Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…
Chương 437: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 122
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… "Ám hiệu!" Vạn Xuân Lưu căn bản không để ý đến lời này, đưa ánh mắt vôcùng kiên định nhìn thẳng vào Pháo Thiên Minh.Pháo Thiên Minh rút kiếm đặt lên cổ Vạn Xuân Lưu: "Lão Vạn, chớ có làmquá. Mọi người đều lăn lộn trên giang hồ, tạo điều kiện cho người ta cũng là tựtạo điều kiện cho mình. Hôm nay nói thế nào đi nữa ta cũng phải dẫn hắn đi.Ngài cứ xem xem xử lý thế nào đi.""Ám hiệu." Vạn Lưu Xuân uy vũ không chịu khuất phục."Đồ cứng đầu." Pháo Thiên Minh nháy mắt với Vô Song Ngư, hiểu ý, quayngười đánh một quyền vào đầu Vạn Xuân Lưu.Vạn Lưu Xuân ăn một quyền, rất kiên định, cũng rất kiên trì: "Ám hiệu."Nói xong câu này đầu đột nhiên choáng váng. Dẫu sao nắm đấm của Vô SongNgư cũng chẳng dễ chịu gì. Cái này cũng chỉ có thể đối phó với NPC, ngườichơi thì không thể bị choáng váng."Tiểu Ngư, đóng cửa. Ta sẽ tìm người!" Pháo Thiên Minh dặn một tiếng, đốtđuốc rồi đi vào phòng trong, một mùi thuốc nồng nặc bay ra. Phòng trong bịchia thành 3 gian nhỏ, hai gian trước trống không, trong góc gian thứ ba là mộtchiếc giường nhỏ, có người ngồi kết già, bất động, như thể đã ngồi như thế từthời xưa đến nay."Yến đại hiệp?" Pháo Thiên Minh cúi đầu ghé sát vào hỏi, người ngồi kiếtgià không có phản ứng. Pháo Thiên Minh thấm nước miếng làm ướt ngón tay,đưa tới mũi người ngồi kiết già thử một lần, ừm, vẫn còn thở."Thế nào rồi?" Vô Song Ngư thò đầu vào hỏi."Chín phần mười là Yến Nam Thiên, nhưng có lẽ đang ở trạng thái ngườithực vật.""Vậy bây giờ phải làm thế nào? Chẳng lẽ ôm hắn xông ra? Vừa rồi tác dụngdã quan sát, nơi này có không ít cao thủ võ công.""Để ta suy nghĩ... vậy chỉ còn cách..." Pháo Thiên Minh bắt đầu nghĩ cách.Vô Song Ngư nghe xong, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Về nguyên tắc tađồng ý cách làm này, nhưng vai trò của chúng ta phải đổi. Dù sao ngươi cũngphải để ta được chút ít ích lợi chứ.""Được rồi được rồi, nếu không vạn nhất xảy ra chuyện, một lúc nữa ngươicũng không thoát ra được đâu." Pháo Thiên Minh rất tốt bụng đồng ý đề nghịcủa Vô Song Ngư. Sau đó lấy ra một cái mặt nạ, điền tên mình vào rồi đắp lênmặt Yến Nam Thiên, lại lấy một cái mặt nạ viết tên Yến Nam Thiên che mặtmình. Sau đó co đầu rụt cổ vào góc học cách ngồi kiết già của người ta.Vô Song Ngư cầm bút nhúng chu sa, viết bốn chữ Tuyệt Đỉnh Ác Nhân lênngực Yến Nam Thiên, một tay ôm vai Yến Nam Thiên, như một cặp bằng hữunối đuôi nhau bước ra cửa. Tuy Yến Nam Thiên không chạm đất nhưng hắn sửalại áo choàng trắng che khuất chân, không ai nhìn thấy. Huống hồ nội công củaVô Song Ngư không tầm thường, mang theo