Ta học chuyên ngành phục chế cổ vật, một ngày bất ngờ xuyên thành cung nữ thấp kém nhất trong hậu cung. Một hôm, hoàng thượng và hoàng hậu nảy sinh tranh cãi. Hoàng đế tức giận, vớ chiếc chén men Đông Thanh họa tiết lá sen bên cạnh rồi ném phịch xuống đất. Ta đang lau bàn bên cạnh, thói quen nghề nghiệp lập tức bộc phát, vô thức lao người ra cứu. Ta một tay ôm chặt chiếc chén, lăn vài vòng trên mặt đất để hãm đà, cuối cùng cũng giữ được văn vật. Vừa thở phào, ta ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh mắt âm hiểm của hoàng đế. 1. “Hoàng hậu giáo dưỡng cung nữ quả thật không tệ.” Hoàng thượng cúi nhìn ta đang lăn đến bên chân ngài, thanh âm lạnh lẽo như sương: “Xem ra ở trong cung của hoàng hậu, trẫm đến cái chén cũng không thể ném rồi?” Ta lặng lẽ lăn ngược thêm mấy vòng, rồi bò dậy, cúi đầu nhận tội: “Nô tì đáng tội, chỉ vì thấy bộ trà cụ này là thánh thượng ban cho nương nương, mà nương nương ngày thường vô cùng yêu quý…” Hoàng hậu khẽ kéo tay áo hoàng thượng, dịu giọng…
Chương 11: Chương 11
Khuynh Quốc Khuynh TâmTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTa học chuyên ngành phục chế cổ vật, một ngày bất ngờ xuyên thành cung nữ thấp kém nhất trong hậu cung. Một hôm, hoàng thượng và hoàng hậu nảy sinh tranh cãi. Hoàng đế tức giận, vớ chiếc chén men Đông Thanh họa tiết lá sen bên cạnh rồi ném phịch xuống đất. Ta đang lau bàn bên cạnh, thói quen nghề nghiệp lập tức bộc phát, vô thức lao người ra cứu. Ta một tay ôm chặt chiếc chén, lăn vài vòng trên mặt đất để hãm đà, cuối cùng cũng giữ được văn vật. Vừa thở phào, ta ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh mắt âm hiểm của hoàng đế. 1. “Hoàng hậu giáo dưỡng cung nữ quả thật không tệ.” Hoàng thượng cúi nhìn ta đang lăn đến bên chân ngài, thanh âm lạnh lẽo như sương: “Xem ra ở trong cung của hoàng hậu, trẫm đến cái chén cũng không thể ném rồi?” Ta lặng lẽ lăn ngược thêm mấy vòng, rồi bò dậy, cúi đầu nhận tội: “Nô tì đáng tội, chỉ vì thấy bộ trà cụ này là thánh thượng ban cho nương nương, mà nương nương ngày thường vô cùng yêu quý…” Hoàng hậu khẽ kéo tay áo hoàng thượng, dịu giọng… Về chuyện này, Tiểu Đào còn sốt ruột hơn cả ta. Tờ mờ sáng, nàng đã vội vàng chạy đi dò hỏi tin tức, sau đó trở về báo lại: “Tiểu chủ! Vẫn còn cơ hội! Nghe nói đêm qua bệ hạ vì bận chính sự nên đã nghỉ lại ở Dưỡng Tâm điện.” “Người có thể mang một chén canh sâm đến trước cửa Dưỡng Tâm điện chờ đợi, tranh thủ để đêm nay bệ hạ đến điện Chung Tuệ!” Ta thong thả dùng bữa sáng, trong lòng lại có chút vui mừng khó nói. Ta hiểu rõ, việc cẩu hoàng đế nạp ta vào hậu cung, chẳng khác nào đem một bức thư họa cất vào kho—thoáng chốc thì thỏa mãn, nhưng