Tác giả:

1. Ta là thứ nữ của Phương gia. Nhiều năm trước, Tạ gia và Phương gia cùng làm quan trong triều, Trưởng bối hai bên thuận ý, sớm định sẵn mối hôn nhân cho đời sau. Nào ngờ Tạ gia vướng vào án lớn, gia cảnh suy tàn chỉ trong khoảnh khắc, Nam đinh duy nhất còn lại là một thiếu niên chưa lập công danh — Tạ Thính Trúc.   Tỷ tỷ Phương Tư Huyền không cam lòng gả vào nhà đang sa sút ấy, nhiều lần tìm đến cái chết. Phụ thân thương xót tỷ, liền ghi ta dưới danh nghĩa chính thê, Từ thứ nữ, ta trở thành đích nữ thứ hai của Phương gia, thay chị bước lên kiệu hoa, gả vào Tạ phủ. Như vậy vừa có thể cho Tạ gia một câu trả lời, vừa bịt miệng thế gian nhiều điều dị nghị.   Bề ngoài tưởng chừng mọi bên đều được vẹn toàn, nhưng rõ ràng, Tạ Thính Trúc lại chẳng hề nghĩ vậy. Đêm tân hôn, chàng vén khăn hồng. Vừa nhìn thấy gương mặt ta, chàng liền quay lưng rời đi, từ đó chưa một lần trở lại tân phòng.   Chàng nói: “Nàng không phải là thê tử của ta.” Có lẽ trong lòng chàng, người có thể làm vợ… chỉ có một…

