Tôi thề tôi tuyệt đối không có ham mê nghe lén. Chẳng quan muốn tạo quan hệ tốt với Lâm Tâm, miễn khiến ngày sau “chị em” cạnh tranh. Hiện tại xem ra, có lẽ cô ta không có thời gian quan t@m đến tôi rồi. Trong phòng, Lâm Tâm luôn mồm hứa hẹn, chỉ cần có thể để cô ta ở lại nhà họ Lâm, cho dù làm người hầu đều được. Tôi thầm nghĩ có lẽ không cần đâu. Bọn họ sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, cho dù cô ta bằng lòng, hai ông anh trai kia của tôi cũng không bằng lòng. Quả nhiên, chợt nghe anh cả trịnh trọng nói: "Tâm Tâm mà luôn hiểu chuyện như này thì muốn ở lại đây mãi mãi cũng được." Mà tôi đây, đứng ở ngoài cửa, đi cũng không được, ở lại cũng không xong. Bởi vì... Lâm Tâm bắt đầu nhỏ giọng nức nở, nghe đáng thương lại bất lực, như đang lên án nếu không phải tôi trở về, tình cảnh của cô ta cũng sẽ không biến thành như vậy. Không ngờ vai hề lại là tôi, thật khiến cho người ta cạn lời. Sáng sớm, hai ông anh trai đến công ty. Lúc Lâm Tâm xuống cầu thang, bước chân mềm nhũn nhìn dáng vẻ…
Chương 7: Chương 7
Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18Tác giả: ZhihuTruyện Đô ThịTôi thề tôi tuyệt đối không có ham mê nghe lén. Chẳng quan muốn tạo quan hệ tốt với Lâm Tâm, miễn khiến ngày sau “chị em” cạnh tranh. Hiện tại xem ra, có lẽ cô ta không có thời gian quan t@m đến tôi rồi. Trong phòng, Lâm Tâm luôn mồm hứa hẹn, chỉ cần có thể để cô ta ở lại nhà họ Lâm, cho dù làm người hầu đều được. Tôi thầm nghĩ có lẽ không cần đâu. Bọn họ sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, cho dù cô ta bằng lòng, hai ông anh trai kia của tôi cũng không bằng lòng. Quả nhiên, chợt nghe anh cả trịnh trọng nói: "Tâm Tâm mà luôn hiểu chuyện như này thì muốn ở lại đây mãi mãi cũng được." Mà tôi đây, đứng ở ngoài cửa, đi cũng không được, ở lại cũng không xong. Bởi vì... Lâm Tâm bắt đầu nhỏ giọng nức nở, nghe đáng thương lại bất lực, như đang lên án nếu không phải tôi trở về, tình cảnh của cô ta cũng sẽ không biến thành như vậy. Không ngờ vai hề lại là tôi, thật khiến cho người ta cạn lời. Sáng sớm, hai ông anh trai đến công ty. Lúc Lâm Tâm xuống cầu thang, bước chân mềm nhũn nhìn dáng vẻ… Buổi tối, hai ông anh trai ngốc kia của tôi trở về.Bọn họ như không nhìn thấy vết thương trên mặt tôi, mở miệng đã chất vấn tôi tại sao lại muốn đánh Lâm Tâm.Cảnh phụ."Hôm qua hai người đánh cô ta còn tàn nhẫn hơn tôi, tôi có nói gì không? Chỉ cho phép hai người đánh à?"Tôi dứt khoát hỏi lại một câu làm hai người bọn họ đều sửng sốt."Phì..."Lúc này, trong góc phòng đột nhiên truyền đến một tiếng cười, không lớn không nhỏ, vừa hay tất cả mọi người đều nghe được.Được lắm! Công việc của Bùi Trang đến đây kết thúc.Anh chậm rãi đi ra, đã khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.Anh cả hỏi: "Anh cười cái gì?"Anh hai: "Tốt nhất anh đưa ra được lời giải thích."Ánh mắt mang cảm giác vô cùng áp bách của hai người đồng thời nhìn về phía Bùi Trang, ngay cả tôi cũng không nhịn được lau mồ hôi hộ anh ấy.Bùi Trang không nhanh không chậm nói:"Là thế này cậu chủ. Hôm nay con heo mẹ già của nhà tôi sinh con, mọi người đoán thử xem sinh mấy con?""..."Sinh bao nhiêu không phải là then chốt, tôi bội phục tâm tính của anh.Vẻ mặt hai ông anh trai của tôi cứ giống như gặp phải một đống lời bào chữa."Cái này buồn cười à?" Anh cả hỏi."Dĩ nhiên! Tôi vui vẻ mà. Tôi vui vẻ hì hì..."Bùi Trang cười rồi như đột nhiên ý thức được gì đó: "À, có lỗi với cậu chủ. Tôi không nên mất tập trung khi đi làm.""..."Tôi cũng không dám tin anh ấy cứ vậy mà lừa qua được.Cũng đúng! Dù sao ai có hứng thú đi xem heo mẹ già nhà anh ấy sinh bao nhiêu con chứ.Người này rất thú vị nha.Lúc cơm tối.Nói là đi ăn, nhưng tôi thấy bọn họ càng như mưu cầu danh lợi với ăn những thứ khác.Ba người ngồi ở đối diện tôi, liếc mắt đưa tình.Lâm Tâm cúi đầu, mặt đỏ như quả táo chín."Những người khác đang nhìn đó..."Anh cả cười với vẻ mặt ác liệt: "Ở đây có những người khác à? Sao anh không biết nhỉ?"Rõ ràng anh ta đang trợn mắt nói mò đó.Một người lớn sống sờ sờ như tôi đây mà các người dám tự động che đi.À không, còn có một Bùi Trang ở cạnh.Tôi nhìn anh ấy, anh ấy nhìn tôi.Thôi! Cơm này không ăn cũng được.Trong sân, tôi hỏi Bùi Trang: "Anh có cảm nghĩ thế nào?"Anh ấy trả lời: "Còn có thể nghĩ thế nào? Có đứng, ngồi hay nằm suy nghĩ thì cũng không hiểu nổi."Tôi cười xấu xa: "Anh không suy nghĩ đến việc gia nhập với bọn họ à?"Tôi hỏi điều này cũng có lòng riêng, tôi muốn thử Bùi Trang."Thế giới này đã đủ điên rồi! Chúng ta coi như bỏ đi, nhìn là tốt rồi."Anh ấy nói chúng ta.Chẳng phải là tôi có thể coi anh ấy như đồng đội chứ?