rất nhanh đã bị quên lãng. Bị quên cũng tốt. Nói thật, tuy đã là phi tần, nhưng lúc này ta vẫn chưa thực sự sẵn sàng để hầu hạ thị tẩm. Sau bữa sáng, ta nghỉ ngơi đôi chút trong điện Chung Tuệ, sau đó chuẩn bị ra ngoài. Tiểu Đào vô cùng hào hứng: “Tiểu chủ, tiểu chủ, giờ chúng ta đi đến Dưỡng Tâm điện tranh sủng phải không?” Ta mỉm cười liếc nàng một cái: “Không. Chúng ta đến bái kiến Thái hậu.” Suốt dọc đường, Tiểu Đào trầm tư suy nghĩ. Đến trước cửa Thọ Khang cung, cuối cùng nàng cũng vỗ đùi tỉnh ngộ: “Tiểu chủ! Người là sau chuyện đêm qua mới nhận ra tình yêu của đế vương vốn dĩ quá đỗi mong manh. Người không giống Diên phi xuất thân tướng môn, không có đại tộc làm chỗ dựa. Cho nên người mới quyết định sớm tìm đến Thái hậu cầu trợ, để tự mình mở ra một con đường lui, đúng không ạ?” Nàng như bừng sáng, tự đ.ấ.m vào lòng bàn tay: “Tiểu chủ! Người quả thật là thiên tài trong chốn hậu cung!” Ta: “……” Thôi vậy, cứ để nàng nghĩ vậy cũng được.... Trong Thọ Khang cung. Thái hậu bảo ta: “Cửu công chúa đêm qua khóc lóc quấy rầy, nên sáng nay dậy muộn một chút.” Người nhận ra nỗi thất vọng thoáng qua trong mắt ta, liền nở nụ cười hiền từ: “Ai gia nhớ ngươi từng là người của Khôn Ninh cung? Đứa nhỏ ngoan, là người biết nhớ chủ cũ, trọng tình nghĩa. Ngày mai lại đến đi.” Trước khi rời cung, ta thỉnh cầu muốn đến Khôn Ninh cung thu xếp lại di vật của tiên hoàng hậu. Thái hậu vui vẻ đồng ý. Rời khỏi Thọ Khang cung, ánh mắt Tiểu Đào sáng bừng: “Tiểu chủ, nô tỳ hiểu rồi! Người mượn thân phận cố nhân của tiên hoàng hậu, khiến Thái hậu thương xót và che chở. Chờ người đến Khôn Ninh cung lấy được y phục và đồ vật của tiên hoàng hậu, Sau này gặp thời cơ, chẳng phải có thể khiến bệ hạ si mê người đến điên đảo hay sao!” Ta muốn nói lại thôi: “Tiểu Đào à…” Tiểu Đào hưng phấn, lại siết nắm tay: “Tiểu chủ! Chiêu này thật sự cao minh vô cùng!” Ta: “……” Trong kho của Khôn Ninh Cung Giữa một đống đồ cũ phủ bụi, ta tìm thấy một chiếc hộp gỗ quen thuộc. Mở chiếc hộp gỗ phủ đầy tro bụi ấy ra, thứ hiện lên là một chiếc bình ngọc trắng hình dáng “ngọc hồ xuân” đã vỡ vụn thành mảnh. Dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, hơi thở ta vẫn nghẹn lại. Chiếc bình ngọc hồ xuân vỡ nát ấy, như đang không lời nhắc nhở ta—— Trong chốn hậu cung rộng lớn này, thứ mà ta khát vọng hàn gắn nhất… đã vĩnh viễn tan vỡ rồi. Ta bắt đầu tuân theo quy trình sinh hoạt đều đặn: buổi sáng đến Thọ Khang cung vấn an, buổi chiều quay về Chung Tuệ cung tu sửa cổ vật. Tiểu Đào không hiểu: “Tiểu chủ, dạo gần đây bệ hạ bận rộn chính sự, đêm nào cũng làm việc đến khuya. Các tiểu chủ khác đều tranh nhau đưa canh bổ đến Dưỡng Tâm điện, Người thì vẫn chưa