Chương 31: Chương 31

Trầm Hương Tựa Cố NhânTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh1. Ta là thứ nữ của Phương gia. Nhiều năm trước, Tạ gia và Phương gia cùng làm quan trong triều, Trưởng bối hai bên thuận ý, sớm định sẵn mối hôn nhân cho đời sau. Nào ngờ Tạ gia vướng vào án lớn, gia cảnh suy tàn chỉ trong khoảnh khắc, Nam đinh duy nhất còn lại là một thiếu niên chưa lập công danh — Tạ Thính Trúc.   Tỷ tỷ Phương Tư Huyền không cam lòng gả vào nhà đang sa sút ấy, nhiều lần tìm đến cái chết. Phụ thân thương xót tỷ, liền ghi ta dưới danh nghĩa chính thê, Từ thứ nữ, ta trở thành đích nữ thứ hai của Phương gia, thay chị bước lên kiệu hoa, gả vào Tạ phủ. Như vậy vừa có thể cho Tạ gia một câu trả lời, vừa bịt miệng thế gian nhiều điều dị nghị.   Bề ngoài tưởng chừng mọi bên đều được vẹn toàn, nhưng rõ ràng, Tạ Thính Trúc lại chẳng hề nghĩ vậy. Đêm tân hôn, chàng vén khăn hồng. Vừa nhìn thấy gương mặt ta, chàng liền quay lưng rời đi, từ đó chưa một lần trở lại tân phòng.   Chàng nói: “Nàng không phải là thê tử của ta.” Có lẽ trong lòng chàng, người có thể làm vợ… chỉ có một…  33.Một trận giao chiến.Dân chúng ko bị thương vong, giặc cướp toàn bộ bị bắt giữ. Nhưng vì mưa xối xả, đất đá từ trên núi sụp xuống, nhiều người bị vùi lấp dưới bùn cát. Chúng ta hợp sức với quan phủ địa phương, dốc lòng cứu trợ, an ủi lòng dân. Nhưng nạn lụt đã nhấn chìm quá nửa thành, lương thực cũng ngày càng cạn kiệt. Chờ suốt ba ngày, cuối cùng lương thực cứu trợ của triều đình cũng đến. Người dẫn đầu không ai khác chính là Vương Dực Xuyên, đi cùng hắn còn có Triệu Hành Giản. Bọn họ đến lúc ta đang đầu bù tóc rối, quần áo lấm lem, bận rộn sắc thuốc cứu trợ. Mấy ngày liền không chợp mắt, quầng thâm dưới mắt hiện rõ. Y phục ướt rồi khô, khô rồi lại ướt, bốc lên mùi ẩm mốc khó ngửi. Màn mưa giăng khắp nơi, giữa làn khói bếp mờ ảo, Triệu Hành Giản đẩy tấm áo choàng ướt đẫm, đứng trước mặt ta. Ta ngây người một lát, lập tức đưa tay che mặt:"Đừng nhìn ta! Sao huynh lại tới đây?" Hắn không nói nhiều, chỉ đưa khăn tay lau mặt cho ta, sau đó đưa ra một chiếc hộp gấm."Cứu trợ cần điều phối ngân sách, ta xin lệnh tới đây. Tiện thể mang cho muội món điểm tâm yêu thích." Ta mở ra xem bên trong là bánh táo đỏ và bánh quế hoa. Bọn họ đi đường gấp rút, vậy mà bánh vẫn còn nguyên vẹn. Ta cầm lên một miếng, cắn một ngụm, hương vị mềm dẻo, ngọt ngào, ngọt đến mức nước mắt cũng rơi xuống. "Huynh thật tốt, hu hu ta suýt chút nữa đã không thể gặp lại huynh rồi!"Không kìm được nữa, ta nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy. Hơi ấm từ cơ thể thiếu niên, khiến lòng ta an tĩnh. Bị giặc cướp truy sát, sạt lở núi, lương thực cạn kiệt, mọi chuyện dồn dập khiến thần kinh ta căng như dây đàn. Giờ đây, ăn một miếng bánh mang từ Kinh thành tới, bao nhiêu tủi hờn và sợ hãi mấy ngày qua bỗng dưng vỡ òa. Vừa khóc vừa kể lộn xộn mọi chuyện xảy ra trong những ngày qua. "Ta sợ c.h.ế.t khiếp! May mà có nỏ tay huynh làm cho ta, nếu không ta đã thành vong hồn dưới đao rồi!" Mặt mũi lấm lem, chẳng mấy chốc cọ hết lên áo hắn. Thế nhưng, hắn chẳng hề bận tâm, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy ta, thấp giọng dỗ dành. Lúc ta buông hắn ra, vừa khéo Trần Dã đứng ngay ngoài cửa. Hắn khựng lại một chút, sau đó cười cười:"Tiểu thư, ta mang cơm cho người." Trần Dã mấy ngày nay giúp đỡ ta rất nhiều. Lần trước núi lở, đè sập nhà cửa dân làng. Ta đang cứu người thì đợt sạt lở thứ hai ập đến, cả người ta bị vùi trong bùn đất. May mà có Trần Dã đào ta ra. Từ đó về sau, ta không trực tiếp tham gia cứu trợ nữa, mà chuyển sang ổn định dân chúng. Lần này Vương Dực Xuyên đem theo không ít nhân lực, ta cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, tắm rửa, thay y phục sạch sẽ. Triệu Hành Giản nhìn ta, khẽ nhíu mày: "Gầy hơn trước rồi." Tối đó, năm người chúng ta: ta, Triệu Hành Giản, Trần Dã, Vương Dực Xuyên, Yến Song, ngồi lại ăn một bữa cơm đơn giản, rồi tiếp tục lao vào công việc. Nửa tháng sau, biên thành dần ổn định, chúng ta khởi hành trở về Kinh thành. Cưỡi ngựa lên đường, Trần Dã đưa dây cương cho ta.Hắn cười, nói:"Tiểu thư, nay ta đã là Nhân Dũng Phó Úy." Ta biết hắn muốn được khen, bèn cười, vỗ vỗ vai hắn:"Chức quan chín phẩm hạ, cũng không tệ đâu. Cháu ngươi chắc chắn sẽ lấy ngươi làm tấm gương noi theo." Hắn nhìn ta, nụ cười mang theo vẻ hồn nhiên của thiếu niên, nhưng trong mắt lại phảng phất chút ưu sầu khó tả."Dù tương lai thế nào, ta vẫn mãi là hộ vệ của tiểu thư."Ta lắc đầu:"Một đời chỉ làm hộ vệ của ta thì có gì vui? Ngươi phải trở thành anh hùng của thiên hạ." Câu nói đơn thuần chỉ để động viên, hy vọng hắn tiền đồ xán lạn nhưng nụ cười nơi khóe môi hắn càng sâu, còn trong mắt lại có thứ gì đó mà ta không thể hiểu.

