Tôi thề tôi tuyệt đối không có ham mê nghe lén. Chẳng quan muốn tạo quan hệ tốt với Lâm Tâm, miễn khiến ngày sau “chị em” cạnh tranh. Hiện tại xem ra, có lẽ cô ta không có thời gian quan t@m đến tôi rồi. Trong phòng, Lâm Tâm luôn mồm hứa hẹn, chỉ cần có thể để cô ta ở lại nhà họ Lâm, cho dù làm người hầu đều được. Tôi thầm nghĩ có lẽ không cần đâu. Bọn họ sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, cho dù cô ta bằng lòng, hai ông anh trai kia của tôi cũng không bằng lòng. Quả nhiên, chợt nghe anh cả trịnh trọng nói: "Tâm Tâm mà luôn hiểu chuyện như này thì muốn ở lại đây mãi mãi cũng được." Mà tôi đây, đứng ở ngoài cửa, đi cũng không được, ở lại cũng không xong. Bởi vì... Lâm Tâm bắt đầu nhỏ giọng nức nở, nghe đáng thương lại bất lực, như đang lên án nếu không phải tôi trở về, tình cảnh của cô ta cũng sẽ không biến thành như vậy. Không ngờ vai hề lại là tôi, thật khiến cho người ta cạn lời. Sáng sớm, hai ông anh trai đến công ty. Lúc Lâm Tâm xuống cầu thang, bước chân mềm nhũn nhìn dáng vẻ…
Chương 5: Chương 5
Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18Tác giả: ZhihuTruyện Đô ThịTôi thề tôi tuyệt đối không có ham mê nghe lén. Chẳng quan muốn tạo quan hệ tốt với Lâm Tâm, miễn khiến ngày sau “chị em” cạnh tranh. Hiện tại xem ra, có lẽ cô ta không có thời gian quan t@m đến tôi rồi. Trong phòng, Lâm Tâm luôn mồm hứa hẹn, chỉ cần có thể để cô ta ở lại nhà họ Lâm, cho dù làm người hầu đều được. Tôi thầm nghĩ có lẽ không cần đâu. Bọn họ sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, cho dù cô ta bằng lòng, hai ông anh trai kia của tôi cũng không bằng lòng. Quả nhiên, chợt nghe anh cả trịnh trọng nói: "Tâm Tâm mà luôn hiểu chuyện như này thì muốn ở lại đây mãi mãi cũng được." Mà tôi đây, đứng ở ngoài cửa, đi cũng không được, ở lại cũng không xong. Bởi vì... Lâm Tâm bắt đầu nhỏ giọng nức nở, nghe đáng thương lại bất lực, như đang lên án nếu không phải tôi trở về, tình cảnh của cô ta cũng sẽ không biến thành như vậy. Không ngờ vai hề lại là tôi, thật khiến cho người ta cạn lời. Sáng sớm, hai ông anh trai đến công ty. Lúc Lâm Tâm xuống cầu thang, bước chân mềm nhũn nhìn dáng vẻ… Nửa tiếng sau, cuối cùng bác sĩ Đỗ cũng đi ra.Anh ta li3m đôi môi mỏng, dặn dò vài câu với hai ông anh trai rồi để lại một tuýp thuốc mỡ."Nhớ kỹ bôi cho cô ấy, một lần sáng một lần chiều."Bùi Trang muốn đưa bác sĩ Đỗ đi ra ngoài, tôi làm bộ nhiệt tình đuổi theo.Khi đi tới cửa, tôi nói với Bùi Trang: "Tôi muốn nói mấy câu với bác sĩ Đỗ."Bùi Trang hơi kinh ngạc, do dự một chút rồi rời đi.Ánh mắt bác sĩ Đỗ dưới cặp kính lóe lên ánh sáng lạnh, làm tôi thấy mà thầm sợ hãi.Trong truyện đặt ra là hai ông anh trai kia của tôi cường thủ hào đoạt(*) với Lâm Tâm. Lâm Tâm lại không muốn mất đi tất cả mọi thứ của hiện tại, thoáng uy h**p dụ dỗ một phen thì cũng thỏa hiệp.