Ta học chuyên ngành phục chế cổ vật, một ngày bất ngờ xuyên thành cung nữ thấp kém nhất trong hậu cung. Một hôm, hoàng thượng và hoàng hậu nảy sinh tranh cãi. Hoàng đế tức giận, vớ chiếc chén men Đông Thanh họa tiết lá sen bên cạnh rồi ném phịch xuống đất. Ta đang lau bàn bên cạnh, thói quen nghề nghiệp lập tức bộc phát, vô thức lao người ra cứu. Ta một tay ôm chặt chiếc chén, lăn vài vòng trên mặt đất để hãm đà, cuối cùng cũng giữ được văn vật. Vừa thở phào, ta ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh mắt âm hiểm của hoàng đế. 1. “Hoàng hậu giáo dưỡng cung nữ quả thật không tệ.” Hoàng thượng cúi nhìn ta đang lăn đến bên chân ngài, thanh âm lạnh lẽo như sương: “Xem ra ở trong cung của hoàng hậu, trẫm đến cái chén cũng không thể ném rồi?” Ta lặng lẽ lăn ngược thêm mấy vòng, rồi bò dậy, cúi đầu nhận tội: “Nô tì đáng tội, chỉ vì thấy bộ trà cụ này là thánh thượng ban cho nương nương, mà nương nương ngày thường vô cùng yêu quý…” Hoàng hậu khẽ kéo tay áo hoàng thượng, dịu giọng…
Chương 22: Chương 22
Khuynh Quốc Khuynh TâmTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTa học chuyên ngành phục chế cổ vật, một ngày bất ngờ xuyên thành cung nữ thấp kém nhất trong hậu cung. Một hôm, hoàng thượng và hoàng hậu nảy sinh tranh cãi. Hoàng đế tức giận, vớ chiếc chén men Đông Thanh họa tiết lá sen bên cạnh rồi ném phịch xuống đất. Ta đang lau bàn bên cạnh, thói quen nghề nghiệp lập tức bộc phát, vô thức lao người ra cứu. Ta một tay ôm chặt chiếc chén, lăn vài vòng trên mặt đất để hãm đà, cuối cùng cũng giữ được văn vật. Vừa thở phào, ta ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh mắt âm hiểm của hoàng đế. 1. “Hoàng hậu giáo dưỡng cung nữ quả thật không tệ.” Hoàng thượng cúi nhìn ta đang lăn đến bên chân ngài, thanh âm lạnh lẽo như sương: “Xem ra ở trong cung của hoàng hậu, trẫm đến cái chén cũng không thể ném rồi?” Ta lặng lẽ lăn ngược thêm mấy vòng, rồi bò dậy, cúi đầu nhận tội: “Nô tì đáng tội, chỉ vì thấy bộ trà cụ này là thánh thượng ban cho nương nương, mà nương nương ngày thường vô cùng yêu quý…” Hoàng hậu khẽ kéo tay áo hoàng thượng, dịu giọng… 22. Với thân phận là ca ca của ta, Lâm Mông thường xuyên vào cung thăm hỏi.Mỗi lần hắn đến, không thể thiếu được màn đấu khẩu với Tiểu Đào, bởi vậy ta luôn tránh được thì tránh. Một hôm, sau khi ta thức dậy sau giấc nghỉ trưa. Vốn định ra vườn dạo một vòng, lại trông thấy dưới tán hoa nơi sân, Lâm Mông mặt đỏ bừng, đang đưa cho Tiểu Đào một con d.a.o gỗ nhỏ. Hắn đỏ mặt nói: “Đây là ta tự tay tạc... tặng cho muội." Tiểu Đào ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy con d.a.o gỗ.Lâm Mông hiếm khi không nói lời cay nghiệt, chỉ nghiêm túc chắp tay thi lễ với Tiểu Đào, sau đó tung mình nhảy qua tường cung, phóng đi hai bước liền. Mấy giây sau, từ đằng xa vang lên tiếng hét phấn khích như ấm nước sôi sùng sục. Tiểu Đào: "..." Ta từ trong điện bước ra, hỏi nàng: "Ngươi có ý với Lâm Mông?" Tiểu Đào cầm con d.a.o gỗ, như thể đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay: "Nô tỳ chỉ đang nghĩ, nếu nô tỳ gả. vào Lâm gia, thì liệu có thể trở thành trợ lực cho nương nương hay không?" Ta nhận lấy con d.a.o được tạc chẳng ra hình dáng gì từ tay nàng: "Không cần. Ta không cần ngươi vì ta mà ủy khuất bản thân gả cho người khác. Nếu ngươi không muốn, ta sẽ ném thứ này giúp ngươi." Tiểu Đào cắn môi, mặt đỏ bừng, giằng lại con d.a.o từ tay ta. Nàng để lại một câu: "Nô tỳ tự mình ném," rồi quay đầu chạy biến như cơn gió. Mấy tháng này, yên tĩnh đến lạ thường. Cẩu hoàng đế đều đặn đến Chung Tuệ cung "điểm danh". Ta đối với hắn thì hờ hững lạnh nhạt, chuyên tâm sửa chữa các loại cổ vật. Hắn vẫn như cũ, tay chân lộn xộn thích nghịch ngợm đồ của ta, bị ta đánh cho mấy lần mà cũng chẳng giận. Hắn sai người mang một chiếc ghế xích đu đặt trong sân, chống cằm ngồi đó, mắt không rời ta. Hắn nói: "Tuế nguyệt tĩnh hảo, đại khái chính là như vậy." Khi ta bị khiêng vào phòng sinh, chẳng cảm thấy "tĩnh hảo" gì cho cam. Ta vốn biết sinh con sẽ rất đau, nhưng không ngờ lại đau đến mức này. Ta đau đến mơ hồ, theo phản xạ túm lấy cánh tay của ai đó ở bên giường. Gương mặt Tiểu Đào hiện lên trước mắt ta, nàng lo lắng nói: "Nương nương! Người cố lên..." "Tiểu Đào," ta run giọng nói, "nếu có bất trắc gì, thì… nhất định… Nhất định phải giữ mẹ, bỏ con!" Tiểu Đào hoảng hốt bịt miệng ta lại: "Nương nương, người nói cái lời thật thà vớ vẩn gì vậy chứ!" Một cơn đau nữa ập đến, ta buông tay khỏi tay nàng vì quá đau. Bà đỡ sốt ruột giục: "Nương nương, hít sâu, dùng sức..." Ta thấy Tiểu Đào vén màn, hốt hoảng chạy ra ngoài báo tin. Chẳng bao lâu, giọng cẩu hoàng đế giận dữ vang lên ngoài phòng sinh: "Hoang đường hết sức! Lâm Phục, nàng nghe kỹ đây, không được nói gì giữ mẹ bỏ con! Trẫm muốn là mẫu tử bình an!" Ta: "..." Lúc tỉnh lại, người đầu tiên ta thấy là cẩu hoàng đế. Hắn ngồi trước giường ta, khe khẽ ngân nga mấy khúc điệu chẳng ra đâu vào đâu. Thấy ta mở mắt, hắn ôm một chiếc tã quấn đến gần giường mỉm cười dịu dàng: "A Phục, chúng ta có một hoàng tử rồi." Đứa nhỏ này xếp thứ mười trong hoàng tử, được đặt tên là Nguyên Chiêu. Hôm Thập hoàng tử tròn tháng, ta được phong làm phi. Lúc ấy, cẩu hoàng đế cầm bút, đầu ngòi còn lơ lửng trên trang giấy, hỏi: "A Phục, trẫm đổi cho nàng một phong hiệu khác được không?" Ta nhét một miếng mứt gừng ngâm vào miệng, hờ hững nói: "Không cần, thần thiếp khá thích chữ 