được sủng hạnh, lại càng nên đem một bát canh sâm đến để tạo chút ấn tượng trước mặt bệ hạ chứ ạ.” Ta suy nghĩ một lát. “Mối quan hệ giữa phi tần và quân vương, tựa như giữa cấp dưới và cấp trên. Hoàng đế bận lo chính sự, làm việc từ sáng sớm đến khuya —— Cũng giống như sếp bận rộn vì công việc, ngày nào cũng bị vắt kiệt sức, chắc chắn mong cấp dưới chia sẻ gánh nặng, chứ không phải mang một ly cà phê đến rồi bắt họ gồng lên chịu đựng.” Tiểu Đào nghe mà mơ hồ: “Vậy tiểu chủ nên chia sẻ gánh nặng với bệ hạ kiểu gì ạ?” Ta thành thật đáp: “Không biết.” Chẳng lẽ lại giật lấy tấu chương trong tay lão hoàng đế để ta tự mình phê?Tiểu Đào: “……”…Giữa mùa đông rét mướt, thời tiết giá buốt. Ta sai người chuyển bàn làm việc ra sân của Chung Tuệ cung. Trên bàn là một chiếc quạt xếp bằng ngà voi, chạm khắc tinh xảo, cẩn trai khảm ốc. Sau khi tiên hoàng hậu băng hà, chiếc quạt này bị vứt xó trong kho. Trải qua một năm, mặt quạt bị phai màu do bảo quản không tốt, nhưng may mắn là xương quạt, đinh quạt và tua quạt vẫn còn nguyên vẹn.
Về chuyện này, Tiểu Đào còn sốt ruột hơn cả ta.
Tờ mờ sáng, nàng đã vội vàng chạy đi dò hỏi tin tức, sau đó trở về báo lại:
“Tiểu chủ! Vẫn còn cơ hội! Nghe nói đêm qua bệ hạ vì bận chính sự nên đã nghỉ lại ở Dưỡng Tâm điện.”
“Người có thể mang một chén canh sâm đến trước cửa Dưỡng Tâm điện chờ đợi, tranh thủ để đêm nay bệ hạ đến điện Chung Tuệ!”
Ta thong thả dùng bữa sáng, trong lòng lại có chút vui mừng khó nói. Ta hiểu rõ, việc cẩu hoàng đế nạp ta vào hậu cung, chẳng khác nào đem một bức thư họa cất vào kho—thoáng chốc thì thỏa mãn, nhưng rất nhanh đã bị quên lãng.
Bị quên cũng tốt.
Nói thật, tuy đã là phi tần, nhưng lúc này ta vẫn chưa thực sự sẵn sàng để hầu hạ thị tẩm.
Sau bữa sáng, ta nghỉ ngơi đôi chút trong điện Chung Tuệ, sau đó chuẩn bị ra ngoài.
Tiểu Đào vô cùng hào hứng:
“Tiểu chủ, tiểu chủ, giờ chúng ta đi đến Dưỡng Tâm điện tranh sủng phải không?”
Ta mỉm cười liếc nàng một cái: “Không. Chúng ta đến bái kiến Thái hậu.”
Suốt dọc đường, Tiểu Đào trầm tư suy nghĩ. Đến trước cửa Thọ Khang cung, cuối cùng nàng cũng vỗ đùi tỉnh ngộ:
“Tiểu chủ! Người là sau chuyện đêm qua mới nhận ra tình yêu của đế vương vốn dĩ quá đỗi mong manh. Người không giống Diên phi xuất thân tướng môn, không có đại tộc làm chỗ dựa. Cho nên người mới quyết định sớm tìm đến Thái hậu cầu trợ, để tự mình mở ra một con đường lui, đúng không ạ?”
Nàng như bừng sáng, tự đ.ấ.m vào lòng bàn tay: “Tiểu chủ! Người quả thật là thiên tài trong chốn hậu cung!”
Ta: “……”
Thôi vậy, cứ để nàng nghĩ vậy cũng được.
...
Trong Thọ Khang cung. Thái hậu bảo ta:
“Cửu công chúa đêm qua khóc lóc quấy rầy, nên sáng nay dậy muộn một chút.”
