Tác giả:

Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…

Chương 436: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 121

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… "Phải, hắn nói bình thuốc gì đó, rồi bị Đỗ Sát cắt ngang." Vô Song Ngư nhớlại một chút rồi trả lời."Ngươi nói xem có phải hắn ta ở đây hay không?" Pháo Thiên Minh chỉ vàomột tiệm thuốc nhỏ trước mặt hai người, trên cửa có treo một tấm biển ngangghi: Ác nhân y quán."Rất có thể." Vô Song Ngư gật đầu.Pháo Thiên Minh cũng gật đầu. Thuận tay nắm lấy tay Vô Song Ngư rồi vậnlực hô to: "Thầy thuốc cứu người! Huynh đệ của ta bị trật tay rồi." Đối với cácthầy thuốc... không phải những thầy thuốc hiện đại, Pháo Thiên Minh vẫn cóchút kính trọng, cũng không xông thẳng vào. Từ Thần Nông nếm trăm loại cỏcây thảo tới Bản thảo cương mục, bất kỳ thầy thuốc nào cũng mang tấm lòngnhư cha mẹ, cũng giống như những giáo viên trước năm 90, nếu không sao lạinói tiền tài làm hỏng người?"Giờ ta biết cái gì gọi là bằng hữu hư hỏng rồi, sao ngươi không tự làmmình bị thương ấy?" Vô Song Ngư oán giận một hồi rồi hét lớn: "Cứu mạng!""Giả quá rồi, không phải chỉ là trật tay thôi à? Ngươi la làm gì?" Pháo ThiênMinh hiểu rất rõ về khả năng diễn xuất trường phái thần tượng của Vô SongNgư."Vào đi, hay ta phải mời các ngươi mới được?" Một giọng nói vang lên.Pháo Thiên Minh dìu Vô Song Ngư vào y quán. Nếu không sao lại nói PháoThiên Minh cũng không phải là trường phái thực lực, chỉ bị trật tay chứ có phảibị trật chân đâu, việc gì phải dìu?Y quán này không lớn lắm, ở giữa là một người có dáng vẻ của thầy thuốc.Bên trái có một cửa hông dẫn vào phòng bên trong. Trong phòng không có bấtkỳ đèn đuốc nào, tối om om. Thầy thuốc ngồi tiếp khách lại là người quen củaPháo Thiên Minh, đầu cũng không ngẩng lên, cứ viết lung tung."Vạn Xuân Lưu?" Pháo Thiên Minh dò hỏi, có người quen thì dễ làm việchơn. Tuy nhiên thật sự cũng không quá thân thiết.Vạn Xuân Lưu ngẩng đầu nhìn Pháo Thiên Minh một cái, mũi ừ một tiếng,tỏ ý đúng là cái của mình. Nhưng vẻ mặt thể hiện rằng, hắn không có ấn tượnggì về hai người trước mặt. "Trật khớp à?"Không đợi Vô Song Ngư trả lời, Pháo Thiên Minh đã ngồi lên ghế đầu rồinói gian như trộm: "Lão Vạn, thật ra chúng ta đến đây là để tìm Yến NamThiên."Vạn Xuân Lưu đưa mắt nhìn Pháo Thiên Minh một hồi lâu rồi hỏi: "Tìmhắn làm chi?"Pháo Thiên Minh thưa: "Đi cứu Giang Tiểu Ngư.""Ừ!" Vạn Xuân Lưu gật đầu. Pháo Thiên Minh trong lòng nở hoa, đơn giảnvậy sao? Nhưng câu nói kế tiếp của Vạn Xuân Lưu làm cho hắn phát điên lên:"Ám hiệu.""Ám... ám hiệu gì?" Vô Song Ngư và Pháo Thiên Minh liếc nhìn nhau.Vạn Xuân Lưu nói: "Ám hiệu chứ còn gì! Các ngươi không biết sao? Thậtra Yến Nam Thiên đang ở đây, nhưng phải đúng ám hiệu ta mới giao cho cácngươi."Pháo Thiên Minh cung kính hỏi: "Xin hỏi, ta phải đi đâu mới có thể biết ámhiệu ấy?"Vạn Xuân Lưu đáp: "Khi nhận nhiệm vụ, ngươi không có nhắc nhở sao?Hoặc là giúp Hoa Vô Khuyết g**t ch*t Giang Tiểu Ngư, hoặc xông vào ÁcNhân cốc cướp để đưa Yến Nam Thiên ra, chấm dứt trận phong ba này. Nếuchọn cách thứ hai sẽ nhận được một ám hiệu, rồi đến đây ta sẽ giao người."Pháo Thiên Minh gãi đầu nói: "... Thế ra là ám hiệu! Đúng rồi, có ám hiệumà ta quên mất. Ta sẽ đi tìm hiểu lại, các ngươi chữa trị trước đi."Vô Song Ngư vẫy đôi tay nói: "Nhưng tay ta đã lành rồi mà?"Pháo Thiên Minh bèn quăng ra một tờ ngân phiếu nói: "Vậy làm kiểm trasức khỏe đi."Đi ra ngoài, đăng xuất, lên Vạn Độ (Google của Trung), tra ám hiệu trênVạn Độ, ghi nhớ, trở về trò chơi."Thiên Vương cái địa hổ?""Cút! Ta còn bảo tháp trấn hà yêu đây." Vạn Xuân Lưu tức giận, coi ta làTọa Sơn Điêu à.Ra ngoài, đăng xuất.. về trò chơi."Địa chấn cao cương, nhất phái khê sơn thiên cổ tú." Pháo!"Môn triều đại hải, tam hà hợp thủy vạn niên lưu." Ngư!“Thiên phụ địa mẫu?” Pháo!"Phản Thanh phục Minh... Xin ngươi đấy, dùng não thêm một chút đi? Nhìncách ăn mặc này mà là người thời nhà Thanh à?" Vô Song Ngư khinh thườngngười này, Thanh triều thì thôi, còn dùng đi dùng thủ đoạn ám hiệu hiện đạinữa. Hắn nào có biết Pháo Thiên Minh còn có một nhóm ám hiệu ngu ngốcchưa thử:Lá trà bao nhiêu tiền?Ba đồng một cân.Năm đồng nửa cân nhé.Nửa cân mười đồng. (Ám hiệu trong Lộc Đỉnh Ký)Đồng chí à, rốt cuộc ta cũng gặp được ngươi rồi... Sao lúc đó chỉ số thôngminh của phản động lại thấp như vậy? Vừa nghe ám hiệu này là biết, người mualá trà và bán lá trà không phải là đồng đảng thì cũng là ngu si."Vạn ca, Tiểu Ngư bên kia đang chờ cứu mạng. Ta nói thật với ngài, chúngta căn bản là không nhận nhiệm vụ kia, là một bằng hữu của Tiểu Ngư khôngđành lòng thấy hắn chịu chết chết cho nên ta mới nhờ chúng ta mang Yến NamThiên đi dẹp loạn." Pháo Thiên Minh nhún nhường nói.

