chuyện Vương phi vui vẻ để người ta s* s**ng như vậy, mà còn ngaytrước mặt chồng mình. Lý do đồng ý chỉ có một: bắt lấy huyệt đạo của PháoThiên Minh."Lên đi lão Hồ!" Pháo Thiên Minh đẩy người lui về phía sau năm trượng,còn Hồ Thiết Hoa thì tiến lên hai bước, lúc này sắc mặt Vương phi mới thayđổi.Vương phi mỉm cười, bước từng bước một tiến lại gần, Pháo Thiên Minh lùithêm hai bước, Hồ Thiết Hoa lại tiến thêm một bước đến chỗ Vương phi, bangười dừng lại. Tay phải Hồ Thiết Hoa vận lực chực chờ phát động, tay trái nhẹnhàng vuốt lên mặt Vương phi. Thuật dịch dung khác với mặt nạ dịch dung.Cao thủ dịch dung nhìn bề ngoài căn bản là không nhận ra được, nhưng chỉ cầnchạm vào làn da là có thể cảm nhận được khác biệt.Pháo Thiên Minh đã dồn mười thành lực xuống chân, chỉ cần thấy khôngđúng là bảo đảm y sẽ quay người chạy thục mạng mà không hề quay đầu lại.Căng thẳng, ngoài căng thẳng ra chỉ có căng thẳng. Không khí này thậm chí cònkhiến cả Vương phi cũng phải căng thẳng theo. Khi Hồ Thiết Hoa vuốt tay lênda Vương phi, chợt Vương phi ho nhẹ một tiếng, Hồ Thiết Hoa đang trong trạngthái sẵn sàng phát động, lập tức phản ứng lại, đưa tay phải đánh ra..."Dừng tay!" Hồ Thiết Hoa vung quyền nửa đường, nghe thấy lời này, vộivàng thu lực lại, nhẹ nhàng ấn một cái lên bụng Vương phi, sau đó lùi lại vàibước rồi phun ra một ngụm máu tươi, rõ ràng đã bị thương nặng do nội lực phảnchấn. Không phải Hồ Thiết Hoa không biết làm như vậy sẽ tổn thương bản thân,nhưng trước lời nói của người kia, hắn không thể không nghe theo. Pháo ThiênMinh nhìn về phía lều bên vải trái. Đứng dưới tấm rèm quả nhiên là Sở LưuHương.Pháo Thiên Minh tiến lên đỡ lấy Hồ Thiết Hoa, vừa vặn lúc đó Kiếm Cầmđem thuốc trị thương tới, hỏi: "Người này thật hay giả?""Thật, tuyệt đối là hắn." Hồ Thiết Hoa trả lời khẳng định. Thuật dịch dungcao cường nhất cũng không thể che giấu được trước người thân cận nhất. Bởi vìhọ quen thuộc với động tác, thói quen, thậm chí cả đi đứng của đối phương, chỉcần một chút không hợp nhịp, Hồ Thiết Hoa sẽ không khẳng định như vậy. Vậynên người này chính là Sở Lưu Hương."Người của Hoa Sơn đâu?" Pháo Thiên Minh hỏi."Hoa Sơn nào cơ? Ta không biết ngươi đang nói gì?" Sở Lưu Hương vừa trảlời vừa đến gần Hồ Thiết Hoa hỏi: "Hàng hóa ở đâu?"Lúc này Hồ Thiết Hoa không khách khí, một tay túm lấy mặt Sở LưuHương. Sở Lưu Hương như đã biết trước, không hề nhúc nhích. Hồ Thiết Hoanắn xong, gật đầu với Pháo Thiên Minh. Bốn con mắt đối diện, trong lòng nghihoặc vô cùng.Phải biết Sở Lưu Hương thật ít nhất cũng phải quan tâm đến vết thương củabằng hữu, chứ không phải chỉ lo đến hàng hóa trước. Nhưng Hồ Thiết Hoa lạihoàn toàn khẳng định người trước mắt chính là Sở Lưu Hương. Hơn nữa, hắncòn khẳng định một điều, Vương phi kia cũng là thật.

Chương 328: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 12