Người nhận ra nỗi thất vọng thoáng qua trong mắt ta, liền nở nụ cười hiền từ:
“Ai gia nhớ ngươi từng là người của Khôn Ninh cung? Đứa nhỏ ngoan, là người biết nhớ chủ cũ, trọng tình nghĩa. Ngày mai lại đến đi.”
Trước khi rời cung, ta thỉnh cầu muốn đến Khôn Ninh cung thu xếp lại di vật của tiên hoàng hậu.
Thái hậu vui vẻ đồng ý.
Rời khỏi Thọ Khang cung, ánh mắt Tiểu Đào sáng bừng:
“Tiểu chủ, nô tỳ hiểu rồi! Người mượn thân phận cố nhân của tiên hoàng hậu, khiến Thái hậu thương xót và che chở. Chờ người đến Khôn Ninh cung lấy được y phục và đồ vật của tiên hoàng hậu, Sau này gặp thời cơ, chẳng phải có thể khiến bệ hạ si mê người đến điên đảo hay sao!”
Ta muốn nói lại thôi: “Tiểu Đào à…”
Tiểu Đào hưng phấn, lại siết nắm tay: “Tiểu chủ! Chiêu này thật sự cao minh vô cùng!”
Ta: “……”
Trong kho của Khôn Ninh Cung Giữa một đống đồ cũ phủ bụi, ta tìm thấy một chiếc hộp gỗ quen thuộc.
Mở chiếc hộp gỗ phủ đầy tro bụi ấy ra, thứ hiện lên là một chiếc bình ngọc trắng hình dáng “ngọc hồ xuân” đã vỡ vụn thành mảnh.
Dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, hơi thở ta vẫn nghẹn lại. Chiếc bình ngọc hồ xuân vỡ nát ấy, như đang không lời nhắc nhở ta—— Trong chốn hậu cung rộng lớn này, thứ mà ta khát vọng hàn gắn nhất… đã vĩnh viễn tan vỡ rồi.
Ta bắt đầu tuân theo quy trình sinh hoạt đều đặn: buổi sáng đến Thọ Khang cung vấn an, buổi chiều quay về Chung Tuệ cung tu sửa cổ vật.
Tiểu Đào không hiểu: “Tiểu chủ, dạo gần đây bệ hạ bận rộn chính sự, đêm nào cũng làm việc đến khuya. Các tiểu chủ khác đều tranh nhau đưa canh bổ đến Dưỡng Tâm điện, Người thì vẫn chưa được sủng hạnh, lại càng nên đem một bát canh sâm đến để tạo chút ấn tượng trước mặt bệ hạ chứ ạ.”
Ta suy nghĩ một lát.
“Mối quan hệ giữa phi tần và quân vương, tựa như giữa cấp dưới và cấp trên.
Hoàng đế bận lo chính sự, làm việc từ sáng sớm đến khuya —— Cũng giống như sếp bận rộn vì công việc, ngày nào cũng bị vắt kiệt sức, chắc chắn mong cấp dưới chia sẻ gánh nặng, chứ không phải mang một ly cà phê đến rồi bắt họ gồng lên chịu đựng.”
Tiểu Đào nghe mà mơ hồ: “Vậy tiểu chủ nên chia sẻ gánh nặng với bệ hạ kiểu gì ạ?”
Ta thành thật đáp: “Không biết.”
Chẳng lẽ lại giật lấy tấu chương trong tay lão hoàng đế để ta tự mình phê?
Tiểu Đào: “……”
…
Giữa mùa đông rét mướt, thời tiết giá buốt.
Ta sai người chuyển bàn làm việc ra sân của Chung Tuệ cung. Trên bàn là một chiếc quạt xếp bằng ngà voi, chạm khắc tinh xảo, cẩn trai khảm ốc.
Sau khi tiên hoàng hậu băng hà, chiếc quạt này bị vứt xó trong kho. Trải qua một năm, mặt quạt bị phai màu do bảo quản không tốt, nhưng may mắn là xương quạt, đinh quạt và tua quạt vẫn còn nguyên vẹn.