(*) Cường thủ hào đoạt: Là thể loại truyện dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cưỡng ép, chiếm đoạt thứ mình muốn.Nhưng theo nam chính càng ngày càng nhiều, tục ngữ có câu “Không có so sánh thì không đau lòng”.Cộng thêm có tiểu thư thật là tôi đảm nhiệm đối tượng so sánh, Lâm Tâm chỉ muốn thoát khỏi cuộc sống áp bức này, tự tay mình cầm quyền phát biểu.Ví dụ như cô ta không dùng phương thức này, ví dụ như kết cục của tôi không phải là người thực vật thì cô ta cũng rất có chí tiến thủ đó.Nghĩ đến đây, tôi một lần nữa nhìn về phía người trước mặt, hơi khựng lại rồi lúng túng nói:"Y thuật của bác sĩ Đỗ kỹ càng thật đấy. Mới nửa tiếng mà em ấy đã hết khóc rồi."Như này chắc là khen rồi nhỉ?Bỏ đi! Liều mạng.Bác sĩ Đỗ ngoài cười nhưng trong không cười: "Cô muốn nói gì?""Là như vậy, tôi có người bạn, thân thể có chút bệnh vặt nhưng nhất định không chịu đến bệnh viện khác. Tôi mới suy nghĩ để anh xem bệnh cho bạn tôi. Anh yên tâm, giá cả tính riêng."Là người trong nhà, tôi thật sự không “Vô trung sinh hữu”(*).(*) Kế thứ 7 trong Binh pháp Tôn Tử: Không có mà làm thành có.Người tôi nói là một vị nam chính khác sắp lên sân khấu, chú ruột của tôi.Anh ta quả thật có ít bệnh.Thích tất cả những gì tốt đẹp, ví dụ như gương mặt của bác sĩ Đỗ ấy.Trong nguyên tác, chú tôi như vậy được đặt ở trong nhóm “điên”. Trong nội dung truyện ở phần sau, anh ta thông qua Lâm Tâm biết bác sĩ Đỗ, từ nay về sau càng không thể cứu vãn…Thế là tôi quyết định để cho bọn họ sớm chạm mặt, tốt nhất là có thể quấn lấy bác sĩ Đỗ, khiến anh ta không có cách nào để ra thời gian cho việc khác.Bác sĩ Đỗ cái gì cũng tốt, chỉ là có người mẹ bị phá sản, cả ngày ham mê đánh bạc, còn nợ của bên cho vay nặng lãi.Tiền này, tôi cá là anh ta sẽ kiếm.Quả nhiên, anh ta chỉ là thoáng suy nghĩ một tí rồi đồng ý.Tôi lập tức đưa phương thức liên lạc cho anh ta."Chú tôi không muốn để cho quá nhiều người biết chuyện chú ấy có bệnh. Anh cứ nói là anh trai tôi mời là được."
Nửa tiếng sau, cuối cùng bác sĩ Đỗ cũng đi ra.
Anh ta li3m đôi môi mỏng, dặn dò vài câu với hai ông anh trai rồi để lại một tuýp thuốc mỡ.
"Nhớ kỹ bôi cho cô ấy, một lần sáng một lần chiều."
Bùi Trang muốn đưa bác sĩ Đỗ đi ra ngoài, tôi làm bộ nhiệt tình đuổi theo.
Khi đi tới cửa, tôi nói với Bùi Trang: "Tôi muốn nói mấy câu với bác sĩ Đỗ."
Bùi Trang hơi kinh ngạc, do dự một chút rồi rời đi.
Ánh mắt bác sĩ Đỗ dưới cặp kính lóe lên ánh sáng lạnh, làm tôi thấy mà thầm sợ hãi.
Trong truyện đặt ra là hai ông anh trai kia của tôi cường thủ hào đoạt(*) với Lâm Tâm. Lâm Tâm lại không muốn mất đi tất cả mọi thứ của hiện tại, thoáng uy h**p dụ dỗ một phen thì cũng thỏa hiệp.
(*) Cường thủ hào đoạt: Là thể loại truyện dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cưỡng ép, chiếm đoạt thứ mình muốn.