"Phải, hắn nói bình thuốc gì đó, rồi bị Đỗ Sát cắt ngang." Vô Song Ngư nhớ

lại một chút rồi trả lời.

"Ngươi nói xem có phải hắn ta ở đây hay không?" Pháo Thiên Minh chỉ vào

một tiệm thuốc nhỏ trước mặt hai người, trên cửa có treo một tấm biển ngang

ghi: Ác nhân y quán.

"Rất có thể." Vô Song Ngư gật đầu.

Pháo Thiên Minh cũng gật đầu. Thuận tay nắm lấy tay Vô Song Ngư rồi vận

lực hô to: "Thầy thuốc cứu người! Huynh đệ của ta bị trật tay rồi." Đối với các

thầy thuốc... không phải những thầy thuốc hiện đại, Pháo Thiên Minh vẫn có

chút kính trọng, cũng không xông thẳng vào. Từ Thần Nông nếm trăm loại cỏ

cây thảo tới Bản thảo cương mục, bất kỳ thầy thuốc nào cũng mang tấm lòng

như cha mẹ, cũng giống như những giáo viên trước năm 90, nếu không sao lại

nói tiền tài làm hỏng người?

"Giờ ta biết cái gì gọi là bằng hữu hư hỏng rồi, sao ngươi không tự làm

mình bị thương ấy?" Vô Song Ngư oán giận một hồi rồi hét lớn: "Cứu mạng!"

