Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…
Chương 500: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 185
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… “Cái này ta không dám cam đoan, ta chỉ có thể cố hết sức.” Pháo ThiênMinh suy nghĩ rồi hỏi: “Có nên thuận tiện thịt luôn tứ hộ pháp khác không?”Huyết Ảnh mừng rỡ: “Có có, mỗi người năm ngàn, trả ngay khi giết. Chẳngqua không thể lộ danh tính, tránh Tiểu Tuyết hiểu lầm. Ta thích nhất là kẻ phảnbội, đặc biệt là có thể quay xe làm cho cả nhà chủ thuê điêu đứng.”“Được! Có điều Lam Sắc thực sự hơi khó xử lý, ta phải tìm cơ hội. Cách thìcó nhưng không dám cam đoan. Vậy thế này đi! Nếu khi đối đầu với bang hộicủa ngươi mà ta vẫn không giết được hắn, thì năm vạn kia ta sẽ trả lại chongươi.”“Huynh đệ, ngươi làm vậy là...” Huyết Ảnh nhìn ánh mắt kiên quyết củaPháo Thiên Minh, cuối cùng đành nhượng bộ nói: “Vậy thì tùy huynh đệ.”“Ừm... bên ta còn chút việc, ta xin cáo lui trước! Chúng ta sẽ thêm bằnghữu.” Pháo Thiên Minh thấy đã nói gần đủ, lặng lẽ đặt một tờ giấy đã ghi sẵndãy số lên bàn”"Vậy ta không tiễn nữa, đi thong thả a!" Huyết Ảnh trở lại vị trí, cầm lấymảnh giấy mà Pháo Thiên Minh vừa lưu lại, cảm thán: cùng một loại người,vừa muốn làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ. Mệt chết đi được.Pháo Thiên Minh rời khỏi Lạc Dương, thở dài một hơi: Mệt chết đi được,ghét nhất là qua lại với loại người vừa muốn làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ.Huyết Ảnh không chỉ làm việc hiệu quả, mà còn rất coi trọng lời hứa. Chỉsau một giờ, tài khoản ngân hàng điện tử của Pháo Thiên Minh đã nhận đượcnăm vạn tiền thật.Pháo Thiên Minh vừa định gọi điện cảm ơn Huyết Ảnh thì điện thoại đã reolên trước. Tiểu Nhị gọi tới hỏi: "Chử Trà huynh đệ, ngươi đang ở đâu?""Quán rượu.""Chờ ta, tới ngay đây."Trong phòng riêng của Không Có quán rượu, hai người đàn ông nhìn nhauthâm tình. Cuối cùng, Tiểu Nhị không nhịn được hỏi: "Huynh đệ, lão đại tìmngươi có chuyện gì?"Pháo Thiên Minh tựa cằm vào tay trả lời: "Bắt nội gian, nghe nói còn làhàng nhập khẩu nữa. Ngươi có biết không?"Tiểu Nhị lau mồ hôi lạnh: "Làm sao ngươi biết?""Thứ nhất, người nước ngoài phương dễ mua chuộc hơn người Trung Hoa,người Trung Hoa ít nhiều còn phải giữ thể diện. Thứ hai, ngươi là người bêncạnh Huyết Ảnh, muốn mua thì mua đồ tốt. Thứ ba, IQ của Lãnh Nhược Tuyếttuyệt đối thể thấp. Thứ tư, ngươi đánh giá cao ta quá, lại hốt hoảng.""Ha ha! Lợi ích chính là trên hết mà. Ngài cũng biết đấy, trò chơi chỉ là chỗcho kẻ có tiền so bì thủ đoạn, chó cắn chó đầy một miệng lông. Cho dù chúng tachỉ là quân cờ, cũng phải là quân cờ kiếm tiền. Ngài nói có đúng không?""Ngươi yên tâm, dù sao cũng là bằng hữu. Ta có thiếu đạo nghĩa, nhưngcũng sẽ không giẫm đạp lên bằng hữu để kiếm tiền. Nội gian khác là ai?"Tiểu nhị khinh khỉnh nói: "Đâu chỉ một, còn có đến ba lận. Đừng nói ngườitrong trò chơi không chịu nổi sức ép tiền tài. Ngay cả trong đời thực, bình dâncũng dễ dàng nhượng bộ trước tiền bạc. Như cái phim của Châu Tinh Trì nói:Ta ném một triệu lên người cô khiến cô cởi hết, rồi lại ném một triệu nữa lênngười khiến cô tự leo lên người ta.""