Đã từ rất lâu về trước, trong ba đại gia tộc quyền quý nhất Ly Quốc đã lưu truyền một bí mật. Cứ một trăm năm một lần, sẽ có một nữ tử xuyên không xuất hiện ở Ly Quốc. Nữ tử này có tài văn chương kiệt xuất, am hiểu về quá khứ và hiện tại, nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi. Mà hiện tại, vừa tròn một trăm năm kể từ khi nữ tử xuyên không cuối cùng xuất hiện. Ta là Tạ Ninh, đích nữ của Tạ gia. Tạ gia của ta cũng là gia tộc đứng đầu trong ba đại gia tộc quyền quý nhất Ly Quốc này. Khi ta vừa được sinh ra thì đã được định sẵn hôn ước, sau khi đến tuổi cập kê sẽ vào Đông Cung. Lúc đó, thiên hạ mới định, nhưng Thái Tử vẫn còn chưa được định. Tân đế dùng hôn ước này là để hứa hẹn với Tạ gia. Từ đây về sau, Tạ gia của ta sẽ quyết định vị hoàng đế tiếp theo của triều đại Ly Quốc. Mẫu thân của ta mất khi ta còn nhỏ. Sau khi mẫu thân qua đời không lâu, phụ thân ta liền nghênh đón một đích nữ của gia tộc khác vào phủ làm vợ kế. Khi đó ta rất nhỏ, chỉ biết rằng mẫu thân không còn…
Chương 14: Chương 14
Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên KhôngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Xuyên KhôngĐã từ rất lâu về trước, trong ba đại gia tộc quyền quý nhất Ly Quốc đã lưu truyền một bí mật. Cứ một trăm năm một lần, sẽ có một nữ tử xuyên không xuất hiện ở Ly Quốc. Nữ tử này có tài văn chương kiệt xuất, am hiểu về quá khứ và hiện tại, nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi. Mà hiện tại, vừa tròn một trăm năm kể từ khi nữ tử xuyên không cuối cùng xuất hiện. Ta là Tạ Ninh, đích nữ của Tạ gia. Tạ gia của ta cũng là gia tộc đứng đầu trong ba đại gia tộc quyền quý nhất Ly Quốc này. Khi ta vừa được sinh ra thì đã được định sẵn hôn ước, sau khi đến tuổi cập kê sẽ vào Đông Cung. Lúc đó, thiên hạ mới định, nhưng Thái Tử vẫn còn chưa được định. Tân đế dùng hôn ước này là để hứa hẹn với Tạ gia. Từ đây về sau, Tạ gia của ta sẽ quyết định vị hoàng đế tiếp theo của triều đại Ly Quốc. Mẫu thân của ta mất khi ta còn nhỏ. Sau khi mẫu thân qua đời không lâu, phụ thân ta liền nghênh đón một đích nữ của gia tộc khác vào phủ làm vợ kế. Khi đó ta rất nhỏ, chỉ biết rằng mẫu thân không còn… Trước đây không tán đồng với Giang Nguyệt Li, hiện giờ biết được người này trước đây ngu dại, càng cảm thấy lời nói này có chút điên khùng. Mắt thấy tình thế không đúng, Giang Nguyệt Li còn muốn nói thêm gì đó. Một thanh âm từ lầu trên truyền ra: “Giang tiểu thư muốn phế bỏ thế gia, Giang đại nhân có hay biết không? Hay đây là ý của hoàng huynh?” Đường Cẩn từ tầng trên chắp tay sau lưng đi xuống, theo sau là Cố Bình Sinh vẻ mặt lạnh lùng. Nhìn thấy Đường Cẩn, Giang Nguyệt Li vừa rồi có chút hoảng hốt, bỗng nhiên bình tĩnh lại, chắp tay nói: "Tham kiến Tề Vương gia! Những gì vừa rồi tiểu nữ nói không phải là do ai sai khiến. Tề Vương gia là cũng là người của hoàng thất Ly Quốc, ngài có nhận thấy rằng thế gia đang cản trở Ly quốc không?" Nói xong, ả ta cảm thấy mình đã đoán trúng được tâm tư Đường Cẩn, trên mặt tràn đầy tự tin. Đường Cẩn mỉm cười, vung tay quét ấm trà trên bàn bên cạnh Giang Nguyệt Li, nước nóng b.