"Giả quá rồi, không phải chỉ là trật tay thôi à? Ngươi la làm gì?" Pháo Thiên

Minh hiểu rất rõ về khả năng diễn xuất trường phái thần tượng của Vô Song

Ngư.

"Vào đi, hay ta phải mời các ngươi mới được?" Một giọng nói vang lên.

Pháo Thiên Minh dìu Vô Song Ngư vào y quán. Nếu không sao lại nói Pháo

Thiên Minh cũng không phải là trường phái thực lực, chỉ bị trật tay chứ có phải

bị trật chân đâu, việc gì phải dìu?

Y quán này không lớn lắm, ở giữa là một người có dáng vẻ của thầy thuốc.

Bên trái có một cửa hông dẫn vào phòng bên trong. Trong phòng không có bất

kỳ đèn đuốc nào, tối om om. Thầy thuốc ngồi tiếp khách lại là người quen của

Pháo Thiên Minh, đầu cũng không ngẩng lên, cứ viết lung tung.

"Vạn Xuân Lưu?" Pháo Thiên Minh dò hỏi, có người quen thì dễ làm việc

hơn. Tuy nhiên thật sự cũng không quá thân thiết.

Vạn Xuân Lưu ngẩng đầu nhìn Pháo Thiên Minh một cái, mũi ừ một tiếng,

tỏ ý đúng là cái của mình. Nhưng vẻ mặt thể hiện rằng, hắn không có ấn tượng

gì về hai người trước mặt. "Trật khớp à?"

Không đợi Vô Song Ngư trả lời, Pháo Thiên Minh đã ngồi lên ghế đầu rồi

nói gian như trộm: "Lão Vạn, thật ra chúng ta đến đây là để tìm Yến Nam

Thiên."

Vạn Xuân Lưu đưa mắt nhìn Pháo Thiên Minh một hồi lâu rồi hỏi: "Tìm

hắn làm chi?"

Pháo Thiên Minh thưa: "Đi cứu Giang Tiểu Ngư."

"Ừ!" Vạn Xuân Lưu gật đầu. Pháo Thiên Minh trong lòng nở hoa, đơn giản

vậy sao? Nhưng câu nói kế tiếp của Vạn Xuân Lưu làm cho hắn phát điên lên:

"Ám hiệu."

"Ám... ám hiệu gì?" Vô Song Ngư và Pháo Thiên Minh liếc nhìn nhau.

Vạn Xuân Lưu nói: "Ám hiệu chứ còn gì! Các ngươi không biết sao? Thật

ra Yến Nam Thiên đang ở đây, nhưng phải đúng ám hiệu ta mới giao cho các

ngươi."

Pháo Thiên Minh cung kính hỏi: "Xin hỏi, ta phải đi đâu mới có thể biết ám

hiệu ấy?"

Vạn Xuân Lưu đáp: "Khi nhận nhiệm vụ, ngươi không có nhắc nhở sao?

Hoặc là giúp Hoa Vô Khuyết g**t ch*t Giang Tiểu Ngư, hoặc xông vào Ác

Nhân cốc cướp để đưa Yến Nam Thiên ra, chấm dứt trận phong ba này. Nếu

chọn cách thứ hai sẽ nhận được một ám hiệu, rồi đến đây ta sẽ giao người."

Pháo Thiên Minh gãi đầu nói: "... Thế ra là ám hiệu! Đúng rồi, có ám hiệu

mà ta quên mất. Ta sẽ đi tìm hiểu lại, các ngươi chữa trị trước đi."

Vô Song Ngư vẫy đôi tay nói: "Nhưng tay ta đã lành rồi mà?"

Pháo Thiên Minh bèn quăng ra một tờ ngân phiếu nói: "Vậy làm kiểm tra

sức khỏe đi."

Đi ra ngoài, đăng xuất, lên Vạn Độ (Google của Trung), tra ám hiệu trên

Vạn Độ, ghi nhớ, trở về trò chơi.

"Thiên Vương cái địa hổ?"

"Cút! Ta còn bảo tháp trấn hà yêu đây." Vạn Xuân Lưu tức giận, coi ta là

Tọa Sơn Điêu à.

Ra ngoài, đăng xuất.. về trò chơi.

"Địa chấn cao cương, nhất phái khê sơn thiên cổ tú." Pháo!