Đưa danh sách cho ta, ta chia ngươi năm ngàn.""Được, là Long Thành và hai diễn viên quần chúng... Đây là tài khoản củata."Pháo Thiên Minh nhận số tài khoản, bắt tay tiểu nhị nói: "Trung Quốc cócâu tục ngữ: Không tiền phi nghĩa người không giàu. Có tiền thì mọi ngườicùng nhau phát tài. Cướp của người giàu chia cho người nghèo là nghĩa vụ củamỗi công dân. Hợp tác vui vẻ nhé.""Còn hạng mục khác đừng quên ta.""Đương nhiên rồi."Rất nhanh chóng, khoản thu nhập thứ hai đã vào tay. Nội gian cùng nội gianhợp tác, cùng bán đứng nội gian. Thật cmn đơn giản.Trước đêm chiến dịch bắt đầu...Ngũ đại hộ pháp của Lãnh Nhược Tuyết: Lam Sắc, Tinh Ảnh, Thiên Nhãn,Chân Hán Tử, còn có Nga Mi đệ nhất cao thủ Thiên Thiên."Tinh Ảnh, sau khi bang chiến bắt đầu tìm cơ hội tự sát, xong việc gửi chongươi năm ngàn.""Năm ngàn? Chử Trà có phải ngươi lại làm sát thủ không? Thế có vẻ khôngtốt cho lắm?"“Là tiền thật. Huyết Ảnh cho." Lúc trước Pháo Thiên Minh đã thương lượngvới Huyết Ảnh . Tinh Ảnh sẽ tự sát, Huyết Ảnh hoàn toàn đồng ý."Ta sẽ lập tức đi tìm chết."Số lượng tối đa tham gia bang chiến là một ngàn người. Tuy nhiên các banglớn có thể xin tách thành mấy phân đà. Hơn nữa có thể đảm bảo trong tìnhhuống người khá chưa chết sạch, các phân đà sẽ không chạm mặt nhau. Khi thờigian đến, các bang hội tham gia sẽ tập trung đầy đủ tại phó bản, sau đó có mộtphút đếm ngược. Đây cũng chính là thời gian mọi người đặt cược.Hoàng Gia Thiên Đường của Lãnh Nhược Tuyết có ba trăm người, nhưngmỗi người đều là cao thủ. Lần này họ phải đối mặt với một bang hội nhỏ, bangphái làm nền với bốn mươi thành viên.
“Cái này ta không dám cam đoan, ta chỉ có thể cố hết sức.” Pháo Thiên
Minh suy nghĩ rồi hỏi: “Có nên thuận tiện thịt luôn tứ hộ pháp khác không?”
Huyết Ảnh mừng rỡ: “Có có, mỗi người năm ngàn, trả ngay khi giết. Chẳng
qua không thể lộ danh tính, tránh Tiểu Tuyết hiểu lầm. Ta thích nhất là kẻ phản
bội, đặc biệt là có thể quay xe làm cho cả nhà chủ thuê điêu đứng.”
“Được! Có điều Lam Sắc thực sự hơi khó xử lý, ta phải tìm cơ hội. Cách thì
có nhưng không dám cam đoan. Vậy thế này đi! Nếu khi đối đầu với bang hội
của ngươi mà ta vẫn không giết được hắn, thì năm vạn kia ta sẽ trả lại cho
ngươi.”
“Huynh đệ, ngươi làm vậy là...” Huyết Ảnh nhìn ánh mắt kiên quyết của
Pháo Thiên Minh, cuối cùng đành nhượng bộ nói: “Vậy thì tùy huynh đệ.”