một người vẫn có thể dễ dàngbước đi như bình thường. Tất nhiên không thể để ai lại gần quan sát.Nguy cơ bại lộ tuy rất lớn, nhưng chỉ có thể cố gắng thử một lần, cược vàonhân phẩm. Đại hiệp trong Ác Nhân cốc giống như con ruồi trong nồi súpxương, ruồi tất nhiên không được đám xương chào đón. Vì vậy nhất định phảicược vận may. Cho dù là trường hợp xấu nhất, bị phát hiện rồi vây bắt, hắn chỉcần ném Yến Nam Thiên ra rồi chạy trốn. Tin rằng với giá trị quan của bọn ácnhân, chưa chắc đã ráo riết truy sát một Vô Song Ngư không có mâu thuẫn lợiích. Chết đạo hữu không chết bần đạo, chết con ruồi chết không chết nồi xương,đây là triết lý sâu sắc đến mức nào."Thuận lợi xuất cốc." Vô Song Ngư vô cùng kinh ngạc gọi điện thoại choPháo Thiên Minh: "Bọn Đỗ Sát còn bày tiệc rượu ở cửa cốc. Còn nói chúc ta vàThanh Mai đại hiệp thuận buồm xuôi gió.""Bọn họ nhìn ra sơ hở sao?" Pháo Thiên Minh căng thẳng hỏi lại. Cơ sở củaVô Song Ngư tuy vững chắc, nhưng ít được hun đúc bởi trò chơi, tư tưởng cònchưa sa đọa đến tình trạng không có thuốc nào cứu được. Pháo Thiên Minh sợhắn bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền.Vô Song Ngư đáp: "Chắc chắn là đoán ra, bọn họ đứng cách ta đúng mộtmét."Pháo Thiên Minh nói: "Bọn họ có ra tay không?"Vô Song Ngư lắc đầu: "Không hề!"Pháo Thiên Minh ngạc nhiên: "Không lẽ lão Yến vốn là người trong ÁcNhân cốc?"Vô Song Ngư phân trần: "Không đến mức đó chứ! Mới nghe nói quan phỉmột nhà chứ chưa từng nghe nói hiệp ác một nhà. Giờ phải làm sao đây?"Pháo Thiên Minh tuyệt vọng: "Có thể chạy bao xa thì chạy, ta sẽ lập tứcđuổi theo. Hôm nay đúng là gặp quỷ rồi!"Ngay khi Pháo Thiên Minh tháo mặt nạ xuống, lại thấy Đồ Kiều Kiều và LýĐại Chủy đi tới.Pháo Thiên Minh vội vàng chắp tay nói: "Ha ha, hai vị... vừa gặp đệ đệ củata à? Chúng ta là huynh đệ sinh đôi."Đồ Kiều Kiều lắc đầu: "Không có! Chúng ta đến để rước Vạn đại phu, bởivì Đỗ Sát lão đại bệnh cũ tái phát."
"Ám hiệu!" Vạn Xuân Lưu căn bản không để ý đến lời này, đưa ánh mắt vô
cùng kiên định nhìn thẳng vào Pháo Thiên Minh.
Pháo Thiên Minh rút kiếm đặt lên cổ Vạn Xuân Lưu: "Lão Vạn, chớ có làm
quá. Mọi người đều lăn lộn trên giang hồ, tạo điều kiện cho người ta cũng là tự
tạo điều kiện cho mình. Hôm nay nói thế nào đi nữa ta cũng phải dẫn hắn đi.
Ngài cứ xem xem xử lý thế nào đi."
"Ám hiệu." Vạn Lưu Xuân uy vũ không chịu khuất phục.
"Đồ cứng đầu." Pháo Thiên Minh nháy mắt với Vô Song Ngư, hiểu ý, quay
người đánh một quyền vào đầu Vạn Xuân Lưu.
Vạn Lưu Xuân ăn một quyền, rất kiên định, cũng rất kiên trì: "Ám hiệu."
Nói xong câu này đầu đột nhiên choáng váng. Dẫu sao nắm đấm của Vô Song
Ngư cũng chẳng dễ chịu gì. Cái này cũng chỉ có thể đối phó với NPC, người
chơi thì không thể bị choáng váng.