"Môn triều đại hải, tam hà hợp thủy vạn niên lưu." Ngư!

“Thiên phụ địa mẫu?” Pháo!

"Phản Thanh phục Minh... Xin ngươi đấy, dùng não thêm một chút đi? Nhìn

cách ăn mặc này mà là người thời nhà Thanh à?" Vô Song Ngư khinh thường

người này, Thanh triều thì thôi, còn dùng đi dùng thủ đoạn ám hiệu hiện đại

nữa. Hắn nào có biết Pháo Thiên Minh còn có một nhóm ám hiệu ngu ngốc

chưa thử:

Lá trà bao nhiêu tiền?

Ba đồng một cân.

Năm đồng nửa cân nhé.

Nửa cân mười đồng. (Ám hiệu trong Lộc Đỉnh Ký)

Đồng chí à, rốt cuộc ta cũng gặp được ngươi rồi... Sao lúc đó chỉ số thông

minh của phản động lại thấp như vậy? Vừa nghe ám hiệu này là biết, người mua

lá trà và bán lá trà không phải là đồng đảng thì cũng là ngu si.

"Vạn ca, Tiểu Ngư bên kia đang chờ cứu mạng. Ta nói thật với ngài, chúng

ta căn bản là không nhận nhiệm vụ kia, là một bằng hữu của Tiểu Ngư không

đành lòng thấy hắn chịu chết chết cho nên ta mới nhờ chúng ta mang Yến Nam

Thiên đi dẹp loạn." Pháo Thiên Minh nhún nhường nói.