“Ừm... bên ta còn chút việc, ta xin cáo lui trước! Chúng ta sẽ thêm bằng
hữu.” Pháo Thiên Minh thấy đã nói gần đủ, lặng lẽ đặt một tờ giấy đã ghi sẵn
dãy số lên bàn”
"Vậy ta không tiễn nữa, đi thong thả a!" Huyết Ảnh trở lại vị trí, cầm lấy
mảnh giấy mà Pháo Thiên Minh vừa lưu lại, cảm thán: cùng một loại người,
vừa muốn làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ. Mệt chết đi được.
Pháo Thiên Minh rời khỏi Lạc Dương, thở dài một hơi: Mệt chết đi được,
ghét nhất là qua lại với loại người vừa muốn làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ.
Huyết Ảnh không chỉ làm việc hiệu quả, mà còn rất coi trọng lời hứa. Chỉ
sau một giờ, tài khoản ngân hàng điện tử của Pháo Thiên Minh đã nhận được
năm vạn tiền thật.
Pháo Thiên Minh vừa định gọi điện cảm ơn Huyết Ảnh thì điện thoại đã reo
lên trước. Tiểu Nhị gọi tới hỏi: "Chử Trà huynh đệ, ngươi đang ở đâu?"
"Quán rượu."
"Chờ ta, tới ngay đây."
Trong phòng riêng của Không Có quán rượu, hai người đàn ông nhìn nhau
thâm tình. Cuối cùng, Tiểu Nhị không nhịn được hỏi: "Huynh đệ, lão đại tìm
ngươi có chuyện gì?"
Pháo Thiên Minh tựa cằm vào tay trả lời: "Bắt nội gian, nghe nói còn là
hàng nhập khẩu nữa. Ngươi có biết không?"
Tiểu Nhị lau mồ hôi lạnh: "Làm sao ngươi biết?"
"Thứ nhất, người nước ngoài phương dễ mua chuộc hơn người Trung Hoa,
người Trung Hoa ít nhiều còn phải giữ thể diện. Thứ hai, ngươi là người bên
cạnh Huyết Ảnh, muốn mua thì mua đồ tốt. Thứ ba, IQ của Lãnh Nhược Tuyết
tuyệt đối thể thấp. Thứ tư, ngươi đánh giá cao ta quá, lại hốt hoảng."
"Ha ha! Lợi ích chính là trên hết mà. Ngài cũng biết đấy, trò chơi chỉ là chỗ
cho kẻ có tiền so bì thủ đoạn, chó cắn chó đầy một miệng lông. Cho dù chúng ta
chỉ là quân cờ, cũng phải là quân cờ kiếm tiền. Ngài nói có đúng không?"
"Ngươi yên tâm, dù sao cũng là bằng hữu. Ta có thiếu đạo nghĩa, nhưng
cũng sẽ không giẫm đạp lên bằng hữu để kiếm tiền. Nội gian khác là ai?"
Tiểu nhị khinh khỉnh nói: "Đâu chỉ một, còn có đến ba lận. Đừng nói người
trong trò chơi không chịu nổi sức ép tiền tài. Ngay cả trong đời thực, bình dân
cũng dễ dàng nhượng bộ trước tiền bạc. Như cái phim của Châu Tinh Trì nói:
Ta ném một triệu lên người cô khiến cô cởi hết, rồi lại ném một triệu nữa lên
người khiến cô tự leo lên người ta."
"Đưa danh sách cho ta, ta chia ngươi năm ngàn."
"Được, là Long Thành và hai diễn viên quần chúng... Đây là tài khoản của
ta."
Pháo Thiên Minh nhận số tài khoản, bắt tay tiểu nhị nói: "Trung Quốc có
câu tục ngữ: Không tiền phi nghĩa người không giàu. Có tiền thì mọi người
cùng nhau phát tài. Cướp của người giàu chia cho người nghèo là nghĩa vụ của
mỗi công dân. Hợp tác vui vẻ nhé."
"Còn hạng mục khác đừng quên ta."
"Đương nhiên rồi."
Rất nhanh chóng, khoản thu nhập thứ hai đã vào tay. Nội gian cùng nội gian
hợp tác, cùng bán đứng nội gian. Thật cmn đơn giản.
Trước đêm chiến dịch bắt đầu...
Ngũ đại hộ pháp của Lãnh Nhược Tuyết: Lam Sắc, Tinh Ảnh, Thiên Nhãn,
Chân Hán Tử, còn có Nga Mi đệ nhất cao thủ Thiên Thiên.