Khuynh Quốc Khuynh TâmTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTa học chuyên ngành phục chế cổ vật, một ngày bất ngờ xuyên thành cung nữ thấp kém nhất trong hậu cung. Một hôm, hoàng thượng và hoàng hậu nảy sinh tranh cãi. Hoàng đế tức giận, vớ chiếc chén men Đông Thanh họa tiết lá sen bên cạnh rồi ném phịch xuống đất. Ta đang lau bàn bên cạnh, thói quen nghề nghiệp lập tức bộc phát, vô thức lao người ra cứu. Ta một tay ôm chặt chiếc chén, lăn vài vòng trên mặt đất để hãm đà, cuối cùng cũng giữ được văn vật. Vừa thở phào, ta ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh mắt âm hiểm của hoàng đế. 1. “Hoàng hậu giáo dưỡng cung nữ quả thật không tệ.” Hoàng thượng cúi nhìn ta đang lăn đến bên chân ngài, thanh âm lạnh lẽo như sương: “Xem ra ở trong cung của hoàng hậu, trẫm đến cái chén cũng không thể ném rồi?” Ta lặng lẽ lăn ngược thêm mấy vòng, rồi bò dậy, cúi đầu nhận tội: “Nô tì đáng tội, chỉ vì thấy bộ trà cụ này là thánh thượng ban cho nương nương, mà nương nương ngày thường vô cùng yêu quý…” Hoàng hậu khẽ kéo tay áo hoàng thượng, dịu giọng… Về chuyện này, Tiểu Đào còn sốt ruột hơn cả ta. Tờ mờ sáng, nàng đã vội vàng chạy đi dò hỏi tin tức, sau đó trở về báo lại: “Tiểu chủ! Vẫn còn cơ hội! Nghe nói đêm qua bệ hạ vì bận chính sự nên đã nghỉ lại ở Dưỡng Tâm điện.” “Người có thể mang một chén canh sâm đến trước cửa Dưỡng Tâm điện chờ đợi, tranh thủ để đêm nay bệ hạ đến điện Chung Tuệ!” Ta thong thả dùng bữa sáng, trong lòng lại có chút vui mừng khó nói. Ta hiểu rõ, việc cẩu hoàng đế nạp ta vào hậu cung, chẳng khác nào đem một bức thư họa cất vào kho—thoáng chốc thì thỏa mãn, nhưng rất nhanh đã bị quên lãng. Bị quên cũng tốt. Nói thật, tuy đã là phi tần, nhưng lúc này ta vẫn chưa thực sự sẵn sàng để hầu hạ thị tẩm. Sau bữa sáng, ta nghỉ ngơi đôi chút trong điện Chung Tuệ, sau đó chuẩn bị ra ngoài. Tiểu Đào vô cùng hào hứng: “Tiểu chủ, tiểu chủ, giờ chúng ta đi đến Dưỡng Tâm điện tranh sủng phải không?” Ta mỉm cười liếc nàng một cái: “Không. Chúng ta đến bái kiến Thái hậu.” Suốt dọc đường, Tiểu Đào trầm tư suy nghĩ. Đến trước cửa Thọ Khang cung, cuối cùng nàng cũng vỗ đùi tỉnh ngộ: “Tiểu chủ! Người là sau chuyện đêm qua mới nhận ra tình yêu của đế vương vốn dĩ quá đỗi mong manh. Người không giống Diên phi xuất thân tướng môn, không có đại tộc làm chỗ dựa. Cho nên người mới quyết định sớm tìm đến Thái hậu cầu trợ, để tự mình mở ra một con đường lui, đúng không ạ?” Nàng như bừng sáng, tự đ.