Nhưng theo nam chính càng ngày càng nhiều, tục ngữ có câu “Không có so sánh thì không đau lòng”.
Cộng thêm có tiểu thư thật là tôi đảm nhiệm đối tượng so sánh, Lâm Tâm chỉ muốn thoát khỏi cuộc sống áp bức này, tự tay mình cầm quyền phát biểu.
Ví dụ như cô ta không dùng phương thức này, ví dụ như kết cục của tôi không phải là người thực vật thì cô ta cũng rất có chí tiến thủ đó.
Nghĩ đến đây, tôi một lần nữa nhìn về phía người trước mặt, hơi khựng lại rồi lúng túng nói:
"Y thuật của bác sĩ Đỗ kỹ càng thật đấy. Mới nửa tiếng mà em ấy đã hết khóc rồi."
Như này chắc là khen rồi nhỉ?
Bỏ đi! Liều mạng.
Bác sĩ Đỗ ngoài cười nhưng trong không cười: "Cô muốn nói gì?"
"Là như vậy, tôi có người bạn, thân thể có chút bệnh vặt nhưng nhất định không chịu đến bệnh viện khác. Tôi mới suy nghĩ để anh xem bệnh cho bạn tôi. Anh yên tâm, giá cả tính riêng."
Là người trong nhà, tôi thật sự không “Vô trung sinh hữu”(*).
(*) Kế thứ 7 trong Binh pháp Tôn Tử: Không có mà làm thành có.
Người tôi nói là một vị nam chính khác sắp lên sân khấu, chú ruột của tôi.
Anh ta quả thật có ít bệnh.
Thích tất cả những gì tốt đẹp, ví dụ như gương mặt của bác sĩ Đỗ ấy.
Trong nguyên tác, chú tôi như vậy được đặt ở trong nhóm “điên”. Trong nội dung truyện ở phần sau, anh ta thông qua Lâm Tâm biết bác sĩ Đỗ, từ nay về sau càng không thể cứu vãn…
Thế là tôi quyết định để cho bọn họ sớm chạm mặt, tốt nhất là có thể quấn lấy bác sĩ Đỗ, khiến anh ta không có cách nào để ra thời gian cho việc khác.
Bác sĩ Đỗ cái gì cũng tốt, chỉ là có người mẹ bị phá sản, cả ngày ham mê đánh bạc, còn nợ của bên cho vay nặng lãi.
Tiền này, tôi cá là anh ta sẽ kiếm.
Quả nhiên, anh ta chỉ là thoáng suy nghĩ một tí rồi đồng ý.
Tôi lập tức đưa phương thức liên lạc cho anh ta.
"Chú tôi không muốn để cho quá nhiều người biết chuyện chú ấy có bệnh. Anh cứ nói là anh trai tôi mời là được."
Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18Tác giả: ZhihuTruyện Đô ThịTôi thề tôi tuyệt đối không có ham mê nghe lén. Chẳng quan muốn tạo quan hệ tốt với Lâm Tâm, miễn khiến ngày sau “chị em” cạnh tranh. Hiện tại xem ra, có lẽ cô ta không có thời gian quan t@m đến tôi rồi. Trong phòng, Lâm Tâm luôn mồm hứa hẹn, chỉ cần có thể để cô ta ở lại nhà họ Lâm, cho dù làm người hầu đều được. Tôi thầm nghĩ có lẽ không cần đâu. Bọn họ sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, cho dù cô ta bằng lòng, hai ông anh trai kia của tôi cũng không bằng lòng. Quả nhiên, chợt nghe anh cả trịnh trọng nói: "Tâm Tâm mà luôn hiểu chuyện như này thì muốn ở lại đây mãi mãi cũng được." Mà tôi đây, đứng ở ngoài cửa, đi cũng không được, ở lại cũng không xong. Bởi vì... Lâm Tâm bắt đầu nhỏ giọng nức nở, nghe đáng thương lại bất lực, như đang lên án nếu không phải tôi trở về, tình cảnh của cô ta cũng sẽ không biến thành như vậy. Không