Tác giả:

Ta học chuyên ngành phục chế cổ vật, một ngày bất ngờ xuyên thành cung nữ thấp kém nhất trong hậu cung.   Một hôm, hoàng thượng và hoàng hậu nảy sinh tranh cãi.   Hoàng đế tức giận, vớ chiếc chén men Đông Thanh họa tiết lá sen bên cạnh rồi ném phịch xuống đất.   Ta đang lau bàn bên cạnh, thói quen nghề nghiệp lập tức bộc phát, vô thức lao người ra cứu.   Ta  một tay ôm chặt chiếc chén, lăn vài vòng trên mặt đất để hãm đà, cuối cùng cũng giữ được văn vật.   Vừa thở phào, ta ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh mắt âm hiểm của hoàng đế.   1. “Hoàng hậu giáo dưỡng cung nữ quả thật không tệ.”   Hoàng thượng cúi nhìn ta đang lăn đến bên chân ngài, thanh âm lạnh lẽo như sương:   “Xem ra ở trong cung của hoàng hậu, trẫm đến cái chén cũng không thể ném rồi?”   Ta lặng lẽ lăn ngược thêm mấy vòng, rồi bò dậy, cúi đầu nhận tội:   “Nô tì đáng tội, chỉ vì thấy bộ trà cụ này là thánh thượng ban cho nương nương, mà nương nương ngày thường vô cùng yêu quý…”   Hoàng hậu khẽ kéo tay áo hoàng thượng, dịu giọng…

Truyện chữ