 

33.

Một trận giao chiến.

Dân chúng ko bị thương vong, giặc cướp toàn bộ bị bắt giữ. Nhưng vì mưa xối xả, đất đá từ trên núi sụp xuống, nhiều người bị vùi lấp dưới bùn cát. Chúng ta hợp sức với quan phủ địa phương, dốc lòng cứu trợ, an ủi lòng dân. Nhưng nạn lụt đã nhấn chìm quá nửa thành, lương thực cũng ngày càng cạn kiệt.

 

Chờ suốt ba ngày, cuối cùng lương thực cứu trợ của triều đình cũng đến. Người dẫn đầu không ai khác chính là Vương Dực Xuyên, đi cùng hắn còn có Triệu Hành Giản. Bọn họ đến lúc ta đang đầu bù tóc rối, quần áo lấm lem, bận rộn sắc thuốc cứu trợ. Mấy ngày liền không chợp mắt, quầng thâm dưới mắt hiện rõ. Y phục ướt rồi khô, khô rồi lại ướt, bốc lên mùi ẩm mốc khó ngửi.

 

Màn mưa giăng khắp nơi, giữa làn khói bếp mờ ảo, Triệu Hành Giản đẩy tấm áo choàng ướt đẫm, đứng trước mặt ta. Ta ngây người một lát, lập tức đưa tay che mặt:

"Đừng nhìn ta! Sao huynh lại tới đây?"

 

Hắn không nói nhiều, chỉ đưa khăn tay lau mặt cho ta, sau đó đưa ra một chiếc hộp gấm.

"Cứu trợ cần điều phối ngân sách, ta xin lệnh tới đây. Tiện thể mang cho muội món điểm tâm yêu thích."

 

Ta mở ra xem bên trong là bánh táo đỏ và bánh quế hoa. Bọn họ đi đường gấp rút, vậy mà bánh vẫn còn nguyên vẹn. Ta cầm lên một miếng, cắn một ngụm, hương vị mềm dẻo, ngọt ngào, ngọt đến mức nước mắt cũng rơi xuống.

 

"Huynh thật tốt, hu hu ta suýt chút nữa đã không thể gặp lại huynh rồi!"

Không kìm được nữa, ta nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy. Hơi ấm từ cơ thể thiếu niên, khiến lòng ta an tĩnh. Bị giặc cướp truy sát, sạt lở núi, lương thực cạn kiệt, mọi chuyện dồn dập khiến thần kinh ta căng như dây đàn. Giờ đây, ăn một miếng bánh mang từ Kinh thành tới, bao nhiêu tủi hờn và sợ hãi mấy ngày qua bỗng dưng vỡ òa. Vừa khóc vừa kể lộn xộn mọi chuyện xảy ra trong những ngày qua.

 

"Ta sợ c.h.ế.t khiếp! May mà có nỏ tay huynh làm cho ta, nếu không ta đã thành vong hồn dưới đao rồi!"

 

Mặt mũi lấm lem, chẳng mấy chốc cọ hết lên áo hắn. Thế nhưng, hắn chẳng hề bận tâm, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy ta, thấp giọng dỗ dành. Lúc ta buông hắn ra, vừa khéo Trần Dã đứng ngay ngoài cửa. Hắn khựng lại một chút, sau đó cười cười:

"Tiểu thư, ta mang cơm cho người."

 

Trần Dã mấy ngày nay giúp đỡ ta rất nhiều. Lần trước núi lở, đè sập nhà cửa dân làng. Ta đang cứu người thì đợt sạt lở thứ hai ập đến, cả người ta bị vùi trong bùn đất. May mà có Trần Dã đào ta ra. Từ đó về sau, ta không trực tiếp tham gia cứu trợ nữa, mà chuyển sang ổn định dân chúng.

 

Lần này Vương Dực Xuyên đem theo không ít nhân lực, ta cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, tắm rửa, thay y phục sạch sẽ. Triệu Hành Giản nhìn ta, khẽ nhíu mày:

 

"Gầy hơn trước rồi."