ngờ vai hề lại là tôi, thật khiến cho người ta cạn lời. Sáng sớm, hai ông anh trai đến công ty. Lúc Lâm Tâm xuống cầu thang, bước chân mềm nhũn nhìn dáng vẻ… Nửa tiếng sau, cuối cùng bác sĩ Đỗ cũng đi ra.Anh ta li3m đôi môi mỏng, dặn dò vài câu với hai ông anh trai rồi để lại một tuýp thuốc mỡ."Nhớ kỹ bôi cho cô ấy, một lần sáng một lần chiều."Bùi Trang muốn đưa bác sĩ Đỗ đi ra ngoài, tôi làm bộ nhiệt tình đuổi theo.Khi đi tới cửa, tôi nói với Bùi Trang: "Tôi muốn nói mấy câu với bác sĩ Đỗ."Bùi Trang hơi kinh ngạc, do dự một chút rồi rời đi.Ánh mắt bác sĩ Đỗ dưới cặp kính lóe lên ánh sáng lạnh, làm tôi thấy mà thầm sợ hãi.Trong truyện đặt ra là hai ông anh trai kia của tôi cường thủ hào đoạt(*) với Lâm Tâm. Lâm Tâm lại không muốn mất đi tất cả mọi thứ của hiện tại, thoáng uy h**p dụ dỗ một phen thì cũng thỏa hiệp.(*) Cường thủ hào đoạt: Là thể loại truyện dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cưỡng ép, chiếm đoạt thứ mình muốn.Nhưng theo nam chính càng ngày càng nhiều, tục ngữ có câu “Không có so sánh thì không đau lòng”.Cộng thêm có tiểu thư thật là tôi đảm nhiệm đối tượng so sánh, Lâm Tâm chỉ muốn thoát khỏi cuộc sống áp bức này, tự tay mình cầm quyền phát biểu.Ví dụ như cô ta không dùng phương thức này, ví dụ như kết cục của tôi không phải là người thực vật thì cô ta cũng rất có chí tiến thủ đó.Nghĩ đến đây, tôi một lần nữa nhìn về phía người trước mặt, hơi khựng lại rồi lúng túng nói:"Y thuật của bác sĩ Đỗ kỹ càng thật đấy. Mới nửa tiếng mà em ấy đã hết khóc rồi."Như này chắc là khen rồi nhỉ?Bỏ đi! Liều mạng.Bác sĩ Đỗ ngoài cười nhưng trong không cười: "Cô muốn nói gì?""Là như vậy, tôi có người bạn, thân thể có chút bệnh vặt nhưng nhất định không chịu đến bệnh viện khác. Tôi mới suy nghĩ để anh xem bệnh cho bạn tôi. Anh yên tâm, giá cả tính riêng."Là người trong nhà, tôi thật sự không “Vô trung sinh hữu”(*).(*) Kế thứ 7 trong Binh pháp Tôn Tử: Không có mà làm thành có.Người tôi nói là một vị nam chính khác sắp lên sân khấu, chú ruột của tôi.Anh ta quả thật có ít bệnh.Thích tất cả những gì tốt đẹp, ví dụ như gương mặt của bác sĩ Đỗ ấy.Trong nguyên tác, chú tôi như vậy được đặt ở trong nhóm “điên”. Trong nội dung truyện ở phần sau, anh ta thông qua Lâm Tâm biết bác sĩ Đỗ, từ nay về sau càng không thể cứu vãn…Thế là tôi quyết định để cho bọn họ sớm chạm mặt, tốt nhất là có thể quấn lấy bác sĩ Đỗ, khiến anh ta không có cách nào để ra thời gian cho việc khác.Bác sĩ Đỗ cái gì cũng tốt, chỉ là có người mẹ bị phá sản, cả ngày ham mê đánh bạc, còn nợ của bên cho vay nặng lãi.Tiền này, tôi cá là anh ta sẽ kiếm.Quả nhiên, anh ta chỉ là thoáng suy nghĩ một tí rồi đồng ý.Tôi lập tức đưa phương thức liên lạc cho anh ta."Chú tôi không muốn để cho quá nhiều người biết chuyện chú ấy có bệnh. Anh cứ nói là anh trai tôi mời là được."