ắ.n lên tà áo của Giang Nguyệt Li, khiến ả ta kinh hãi hét lên: “Tề Vương điện hạ đây là có ý gì! " Đường Cẩn tựa người vào cầu thang, xoay tay nói: “Không thú vị chút nào, ta chỉ muốn xem thử tay của mình có đỡ được ấm trà đó hay không thôi.” Tuy đang nói đùa nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lùng. Có lẽ do chưa bao giờ bị đối xử như vậy, Giang Nguyệt Li đột nhiên rưng rưng nước mắt, trông vô cùng đáng thương và ủy khuất. Khi một mỹ nhân như hoa như ngọc bị đối xử bất công, thì nhất định phải có sứ giả đến bảo hộ đóa hoa ấy. Quả nhiên, trước khi tiểu nhị kịp dọn dẹp, Đường Tiêu đã được thị nữ Giang Nguyệt Li dẫn đường đến, hắn thở hổn hển đi đến Hiền Khách lâu. Vừa vào cửa, nhìn vệt nước trên người Giang Nguyệt Li, còn chưa kịp thở hắn liền chỉ vào Đường Cẩn nói: “Thất đệ, ngươi thật to gan!” Đường Cẩn nhấc chân đi về phía bọn ta, vừa đi vừa ngước mắt liếc nhìn hắn: “Thần đệ không biết hoàng huynh vì sao lại nói như vậy.” “Đường đường là Vương tử một nước lại đi ăn h.i.ế.p một nữ tử…” Sau khi lấy lại hơi, bình tĩnh lại, Đường Tiêu cũng ý thức được lời nói của mình không thích hợp, bổ sung thêm: “Thất đệ đối xử như vậy với một nữ tử, xác thật không phải việc quân tử nên làm.” Thấy Đường Tiêu che chở Giang Nguyệt Li một cách trắng trợn, Thanh Thanh cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, đứng lên nói: “Tề Vương làm như vậy xác thật không phải việc quân tử nên làm. Người đâu…” Các thị vệ bên cạnh nghe theo liền hành động, đem ấm trà trên bàn nhất trí quét đổ xuống hướng về phía Giang Nguyệt Li. Vừa nãy tà áo bên dưới của ả ta chỉ hơi ướt, hiện tại thì cả người đã hoàn toàn bị ướt sũng.
Trước đây không tán đồng với Giang Nguyệt Li, hiện giờ biết được người này trước đây ngu dại, càng cảm thấy lời nói này có chút điên khùng.
Mắt thấy tình thế không đúng, Giang Nguyệt Li còn muốn nói thêm gì đó.
Một thanh âm từ lầu trên truyền ra:
“Giang tiểu thư muốn phế bỏ thế gia, Giang đại nhân có hay biết không? Hay đây là ý của hoàng huynh?”
Đường Cẩn từ tầng trên chắp tay sau lưng đi xuống, theo sau là Cố Bình Sinh vẻ mặt lạnh lùng.
Nhìn thấy Đường Cẩn, Giang Nguyệt Li vừa rồi có chút hoảng hốt, bỗng nhiên bình tĩnh lại, chắp tay nói:
"Tham kiến Tề Vương gia! Những gì vừa rồi tiểu nữ nói không phải là do ai sai khiến. Tề Vương gia là cũng là người của hoàng thất Ly Quốc, ngài có nhận thấy rằng thế gia đang cản trở Ly quốc không?"