"Tinh Ảnh, sau khi bang chiến bắt đầu tìm cơ hội tự sát, xong việc gửi cho
ngươi năm ngàn."
"Năm ngàn? Chử Trà có phải ngươi lại làm sát thủ không? Thế có vẻ không
tốt cho lắm?"
“Là tiền thật. Huyết Ảnh cho." Lúc trước Pháo Thiên Minh đã thương lượng
với Huyết Ảnh . Tinh Ảnh sẽ tự sát, Huyết Ảnh hoàn toàn đồng ý.
"Ta sẽ lập tức đi tìm chết."
Số lượng tối đa tham gia bang chiến là một ngàn người. Tuy nhiên các bang
lớn có thể xin tách thành mấy phân đà. Hơn nữa có thể đảm bảo trong tình
huống người khá chưa chết sạch, các phân đà sẽ không chạm mặt nhau. Khi thời
gian đến, các bang hội tham gia sẽ tập trung đầy đủ tại phó bản, sau đó có một
phút đếm ngược. Đây cũng chính là thời gian mọi người đặt cược.
Hoàng Gia Thiên Đường của Lãnh Nhược Tuyết có ba trăm người, nhưng
mỗi người đều là cao thủ. Lần này họ phải đối mặt với một bang hội nhỏ, bang
phái làm nền với bốn mươi thành viên.
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… “Cái này ta không dám cam đoan, ta chỉ có thể cố hết sức.” Pháo ThiênMinh suy nghĩ rồi hỏi: “Có nên thuận tiện thịt luôn tứ hộ pháp khác không?”Huyết Ảnh mừng rỡ: “Có có, mỗi người năm ngàn, trả ngay khi giết. Chẳngqua không thể lộ danh tính, tránh Tiểu Tuyết hiểu lầm. Ta thích nhất là kẻ phảnbội, đặc biệt là có thể quay xe làm cho cả nhà chủ thuê điêu đứng.”“Được! Có điều Lam Sắc thực sự hơi khó xử lý, ta phải tìm cơ hội. Cách thìcó nhưng không dám cam đoan. Vậy thế này đi! Nếu khi đối đầu với bang hộicủa ngươi mà ta vẫn không giết được hắn, thì năm vạn kia ta sẽ trả lại chongươi.”“Huynh đệ, ngươi làm vậy là...” Huyết Ảnh nhìn ánh mắt kiên quyết củaPháo Thiên Minh, cuối cùng đành nhượng bộ nói: “Vậy thì tùy huynh đệ.”“Ừm... bên ta còn chút việc, ta xin cáo lui trước! Chúng ta sẽ thêm bằnghữu.” Pháo Thiên Minh thấy đã nói gần đủ, lặng lẽ đặt một tờ giấy đã ghi sẵndãy số lên bàn”"Vậy ta không tiễn nữa, đi thong thả a!" Huyết Ảnh trở lại vị trí, cầm lấymảnh giấy mà Pháo Thiên Minh vừa lưu lại, cảm thán: cùng một loại người,vừa muốn làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ. Mệt chết đi được.Pháo Thiên Minh rời khỏi Lạc Dương, thở dài một hơi: Mệt chết đi được,ghét nhất là qua lại với loại người vừa muốn làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ.Huyết Ảnh không chỉ làm việc hiệu quả, mà còn rất coi trọng lời hứa. Chỉsau một giờ, tài khoản ngân hàng điện tử của Pháo Thiên Minh đã nhận đượcnăm vạn tiền thật.Pháo Thiên Minh vừa định gọi điện cảm ơn Huyết Ảnh thì điện thoại đã reolên trước. Tiểu Nhị gọi tới hỏi: "Chử Trà huynh đệ, ngươi đang ở đâu?""Quán rượu.""Chờ ta, tới ngay đây."Trong phòng riêng của Không Có quán rượu, hai người đàn ông nhìn nhauthâm tình. Cuối cùng, Tiểu Nhị không nhịn được hỏi: "Huynh đệ, lão đại tìmngươi có chuyện