 

Tối đó, năm người chúng ta: ta, Triệu Hành Giản, Trần Dã, Vương Dực Xuyên, Yến Song, ngồi lại ăn một bữa cơm đơn giản, rồi tiếp tục lao vào công việc.

 

Nửa tháng sau, biên thành dần ổn định, chúng ta khởi hành trở về Kinh thành. Cưỡi ngựa lên đường, Trần Dã đưa dây cương cho ta.

Hắn cười, nói:

"Tiểu thư, nay ta đã là Nhân Dũng Phó Úy."

 

Ta biết hắn muốn được khen, bèn cười, vỗ vỗ vai hắn:

"Chức quan chín phẩm hạ, cũng không tệ đâu. Cháu ngươi chắc chắn sẽ lấy ngươi làm tấm gương noi theo."

 

Hắn nhìn ta, nụ cười mang theo vẻ hồn nhiên của thiếu niên, nhưng trong mắt lại phảng phất chút ưu sầu khó tả.

"Dù tương lai thế nào, ta vẫn mãi là hộ vệ của tiểu thư."

Ta lắc đầu:

"Một đời chỉ làm hộ vệ của ta thì có gì vui? Ngươi phải trở thành anh hùng của thiên hạ."

 

Câu nói đơn thuần chỉ để động viên, hy vọng hắn tiền đồ xán lạn nhưng nụ cười nơi khóe môi hắn càng sâu, còn trong mắt lại có thứ gì đó mà ta không thể hiểu.