Nói xong, ả ta cảm thấy mình đã đoán trúng được tâm tư Đường Cẩn, trên mặt tràn đầy tự tin.
Đường Cẩn mỉm cười, vung tay quét ấm trà trên bàn bên cạnh Giang Nguyệt Li, nước nóng b.ắ.n lên tà áo của Giang Nguyệt Li, khiến ả ta kinh hãi hét lên:
“Tề Vương điện hạ đây là có ý gì! "
Đường Cẩn tựa người vào cầu thang, xoay tay nói:
“Không thú vị chút nào, ta chỉ muốn xem thử tay của mình có đỡ được ấm trà đó hay không thôi.”
Tuy đang nói đùa nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lùng.
Có lẽ do chưa bao giờ bị đối xử như vậy, Giang Nguyệt Li đột nhiên rưng rưng nước mắt, trông vô cùng đáng thương và ủy khuất.
Khi một mỹ nhân như hoa như ngọc bị đối xử bất công, thì nhất định phải có sứ giả đến bảo hộ đóa hoa ấy.
Quả nhiên, trước khi tiểu nhị kịp dọn dẹp, Đường Tiêu đã được thị nữ Giang Nguyệt Li dẫn đường đến, hắn thở hổn hển đi đến Hiền Khách lâu.
Vừa vào cửa, nhìn vệt nước trên người Giang Nguyệt Li, còn chưa kịp thở hắn liền chỉ vào Đường Cẩn nói:
“Thất đệ, ngươi thật to gan!”
Đường Cẩn nhấc chân đi về phía bọn ta, vừa đi vừa ngước mắt liếc nhìn hắn:
“Thần đệ không biết hoàng huynh vì sao lại nói như vậy.”
“Đường đường là Vương tử một nước lại đi ăn h.i.ế.p một nữ tử…”
Sau khi lấy lại hơi, bình tĩnh lại, Đường Tiêu cũng ý thức được lời nói của mình không thích hợp, bổ sung thêm:
“Thất đệ đối xử như vậy với một nữ tử, xác thật không phải việc quân tử nên làm.”
Thấy Đường Tiêu che chở Giang Nguyệt Li một cách trắng trợn, Thanh Thanh cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, đứng lên nói:
“Tề Vương làm như vậy xác thật không phải việc quân tử nên làm. Người đâu…”
Các thị vệ bên cạnh nghe theo liền hành động, đem ấm trà trên bàn nhất trí quét đổ xuống hướng về phía Giang Nguyệt Li.
Vừa nãy tà áo bên dưới của ả ta chỉ hơi ướt, hiện tại thì cả người đã hoàn toàn bị ướt sũng.
Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên KhôngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Xuyên KhôngĐã từ rất lâu về trước, trong ba đại gia tộc quyền quý nhất Ly Quốc đã lưu truyền một bí mật. Cứ một trăm năm một lần, sẽ có một nữ tử xuyên không xuất hiện ở Ly Quốc. Nữ tử này có tài văn chương kiệt xuất, am hiểu về quá khứ và hiện tại, nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi. Mà hiện tại, vừa tròn một trăm năm kể từ khi nữ tử xuyên không cuối cùng xuất hiện. Ta là Tạ Ninh, đích nữ của Tạ gia. Tạ gia của ta cũng là gia tộc đứng đầu trong ba đại gia tộc quyền quý nhất Ly Quốc này. Khi ta vừa được sinh ra thì đã được định sẵn hôn ước, sau khi đến tuổi cập kê sẽ vào Đông Cung. Lúc đó, thiên hạ mới định, nhưng Thái Tử vẫn còn chưa được định. Tân đế dùng hôn ước này là để hứa hẹn với Tạ gia. Từ đây về sau, Tạ gia của ta sẽ quyết định vị hoàng đế tiếp theo của triều đại Ly Quốc. Mẫu thân