"Tiểu Ngư, đóng cửa. Ta sẽ tìm người!" Pháo Thiên Minh dặn một tiếng, đốt
đuốc rồi đi vào phòng trong, một mùi thuốc nồng nặc bay ra. Phòng trong bị
chia thành 3 gian nhỏ, hai gian trước trống không, trong góc gian thứ ba là một
chiếc giường nhỏ, có người ngồi kết già, bất động, như thể đã ngồi như thế từ
thời xưa đến nay.
"Yến đại hiệp?" Pháo Thiên Minh cúi đầu ghé sát vào hỏi, người ngồi kiết
già không có phản ứng. Pháo Thiên Minh thấm nước miếng làm ướt ngón tay,
đưa tới mũi người ngồi kiết già thử một lần, ừm, vẫn còn thở.
"Thế nào rồi?" Vô Song Ngư thò đầu vào hỏi.
"Chín phần mười là Yến Nam Thiên, nhưng có lẽ đang ở trạng thái người
thực vật."
"Vậy bây giờ phải làm thế nào? Chẳng lẽ ôm hắn xông ra? Vừa rồi tác dụng
dã quan sát, nơi này có không ít cao thủ võ công."
"Để ta suy nghĩ... vậy chỉ còn cách..." Pháo Thiên Minh bắt đầu nghĩ cách.
Vô Song Ngư nghe xong, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Về nguyên tắc ta
đồng ý cách làm này, nhưng vai trò của chúng ta phải đổi. Dù sao ngươi cũng
phải để ta được chút ít ích lợi chứ."
"Được rồi được rồi, nếu không vạn nhất xảy ra chuyện, một lúc nữa ngươi
cũng không thoát ra được đâu." Pháo Thiên Minh rất tốt bụng đồng ý đề nghị
của Vô Song Ngư. Sau đó lấy ra một cái mặt nạ, điền tên mình vào rồi đắp lên
mặt Yến Nam Thiên, lại lấy một cái mặt nạ viết tên Yến Nam Thiên che mặt
mình. Sau đó co đầu rụt cổ vào góc học cách ngồi kiết già của người ta.
Vô Song Ngư cầm bút nhúng chu sa, viết bốn chữ Tuyệt Đỉnh Ác Nhân lên
ngực Yến Nam Thiên, một tay ôm vai Yến Nam Thiên, như một cặp bằng hữu
nối đuôi nhau bước ra cửa. Tuy Yến Nam Thiên không chạm đất nhưng hắn sửa
lại áo choàng trắng che khuất chân, không ai nhìn thấy. Huống hồ nội công của
Vô Song Ngư không tầm thường, mang theo một người vẫn có thể dễ dàng
bước đi như bình thường. Tất nhiên không thể để ai lại gần quan sát.
Nguy cơ bại lộ tuy rất lớn, nhưng chỉ có thể cố gắng thử một lần, cược vào
nhân phẩm. Đại hiệp trong Ác Nhân cốc giống như con ruồi trong nồi súp
xương, ruồi tất nhiên không được đám xương chào đón. Vì vậy nhất định phải
cược vận may. Cho dù là trường hợp xấu nhất, bị phát hiện rồi vây bắt, hắn chỉ
cần ném Yến Nam Thiên ra rồi chạy trốn. Tin rằng với giá trị quan của bọn ác
nhân, chưa chắc đã ráo riết truy sát một Vô Song Ngư không có mâu thuẫn lợi
ích. Chết đạo hữu không chết bần đạo, chết con ruồi chết không chết nồi xương,
đây là triết lý sâu sắc đến mức nào.
"Thuận lợi xuất cốc." Vô Song Ngư vô cùng kinh ngạc gọi điện thoại cho
Pháo Thiên Minh: "Bọn Đỗ Sát còn bày tiệc rượu ở cửa cốc. Còn nói chúc ta và
Thanh Mai đại hiệp thuận buồm xuôi gió."
"Bọn họ nhìn ra sơ hở sao?" Pháo Thiên Minh căng thẳng hỏi lại. Cơ sở của
Vô Song Ngư tuy vững chắc, nhưng ít được hun đúc bởi trò chơi, tư tưởng còn
chưa sa đọa đến tình trạng không có thuốc nào cứu được. Pháo Thiên Minh sợ
hắn bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền.