gì?"Pháo Thiên Minh tựa cằm vào tay trả lời: "Bắt nội gian, nghe nói còn làhàng nhập khẩu nữa. Ngươi có biết không?"Tiểu Nhị lau mồ hôi lạnh: "Làm sao ngươi biết?""Thứ nhất, người nước ngoài phương dễ mua chuộc hơn người Trung Hoa,người Trung Hoa ít nhiều còn phải giữ thể diện. Thứ hai, ngươi là người bêncạnh Huyết Ảnh, muốn mua thì mua đồ tốt. Thứ ba, IQ của Lãnh Nhược Tuyếttuyệt đối thể thấp. Thứ tư, ngươi đánh giá cao ta quá, lại hốt hoảng.""Ha ha! Lợi ích chính là trên hết mà. Ngài cũng biết đấy, trò chơi chỉ là chỗcho kẻ có tiền so bì thủ đoạn, chó cắn chó đầy một miệng lông. Cho dù chúng tachỉ là quân cờ, cũng phải là quân cờ kiếm tiền. Ngài nói có đúng không?""Ngươi yên tâm, dù sao cũng là bằng hữu. Ta có thiếu đạo nghĩa, nhưngcũng sẽ không giẫm đạp lên bằng hữu để kiếm tiền. Nội gian khác là ai?"Tiểu nhị khinh khỉnh nói: "Đâu chỉ một, còn có đến ba lận. Đừng nói ngườitrong trò chơi không chịu nổi sức ép tiền tài. Ngay cả trong đời thực, bình dâncũng dễ dàng nhượng bộ trước tiền bạc. Như cái phim của Châu Tinh Trì nói:Ta ném một triệu lên người cô khiến cô cởi hết, rồi lại ném một triệu nữa lênngười khiến cô tự leo lên người ta.""Đưa danh sách cho ta, ta chia ngươi năm ngàn.""Được, là Long Thành và hai diễn viên quần chúng... Đây là tài khoản củata."Pháo Thiên Minh nhận số tài khoản, bắt tay tiểu nhị nói: "Trung Quốc cócâu tục ngữ: Không tiền phi nghĩa người không giàu. Có tiền thì mọi ngườicùng nhau phát tài. Cướp của người giàu chia cho người nghèo là nghĩa vụ củamỗi công dân. Hợp tác vui vẻ nhé.""Còn hạng mục khác đừng quên ta.""Đương nhiên rồi."Rất nhanh chóng, khoản thu nhập thứ hai đã vào tay. Nội gian cùng nội gianhợp tác, cùng bán đứng nội gian. Thật cmn đơn giản.Trước đêm chiến dịch bắt đầu...Ngũ đại hộ pháp của Lãnh Nhược Tuyết: Lam Sắc, Tinh Ảnh, Thiên Nhãn,Chân Hán Tử, còn có Nga Mi đệ nhất cao thủ Thiên Thiên."Tinh Ảnh, sau khi bang chiến bắt đầu tìm cơ hội tự sát, xong việc gửi chongươi năm ngàn.""Năm ngàn? Chử Trà có phải ngươi lại làm sát thủ không? Thế có vẻ khôngtốt cho lắm?"“Là tiền thật. Huyết Ảnh cho." Lúc trước Pháo Thiên Minh đã thương lượngvới Huyết Ảnh . Tinh Ảnh sẽ tự sát, Huyết Ảnh hoàn toàn đồng ý."Ta sẽ lập tức đi tìm chết."Số lượng tối đa tham gia bang chiến là một ngàn người. Tuy nhiên các banglớn có thể xin tách thành mấy phân đà. Hơn nữa có thể đảm bảo trong tìnhhuống người khá chưa chết sạch, các phân đà sẽ không chạm mặt nhau. Khi thờigian đến, các bang hội tham gia sẽ tập trung đầy đủ tại phó bản, sau đó có mộtphút đếm ngược. Đây cũng chính là thời gian mọi người đặt cược.Hoàng Gia Thiên Đường của Lãnh Nhược Tuyết có ba trăm người, nhưngmỗi người đều là cao thủ. Lần này họ phải đối mặt với một bang hội nhỏ, bangphái làm nền với bốn mươi thành viên.