Buổi tối, hai ông anh trai ngốc kia của tôi trở về.
Bọn họ như không nhìn thấy vết thương trên mặt tôi, mở miệng đã chất vấn tôi tại sao lại muốn đánh Lâm Tâm.
Cảnh phụ.
"Hôm qua hai người đánh cô ta còn tàn nhẫn hơn tôi, tôi có nói gì không? Chỉ cho phép hai người đánh à?"
Tôi dứt khoát hỏi lại một câu làm hai người bọn họ đều sửng sốt.
"Phì..."
Lúc này, trong góc phòng đột nhiên truyền đến một tiếng cười, không lớn không nhỏ, vừa hay tất cả mọi người đều nghe được.
Được lắm! Công việc của Bùi Trang đến đây kết thúc.
Anh chậm rãi đi ra, đã khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.
Anh cả hỏi: "Anh cười cái gì?"
Anh hai: "Tốt nhất anh đưa ra được lời giải thích."
Ánh mắt mang cảm giác vô cùng áp bách của hai người đồng thời nhìn về phía Bùi Trang, ngay cả tôi cũng không nhịn được lau mồ hôi hộ anh ấy.
Bùi Trang không nhanh không chậm nói:
"Là thế này cậu chủ. Hôm nay con heo mẹ già của nhà tôi sinh con, mọi người đoán thử xem sinh mấy con?"
"..."
Sinh bao nhiêu không phải là then chốt, tôi bội phục tâm tính của anh.
Vẻ mặt hai ông anh trai của tôi cứ giống như gặp phải một đống lời bào chữa.
"Cái này buồn cười à?" Anh cả hỏi.
"Dĩ nhiên! Tôi vui vẻ mà. Tôi vui vẻ hì hì..."
Bùi Trang cười rồi như đột nhiên ý thức được gì đó: "À, có lỗi với cậu chủ. Tôi không nên mất tập trung khi đi làm."
"..."
Tôi cũng không dám tin anh ấy cứ vậy mà lừa qua được.
Cũng đúng! Dù sao ai có hứng thú đi xem heo mẹ già nhà anh ấy sinh bao nhiêu con chứ.
Người này rất thú vị nha.
Lúc cơm tối.
Nói là đi ăn, nhưng tôi thấy bọn họ càng như mưu cầu danh lợi với ăn những thứ khác.
Ba người ngồi ở đối diện tôi, liếc mắt đưa tình.
Lâm Tâm cúi đầu, mặt đỏ như quả táo chín.
"Những người khác đang nhìn đó..."
Anh cả cười với vẻ mặt ác liệt: "Ở đây có những người khác à? Sao anh không biết nhỉ?"
Rõ ràng anh ta đang trợn mắt nói mò đó.
Một người lớn sống sờ sờ như tôi đây mà các người dám tự động che đi.
À không, còn có một Bùi Trang ở cạnh.
Tôi nhìn anh ấy, anh ấy nhìn tôi.
Thôi! Cơm này không ăn cũng được.
Trong sân, tôi hỏi Bùi Trang: "Anh có cảm nghĩ thế nào?"
Anh ấy trả lời: "Còn có thể nghĩ thế nào? Có đứng, ngồi hay nằm suy nghĩ thì cũng không hiểu nổi."
Tôi cười xấu xa: "Anh không suy nghĩ đến việc gia nhập với bọn họ à?"
Tôi hỏi điều này cũng có lòng riêng, tôi muốn thử Bùi Trang.
"Thế giới này đã đủ điên rồi! Chúng ta coi như bỏ đi, nhìn là tốt rồi."
Anh ấy nói chúng ta.
Chẳng phải là tôi có thể coi anh ấy như đồng đội chứ?
Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18Tác giả: ZhihuTruyện Đô ThịTôi thề tôi tuyệt đối không có ham mê nghe lén. Chẳng quan muốn tạo quan hệ tốt với Lâm Tâm, miễn khiến ngày sau “chị em” cạnh tranh. Hiện tại xem ra, có lẽ cô ta không có thời gian quan t@m đến tôi rồi. Trong phòng, Lâm Tâm luôn mồm hứa hẹn, chỉ cần có thể để cô ta ở lại nhà họ Lâm, cho dù làm người hầu đều được. Tôi thầm nghĩ có lẽ không cần đâu. Bọn họ sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, cho dù cô ta bằng lòng, hai ông anh trai kia của tôi cũng không bằng lòng. Quả nhiên, chợt nghe anh cả trịnh trọng nói: "Tâm Tâm mà luôn hiểu chuyện như này thì muốn ở lại đây mãi mãi cũng được." Mà tôi đây, đứng ở ngoài cửa, đi cũng không được, ở lại cũng không xong. Bởi vì... Lâm Tâm bắt đầu nhỏ giọng nức nở, nghe đáng thương lại bất lực, như đang lên án nếu không phải tôi trở về, tình cảnh của cô ta cũng sẽ không biến thành như vậy. Không ngờ vai hề lại là tôi, thật khiến cho người ta cạn lời. Sáng sớm, hai ông anh trai đến công ty. Lúc Lâm Tâm xuống cầu thang, bước chân mềm nhũn nhìn dáng vẻ… Buổi tối, hai ông anh trai ngốc kia của tôi trở về.Bọn họ như không nhìn thấy vết thương trên mặt tôi, mở miệng đã chất vấn tôi tại sao lại muốn đánh Lâm Tâm.Cảnh phụ."Hôm qua hai người đánh cô ta còn tàn nhẫn hơn tôi, tôi có nói gì không? Chỉ cho phép hai người đánh à?"Tôi dứt khoát hỏi lại một câu làm hai người bọn họ đều sửng sốt."Phì..."Lúc này, trong góc phòng đột nhiên truyền đến một tiếng cười, không lớn không nhỏ, vừa hay tất cả mọi người đều nghe được.Được lắm! Công việc của Bùi Trang đến đây kết thúc.Anh chậm rãi đi ra, đã khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.Anh cả hỏi: "Anh cười cái gì?"Anh hai: "Tốt nhất anh đưa ra được lời giải thích."Ánh mắt mang cảm giác vô cùng áp bách của hai người đồng thời nhìn về phía Bùi Trang, ngay cả tôi cũng không nhịn được lau mồ hôi hộ anh ấy.Bùi Trang không nhanh không chậm nói:"Là thế này cậu chủ. Hôm nay con heo mẹ già của nhà tôi sinh con, mọi người đoán thử xem sinh mấy con?""..."Sinh bao nhiêu không phải là then chốt, tôi bội phục tâm tính của anh.Vẻ mặt hai ông anh trai của tôi cứ giống như gặp phải một đống lời bào chữa."Cái này buồn cười à?" Anh cả hỏi."Dĩ nhiên! Tôi vui vẻ mà. Tôi vui vẻ hì hì..."Bùi Trang cười rồi như đột nhiên ý thức được gì đó: "À, có lỗi với cậu chủ. Tôi không nên mất tập trung khi đi làm.""..."Tôi cũng không dám tin anh ấy cứ vậy mà lừa qua được.Cũng đúng! Dù sao ai có hứng thú đi xem heo mẹ già nhà anh ấy sinh bao nhiêu con chứ.Người này rất thú vị nha.Lúc cơm tối.Nói là đi ăn, nhưng tôi thấy bọn họ càng như mưu cầu danh lợi với ăn những thứ khác.Ba người ngồi ở đối diện tôi, liếc mắt đưa tình.Lâm Tâm cúi đầu, mặt đỏ như quả táo chín."Những người khác đang nhìn đó..."Anh cả cười với vẻ mặt ác liệt: "Ở đây có những người khác à? Sao anh không biết nhỉ?"Rõ ràng anh ta đang trợn mắt nói mò đó.Một người lớn sống sờ sờ như tôi đây mà các người dám tự động che đi.À không, còn có một Bùi Trang ở cạnh.Tôi nhìn anh ấy, anh ấy nhìn tôi.Thôi! Cơm này không ăn cũng được.Trong sân, tôi hỏi Bùi Trang: "Anh có cảm nghĩ thế nào?"Anh ấy trả lời: "Còn có thể nghĩ thế nào? Có đứng, ngồi hay nằm suy nghĩ thì cũng không hiểu nổi."Tôi cười xấu xa: "Anh không suy nghĩ đến việc gia nhập với bọn họ à?"Tôi hỏi điều này cũng có lòng riêng, tôi muốn thử Bùi Trang."Thế giới này đã đủ điên rồi! Chúng ta coi như bỏ đi, nhìn là tốt rồi."Anh ấy nói chúng ta.Chẳng phải là tôi có thể coi anh ấy như đồng đội chứ?