Vô Song Ngư đáp: "Chắc chắn là đoán ra, bọn họ đứng cách ta đúng một
mét."
Pháo Thiên Minh nói: "Bọn họ có ra tay không?"
Vô Song Ngư lắc đầu: "Không hề!"
Pháo Thiên Minh ngạc nhiên: "Không lẽ lão Yến vốn là người trong Ác
Nhân cốc?"
Vô Song Ngư phân trần: "Không đến mức đó chứ! Mới nghe nói quan phỉ
một nhà chứ chưa từng nghe nói hiệp ác một nhà. Giờ phải làm sao đây?"
Pháo Thiên Minh tuyệt vọng: "Có thể chạy bao xa thì chạy, ta sẽ lập tức
đuổi theo. Hôm nay đúng là gặp quỷ rồi!"
Ngay khi Pháo Thiên Minh tháo mặt nạ xuống, lại thấy Đồ Kiều Kiều và Lý
Đại Chủy đi tới.
Pháo Thiên Minh vội vàng chắp tay nói: "Ha ha, hai vị... vừa gặp đệ đệ của
ta à? Chúng ta là huynh đệ sinh đôi."
Đồ Kiều Kiều lắc đầu: "Không có! Chúng ta đến để rước Vạn đại phu, bởi
vì Đỗ Sát lão đại bệnh cũ tái phát."
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… "Ám hiệu!" Vạn Xuân Lưu căn bản không để ý đến lời này, đưa ánh mắt vôcùng kiên định nhìn thẳng vào Pháo Thiên Minh.Pháo Thiên Minh rút kiếm đặt lên cổ Vạn Xuân Lưu: "Lão Vạn, chớ có làmquá. Mọi người đều lăn lộn trên giang hồ, tạo điều kiện cho người ta cũng là tựtạo điều kiện cho mình. Hôm nay nói thế nào đi nữa ta cũng phải dẫn hắn đi.Ngài cứ xem xem xử lý thế nào đi.""Ám hiệu." Vạn Lưu Xuân uy vũ không chịu khuất phục."Đồ cứng đầu." Pháo Thiên Minh nháy mắt với Vô Song Ngư, hiểu ý, quayngười đánh một quyền vào đầu Vạn Xuân Lưu.Vạn Lưu Xuân ăn một quyền, rất kiên định, cũng rất kiên trì: "Ám hiệu."Nói xong câu này đầu đột nhiên choáng váng. Dẫu sao nắm đấm của Vô SongNgư cũng chẳng dễ chịu gì. Cái này cũng chỉ có thể đối phó với NPC, ngườichơi thì không thể bị choáng váng."Tiểu Ngư, đóng cửa. Ta sẽ tìm người!" Pháo Thiên Minh dặn một tiếng, đốtđuốc rồi đi vào phòng trong, một mùi thuốc nồng nặc bay ra. Phòng trong bịchia thành 3 gian nhỏ, hai gian trước trống không, trong góc gian thứ ba là mộtchiếc giường nhỏ, có người ngồi kết già, bất động, như thể đã ngồi như thế từthời xưa đến nay."Yến đại hiệp?" Pháo Thiên Minh cúi đầu ghé sát vào hỏi, người ngồi kiếtgià không có phản ứng. Pháo Thiên Minh thấm nước miếng làm ướt ngón tay,đưa tới mũi người ngồi kiết già thử một lần, ừm, vẫn còn thở."Thế nào rồi?" Vô Song Ngư thò đầu vào hỏi."Chín phần mười là Yến Nam Thiên, nhưng có lẽ đang ở trạng thái ngườithực vật.""Vậy bây giờ phải làm thế nào? Chẳng lẽ ôm hắn xông ra? Vừa rồi tác dụngdã quan sát, nơi này có không ít cao thủ võ công.""Để ta suy nghĩ... vậy chỉ còn cách..." Pháo Thiên Minh bắt đầu nghĩ cách.Vô Song Ngư nghe xong, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Về nguyên tắc tađồng ý cách làm này, nhưng vai trò của chúng ta phải đổi. Dù sao ngươi cũngphải để ta được chút ít ích lợi chứ.""