ấ.m vào lòng bàn tay: “Tiểu chủ! Người quả thật là thiên tài trong chốn hậu cung!” Ta: “……” Thôi vậy, cứ để nàng nghĩ vậy cũng được.... Trong Thọ Khang cung. Thái hậu bảo ta: “Cửu công chúa đêm qua khóc lóc quấy rầy, nên sáng nay dậy muộn một chút.” Người nhận ra nỗi thất vọng thoáng qua trong mắt ta, liền nở nụ cười hiền từ: “Ai gia nhớ ngươi từng là người của Khôn Ninh cung? Đứa nhỏ ngoan, là người biết nhớ chủ cũ, trọng tình nghĩa. Ngày mai lại đến đi.” Trước khi rời cung, ta thỉnh cầu muốn đến Khôn Ninh cung thu xếp lại di vật của tiên hoàng hậu. Thái hậu vui vẻ đồng ý. Rời khỏi Thọ Khang cung, ánh mắt Tiểu Đào sáng bừng: “Tiểu chủ, nô tỳ hiểu rồi! Người mượn thân phận cố nhân của tiên hoàng hậu, khiến Thái hậu thương xót và che chở. Chờ người đến Khôn Ninh cung lấy được y phục và đồ vật của tiên hoàng hậu, Sau này gặp thời cơ, chẳng phải có thể khiến bệ hạ si mê người đến điên đảo hay sao!” Ta muốn nói lại thôi: “Tiểu Đào à…” Tiểu Đào hưng phấn, lại siết nắm tay: “Tiểu chủ! Chiêu này thật sự cao minh vô cùng!” Ta: “……” Trong kho của Khôn Ninh Cung Giữa một đống đồ cũ phủ bụi, ta tìm thấy một chiếc hộp gỗ quen thuộc. Mở chiếc hộp gỗ phủ đầy tro bụi ấy ra, thứ hiện lên là một chiếc bình ngọc trắng hình dáng “ngọc hồ xuân” đã vỡ vụn thành mảnh. Dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, hơi thở ta vẫn nghẹn lại. Chiếc bình ngọc hồ xuân vỡ nát ấy, như đang không lời nhắc nhở ta—— Trong chốn hậu cung rộng lớn này, thứ mà ta khát vọng hàn gắn nhất… đã vĩnh viễn tan vỡ rồi. Ta bắt đầu tuân theo quy trình sinh hoạt đều đặn: buổi sáng đến Thọ Khang cung vấn an, buổi chiều quay về Chung Tuệ cung tu sửa cổ vật. Tiểu Đào không hiểu: “Tiểu chủ, dạo gần đây bệ hạ bận rộn chính sự, đêm nào cũng làm việc đến khuya. Các tiểu chủ khác đều tranh nhau đưa canh bổ đến Dưỡng Tâm điện, Người thì vẫn chưa được sủng hạnh, lại càng nên đem một bát canh sâm đến để tạo chút ấn tượng trước mặt bệ hạ chứ ạ.” Ta suy nghĩ một lát. “Mối quan hệ giữa phi tần và quân vương, tựa như giữa cấp dưới và cấp trên. Hoàng đế bận lo chính sự, làm việc từ sáng sớm đến khuya —— Cũng giống như sếp bận rộn vì công việc, ngày nào cũng bị vắt kiệt sức, chắc chắn mong cấp dưới chia sẻ gánh nặng, chứ không phải mang một ly cà phê đến rồi bắt họ gồng lên chịu đựng.” Tiểu Đào nghe mà mơ hồ: “Vậy tiểu chủ nên chia sẻ gánh nặng với bệ hạ kiểu gì ạ?” Ta thành thật đáp: “Không biết.” Chẳng lẽ lại giật lấy tấu chương trong tay lão hoàng đế để ta tự mình phê?Tiểu Đào: “……”…Giữa mùa đông rét mướt, thời tiết giá buốt. Ta sai người chuyển bàn làm việc ra sân của Chung Tuệ cung. Trên bàn là một chiếc quạt xếp bằng ngà voi, chạm khắc tinh xảo, cẩn trai khảm ốc. Sau khi tiên hoàng hậu băng hà, chiếc quạt này bị vứt xó trong kho. Trải qua một năm, mặt quạt bị phai màu do bảo quản không tốt, nhưng may mắn là xương quạt, đinh quạt và tua quạt vẫn còn nguyên vẹn.