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… "Phải, hắn nói bình thuốc gì đó, rồi bị Đỗ Sát cắt ngang." Vô Song Ngư nhớlại một chút rồi trả lời."Ngươi nói xem có phải hắn ta ở đây hay không?" Pháo Thiên Minh chỉ vàomột tiệm thuốc nhỏ trước mặt hai người, trên cửa có treo một tấm biển ngangghi: Ác nhân y quán."Rất có thể." Vô Song Ngư gật đầu.Pháo Thiên Minh cũng gật đầu. Thuận tay nắm lấy tay Vô Song Ngư rồi vậnlực hô to: "Thầy thuốc cứu người! Huynh đệ của ta bị trật tay rồi." Đối với cácthầy thuốc... không phải những thầy thuốc hiện đại, Pháo Thiên Minh vẫn cóchút kính trọng, cũng không xông thẳng vào. Từ Thần Nông nếm trăm loại cỏcây thảo tới Bản thảo cương mục, bất kỳ thầy thuốc nào cũng mang tấm lòngnhư cha mẹ, cũng giống như những giáo viên trước năm 90, nếu không sao lạinói tiền tài làm hỏng người?"Giờ ta biết cái gì gọi là bằng hữu hư hỏng rồi, sao ngươi không tự làmmình bị thương ấy?" Vô Song Ngư oán giận một hồi rồi hét lớn: "Cứu mạng!""Giả quá rồi, không phải chỉ là trật tay thôi à? Ngươi la làm gì?" Pháo ThiênMinh hiểu rất rõ về khả năng diễn xuất trường phái thần tượng của Vô SongNgư."Vào đi, hay ta phải mời các ngươi mới được?" Một giọng nói vang lên.Pháo Thiên Minh dìu Vô Song Ngư vào y quán. Nếu không sao lại nói PháoThiên Minh cũng không phải là trường phái thực lực, chỉ bị trật tay chứ có phảibị trật chân đâu, việc gì phải dìu?Y quán này không lớn lắm, ở giữa là một người có dáng vẻ của thầy thuốc.Bên trái có một cửa hông dẫn vào phòng bên trong. Trong phòng không có bấtkỳ đèn đuốc nào, tối om om. Thầy thuốc ngồi tiếp khách lại là người quen củaPháo Thiên Minh, đầu cũng không ngẩng lên, cứ viết lung tung."Vạn Xuân Lưu?" Pháo Thiên Minh dò hỏi, có người quen thì dễ làm việchơn. Tuy nhiên thật sự cũng không quá thân thiết.Vạn Xuân Lưu ngẩng đầu nhìn Pháo Thiên Minh một cái, mũi ừ một tiếng,tỏ ý đúng là cái của mình. Nhưng vẻ mặt thể hiện rằng, hắn không có ấn tượnggì về hai người trước mặt. "Trật khớp à?"Không đợi Vô Song Ngư trả lời, Pháo Thiên Minh đã ngồi lên ghế đầu rồinói gian như trộm: "Lão Vạn, thật ra chúng ta đến đây là để tìm Yến NamThiên."Vạn Xuân Lưu đưa mắt nhìn Pháo Thiên Minh một hồi lâu rồi hỏi: "Tìmhắn làm chi?"Pháo Thiên Minh thưa: "Đi cứu Giang Tiểu Ngư.""Ừ!" Vạn Xuân Lưu gật đầu. Pháo Thiên Minh trong lòng nở hoa, đơn giảnvậy sao? Nhưng câu nói kế tiếp của Vạn Xuân Lưu làm cho hắn phát điên lên:"Ám hiệu.""Ám... ám hiệu gì?" Vô Song Ngư và Pháo Thiên Minh liếc nhìn nhau.Vạn Xuân Lưu nói: "Ám hiệu chứ còn gì! Các ngươi không biết sao? Thậtra Yến Nam Thiên đang ở đây, nhưng phải đúng ám hiệu ta mới giao cho cácngươi."Pháo Thiên Minh cung kính hỏi: "Xin hỏi, ta phải đi đâu mới có thể biết ámhiệu ấy?"Vạn Xuân Lưu đáp: "Khi nhận nhiệm vụ, ngươi không có nhắc nhở sao?Hoặc là giúp Hoa Vô Khuyết g**t ch*t Giang Tiểu Ngư, hoặc xông vào ÁcNhân cốc cướp để đưa Yến Nam Thiên ra, chấm dứt trận phong ba này. Nếuchọn cách thứ hai sẽ nhận được một ám hiệu, rồi đến đây ta sẽ giao người."Pháo Thiên Minh gãi đầu nói: "... Thế ra là ám hiệu! Đúng rồi, có ám hiệumà ta quên mất. Ta sẽ đi tìm hiểu lại, các ngươi chữa trị trước đi."Vô Song Ngư vẫy đôi tay nói: "Nhưng tay ta đã lành rồi mà?"Pháo Thiên Minh bèn quăng ra một tờ ngân phiếu nói: "Vậy làm kiểm trasức khỏe đi."Đi ra ngoài, đăng xuất, lên Vạn Độ (Google của Trung), tra ám hiệu trênVạn Độ, ghi nhớ, trở về trò chơi."Thiên Vương cái địa hổ?""Cút! Ta còn bảo tháp trấn hà yêu đây." Vạn Xuân Lưu tức giận, coi ta làTọa Sơn Điêu à.Ra ngoài, đăng xuất.. về trò chơi."Địa chấn cao cương, nhất phái khê sơn thiên cổ tú." Pháo!"Môn triều đại hải, tam hà hợp thủy vạn niên lưu." Ngư!“Thiên phụ địa mẫu?” Pháo!"Phản Thanh phục Minh... Xin ngươi đấy, dùng não thêm một chút đi? Nhìncách ăn mặc này mà là người thời nhà Thanh à?" Vô Song Ngư khinh thườngngười này, Thanh triều thì thôi, còn dùng đi dùng thủ đoạn ám hiệu hiện đạinữa. Hắn nào có biết Pháo Thiên Minh còn có một nhóm ám hiệu ngu ngốcchưa thử:Lá trà bao nhiêu tiền?Ba đồng một cân.Năm đồng nửa cân nhé.Nửa cân mười đồng. (Ám hiệu trong Lộc Đỉnh Ký)Đồng chí à, rốt cuộc ta cũng gặp được ngươi rồi... Sao lúc đó chỉ số thôngminh của phản động lại thấp như vậy? Vừa nghe ám hiệu này là biết, người mualá trà và bán lá trà không phải là đồng đảng thì cũng là ngu si."Vạn ca, Tiểu Ngư bên kia đang chờ cứu mạng. Ta nói thật với ngài, chúngta căn bản là không nhận nhiệm vụ kia, là một bằng hữu của Tiểu Ngư khôngđành lòng thấy hắn chịu chết chết cho nên ta mới nhờ chúng ta mang Yến NamThiên đi dẹp loạn." Pháo Thiên Minh nhún nhường nói.

Chương 436: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 121