Được rồi được rồi, nếu không vạn nhất xảy ra chuyện, một lúc nữa ngươicũng không thoát ra được đâu." Pháo Thiên Minh rất tốt bụng đồng ý đề nghịcủa Vô Song Ngư. Sau đó lấy ra một cái mặt nạ, điền tên mình vào rồi đắp lênmặt Yến Nam Thiên, lại lấy một cái mặt nạ viết tên Yến Nam Thiên che mặtmình. Sau đó co đầu rụt cổ vào góc học cách ngồi kiết già của người ta.Vô Song Ngư cầm bút nhúng chu sa, viết bốn chữ Tuyệt Đỉnh Ác Nhân lênngực Yến Nam Thiên, một tay ôm vai Yến Nam Thiên, như một cặp bằng hữunối đuôi nhau bước ra cửa. Tuy Yến Nam Thiên không chạm đất nhưng hắn sửalại áo choàng trắng che khuất chân, không ai nhìn thấy. Huống hồ nội công củaVô Song Ngư không tầm thường, mang theo một người vẫn có thể dễ dàngbước đi như bình thường. Tất nhiên không thể để ai lại gần quan sát.Nguy cơ bại lộ tuy rất lớn, nhưng chỉ có thể cố gắng thử một lần, cược vàonhân phẩm. Đại hiệp trong Ác Nhân cốc giống như con ruồi trong nồi súpxương, ruồi tất nhiên không được đám xương chào đón. Vì vậy nhất định phảicược vận may. Cho dù là trường hợp xấu nhất, bị phát hiện rồi vây bắt, hắn chỉcần ném Yến Nam Thiên ra rồi chạy trốn. Tin rằng với giá trị quan của bọn ácnhân, chưa chắc đã ráo riết truy sát một Vô Song Ngư không có mâu thuẫn lợiích. Chết đạo hữu không chết bần đạo, chết con ruồi chết không chết nồi xương,đây là triết lý sâu sắc đến mức nào."Thuận lợi xuất cốc." Vô Song Ngư vô cùng kinh ngạc gọi điện thoại choPháo Thiên Minh: "Bọn Đỗ Sát còn bày tiệc rượu ở cửa cốc. Còn nói chúc ta vàThanh Mai đại hiệp thuận buồm xuôi gió.""Bọn họ nhìn ra sơ hở sao?" Pháo Thiên Minh căng thẳng hỏi lại. Cơ sở củaVô Song Ngư tuy vững chắc, nhưng ít được hun đúc bởi trò chơi, tư tưởng cònchưa sa đọa đến tình trạng không có thuốc nào cứu được. Pháo Thiên Minh sợhắn bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền.Vô Song Ngư đáp: "Chắc chắn là đoán ra, bọn họ đứng cách ta đúng mộtmét."Pháo Thiên Minh nói: "Bọn họ có ra tay không?"Vô Song Ngư lắc đầu: "Không hề!"Pháo Thiên Minh ngạc nhiên: "Không lẽ lão Yến vốn là người trong ÁcNhân cốc?"Vô Song Ngư phân trần: "Không đến mức đó chứ! Mới nghe nói quan phỉmột nhà chứ chưa từng nghe nói hiệp ác một nhà. Giờ phải làm sao đây?"Pháo Thiên Minh tuyệt vọng: "Có thể chạy bao xa thì chạy, ta sẽ lập tứcđuổi theo. Hôm nay đúng là gặp quỷ rồi!"Ngay khi Pháo Thiên Minh tháo mặt nạ xuống, lại thấy Đồ Kiều Kiều và LýĐại Chủy đi tới.Pháo Thiên Minh vội vàng chắp tay nói: "Ha ha, hai vị... vừa gặp đệ đệ củata à? Chúng ta là huynh đệ sinh đôi."Đồ Kiều Kiều lắc đầu: "Không có! Chúng ta đến để rước Vạn đại phu, bởivì Đỗ Sát lão đại bệnh cũ tái phát."