Trầm Hương Tựa Cố NhânTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh1. Ta là thứ nữ của Phương gia. Nhiều năm trước, Tạ gia và Phương gia cùng làm quan trong triều, Trưởng bối hai bên thuận ý, sớm định sẵn mối hôn nhân cho đời sau. Nào ngờ Tạ gia vướng vào án lớn, gia cảnh suy tàn chỉ trong khoảnh khắc, Nam đinh duy nhất còn lại là một thiếu niên chưa lập công danh — Tạ Thính Trúc.   Tỷ tỷ Phương Tư Huyền không cam lòng gả vào nhà đang sa sút ấy, nhiều lần tìm đến cái chết. Phụ thân thương xót tỷ, liền ghi ta dưới danh nghĩa chính thê, Từ thứ nữ, ta trở thành đích nữ thứ hai của Phương gia, thay chị bước lên kiệu hoa, gả vào Tạ phủ. Như vậy vừa có thể cho Tạ gia một câu trả lời, vừa bịt miệng thế gian nhiều điều dị nghị.   Bề ngoài tưởng chừng mọi bên đều được vẹn toàn, nhưng rõ ràng, Tạ Thính Trúc lại chẳng hề nghĩ vậy. Đêm tân hôn, chàng vén khăn hồng. Vừa nhìn thấy gương mặt ta, chàng liền quay lưng rời đi, từ đó chưa một lần trở lại tân phòng.   Chàng nói: “Nàng không phải là thê tử của ta.” Có lẽ trong lòng chàng, người có thể làm vợ… chỉ có một…  33.Một trận giao chiến.Dân chúng ko bị thương vong, giặc cướp toàn bộ bị bắt giữ. Nhưng vì mưa xối xả, đất đá từ trên núi sụp xuống, nhiều người bị vùi lấp dưới bùn cát. Chúng ta hợp sức với quan phủ địa phương, dốc lòng cứu trợ, an ủi lòng dân. Nhưng nạn lụt đã nhấn chìm quá nửa thành, lương thực cũng ngày càng cạn kiệt. Chờ suốt ba ngày, cuối cùng lương thực cứu trợ của triều đình cũng đến. Người dẫn đầu không ai khác chính là Vương Dực Xuyên, đi cùng hắn còn có Triệu Hành Giản. Bọn họ đến lúc ta đang đầu bù tóc rối, quần áo lấm lem, bận rộn sắc thuốc cứu trợ. Mấy ngày liền không chợp mắt, quầng thâm dưới mắt hiện rõ. Y phục ướt rồi khô, khô rồi lại ướt, bốc lên mùi ẩm mốc khó ngửi. Màn mưa giăng khắp nơi, giữa làn khói bếp mờ ảo, Triệu Hành Giản đẩy tấm áo choàng ướt đẫm, đứng trước mặt ta. Ta ngây người một lát, lập tức đưa tay che mặt:"Đừng nhìn ta! Sao huynh lại tới đây?" Hắn không nói nhiều, chỉ đưa khăn tay lau mặt cho ta, sau đó đưa ra một chiếc hộp gấm."Cứu trợ cần điều phối ngân sách, ta xin lệnh tới đây. Tiện thể mang cho muội món điểm tâm yêu thích." Ta mở ra xem bên trong là bánh táo đỏ và bánh quế hoa. Bọn họ đi đường gấp rút, vậy mà bánh vẫn còn nguyên vẹn. Ta cầm lên một miếng, cắn một ngụm, hương vị mềm dẻo, ngọt ngào, ngọt đến mức nước mắt cũng rơi xuống. "Huynh thật tốt, hu hu ta suýt chút nữa đã không thể gặp lại huynh rồi!"Không kìm được nữa, ta nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy. Hơi ấm từ cơ thể thiếu niên, khiến lòng ta an tĩnh. Bị giặc cướp truy sát, sạt lở núi, lương thực cạn kiệt, mọi chuyện dồn dập khiến thần kinh ta căng như dây đàn. Giờ đây, ăn một miếng bánh mang từ Kinh thành tới, bao nhiêu tủi hờn và sợ hãi mấy ngày qua bỗng dưng vỡ òa. Vừa khóc vừa kể lộn xộn mọi chuyện xảy ra trong những ngày qua. "Ta sợ c.h.ế.t khiếp! May mà có nỏ tay huynh làm cho ta, nếu không ta đã thành vong hồn dưới đao rồi!" Mặt mũi lấm lem, chẳng mấy chốc cọ hết lên áo hắn. Thế nhưng, hắn chẳng hề bận tâm, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy ta, thấp giọng dỗ dành. Lúc ta buông hắn ra, vừa khéo Trần Dã đứng ngay ngoài cửa. Hắn khựng lại một chút, sau đó cười cười:"Tiểu thư, ta mang cơm cho người." Trần Dã mấy ngày nay giúp đỡ ta rất nhiều. Lần trước núi lở, đè sập nhà cửa dân làng. Ta đang cứu người thì đợt sạt lở thứ hai ập đến, cả người ta bị vùi trong bùn đất. May mà có Trần Dã đào ta ra. Từ đó về sau, ta không trực tiếp tham gia cứu trợ nữa, mà chuyển sang ổn định dân chúng. Lần này Vương Dực Xuyên đem theo không ít nhân lực, ta cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, tắm rửa, thay y phục sạch sẽ. Triệu Hành Giản nhìn ta, khẽ nhíu mày: "Gầy hơn trước rồi." Tối đó, năm người chúng ta: ta, Triệu Hành Giản, Trần Dã, Vương Dực Xuyên, Yến Song, ngồi lại ăn một bữa cơm đơn giản, rồi tiếp tục lao vào công việc. Nửa tháng sau, biên thành dần ổn định, chúng ta khởi hành trở về Kinh thành. Cưỡi ngựa lên đường, Trần Dã đưa dây cương cho ta.Hắn cười, nói:"Tiểu thư, nay ta đã là Nhân Dũng Phó Úy." Ta biết hắn muốn được khen, bèn cười, vỗ vỗ vai hắn:"Chức quan chín phẩm hạ, cũng không tệ đâu. Cháu ngươi chắc chắn sẽ lấy ngươi làm tấm gương noi theo." Hắn nhìn ta, nụ cười mang theo vẻ hồn nhiên của thiếu niên, nhưng trong mắt lại phảng phất chút ưu sầu khó tả."Dù tương lai thế nào, ta vẫn mãi là hộ vệ của tiểu thư."Ta lắc đầu:"Một đời chỉ làm hộ vệ của ta thì có gì vui? Ngươi phải trở thành anh hùng của thiên hạ." Câu nói đơn thuần chỉ để động viên, hy vọng hắn tiền đồ xán lạn nhưng nụ cười nơi khóe môi hắn càng sâu, còn trong mắt lại có thứ gì đó mà ta không thể hiểu.

Chương 31: Chương 31