của ta mất khi ta còn nhỏ. Sau khi mẫu thân qua đời không lâu, phụ thân ta liền nghênh đón một đích nữ của gia tộc khác vào phủ làm vợ kế. Khi đó ta rất nhỏ, chỉ biết rằng mẫu thân không còn… Trước đây không tán đồng với Giang Nguyệt Li, hiện giờ biết được người này trước đây ngu dại, càng cảm thấy lời nói này có chút điên khùng. Mắt thấy tình thế không đúng, Giang Nguyệt Li còn muốn nói thêm gì đó. Một thanh âm từ lầu trên truyền ra: “Giang tiểu thư muốn phế bỏ thế gia, Giang đại nhân có hay biết không? Hay đây là ý của hoàng huynh?” Đường Cẩn từ tầng trên chắp tay sau lưng đi xuống, theo sau là Cố Bình Sinh vẻ mặt lạnh lùng. Nhìn thấy Đường Cẩn, Giang Nguyệt Li vừa rồi có chút hoảng hốt, bỗng nhiên bình tĩnh lại, chắp tay nói: "Tham kiến Tề Vương gia! Những gì vừa rồi tiểu nữ nói không phải là do ai sai khiến. Tề Vương gia là cũng là người của hoàng thất Ly Quốc, ngài có nhận thấy rằng thế gia đang cản trở Ly quốc không?" Nói xong, ả ta cảm thấy mình đã đoán trúng được tâm tư Đường Cẩn, trên mặt tràn đầy tự tin. Đường Cẩn mỉm cười, vung tay quét ấm trà trên bàn bên cạnh Giang Nguyệt Li, nước nóng b.ắ.n lên tà áo của Giang Nguyệt Li, khiến ả ta kinh hãi hét lên: “Tề Vương điện hạ đây là có ý gì! " Đường Cẩn tựa người vào cầu thang, xoay tay nói: “Không thú vị chút nào, ta chỉ muốn xem thử tay của mình có đỡ được ấm trà đó hay không thôi.” Tuy đang nói đùa nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lùng. Có lẽ do chưa bao giờ bị đối xử như vậy, Giang Nguyệt Li đột nhiên rưng rưng nước mắt, trông vô cùng đáng thương và ủy khuất. Khi một mỹ nhân như hoa như ngọc bị đối xử bất công, thì nhất định phải có sứ giả đến bảo hộ đóa hoa ấy. Quả nhiên, trước khi tiểu nhị kịp dọn dẹp, Đường Tiêu đã được thị nữ Giang Nguyệt Li dẫn đường đến, hắn thở hổn hển đi đến Hiền Khách lâu. Vừa vào cửa, nhìn vệt nước trên người Giang Nguyệt Li, còn chưa kịp thở hắn liền chỉ vào Đường Cẩn nói: “Thất đệ, ngươi thật to gan!” Đường Cẩn nhấc chân đi về phía bọn ta, vừa đi vừa ngước mắt liếc nhìn hắn: “Thần đệ không biết hoàng huynh vì sao lại nói như vậy.” “Đường đường là Vương tử một nước lại đi ăn h.i.ế.p một nữ tử…” Sau khi lấy lại hơi, bình tĩnh lại, Đường Tiêu cũng ý thức được lời nói của mình không thích hợp, bổ sung thêm: “Thất đệ đối xử như vậy với một nữ tử, xác thật không phải việc quân tử nên làm.” Thấy Đường Tiêu che chở Giang Nguyệt Li một cách trắng trợn, Thanh Thanh cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, đứng lên nói: “Tề Vương làm như vậy xác thật không phải việc quân tử nên làm. Người đâu…” Các thị vệ bên cạnh nghe theo liền hành động, đem ấm trà trên bàn nhất trí quét đổ xuống hướng về phía Giang Nguyệt Li. Vừa nãy tà áo bên dưới của ả ta chỉ hơi ướt, hiện tại thì cả người đã hoàn toàn bị ướt sũng.