'Phúc' này." Cẩu hoàng đế nhìn ta một cái thật sâu, cuối cùng cũng chẳng nói thêm gì.... Năm năm trôi qua, triều cục hiện nay vô cùng ổn định — từ thế chân vạc ba phe trước kia, giờ đã thành cảnh hai hổ tranh đấu. Thái hậu tuổi cao liền đưa Cửu công chúa đến cung Chung Tuệ cho ta nuôi dưỡng. Hiện tại, cung Chung Tuệ có ba đứa trẻ — Tứ hoàng tử, Cửu công chúa, và Thập hoàng tử của ta. Bọn trẻ lớn dần, cung Chung Tuệcàng lúc càng náo nhiệt. Ta theo kiểu nuôi con thả rông, con nào cũng phát triển theo hướng rất... khó lường. Tứ hoàng tử thì ôm n.g.ự.c như Lâm Đại Ngọc đi tiễn hoa rơi, Cửu công chúa thì cầm đá to như Tư Mã Cang đập hết cái này đến cái kia. Chỉ có Thập hoàng tử là yên tĩnh. Đứa nhỏ này chỉ mê ăn, ngày ăn, đêm cũng ăn, ăn đến tròn vo ra từng ngày. ... Năm Thập hoàng tử sáu tuổi, quan hệ giữa hoàng đế và Thẩm gia ngày càng căng thẳng. Ta sẵn biết mâu thuẫn giữa hoàng đế và Thẩm gia sớm muộn cũng bùng nổ, không ngờ lại đến nhanh như vậy. Từ biên ải truyền về mật thư khẩn cấp mười vạn dặm — Bắc Triều quốc không muốn cống nạp nữa, bắt đầu cướp bóc dân chúng vùng biên ải của Thịnh triều. Chư quốc xâm phạm, triều đình đương nhiên phải xuất binh trấn áp. Nhưng cử ai dẫn quân, phái quân đội bên nào, lại trở thành hai vấn đề then chốt nhất. Bất kể bên nào xuất binh đi Bắc Triều cũng sẽ để lại sơ hở cho phe còn lại thừa cơ hành động. Quan hệ giữa hoàng đế và Thẩm gia đến bờ vực nổ tung. Thẩm gia ra điều kiện: Chỉ cần hoàng đế lập Thẩm Lê Lạc làm hoàng hậu, Thẩm gia sẽ phái binh xuất chinh. Khi kể chuyện này với ta, cẩu hoàng đế đang xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trong tay:"A Phục, nàng muốn trẫm đồng ý sao?" Ta nghĩ một lát, nói: "Thần thiếp nhớ rõ bệ hạ từng nói với tiên hoàng hậu rằng, bất kể thế nào, người vẫn là hoàng hậu của bệ hạ." Hoàng đế bật cười: "Được. Vậy thì theo ý nàng."
22.
Với thân phận là ca ca của ta, Lâm Mông thường xuyên vào cung thăm hỏi.
Mỗi lần hắn đến, không thể thiếu được màn đấu khẩu với Tiểu Đào, bởi vậy ta luôn tránh được thì tránh.
Một hôm, sau khi ta thức dậy sau giấc nghỉ trưa. Vốn định ra vườn dạo một vòng, lại trông thấy dưới tán hoa nơi sân, Lâm Mông mặt đỏ bừng, đang đưa cho Tiểu Đào một con d.a.o gỗ nhỏ.
Hắn đỏ mặt nói: “Đây là ta tự tay tạc... tặng cho muội."
Tiểu Đào ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy con d.a.o gỗ.
Lâm Mông hiếm khi không nói lời cay nghiệt, chỉ nghiêm túc chắp tay thi lễ với Tiểu Đào, sau đó tung mình nhảy qua tường cung, phóng đi hai bước liền.
Mấy giây sau, từ đằng xa vang lên tiếng hét phấn khích như ấm nước sôi sùng sục.
Tiểu Đào: "..."
Ta từ trong điện bước ra, hỏi nàng: "Ngươi có ý với Lâm Mông?"
Tiểu Đào cầm con d.a.o gỗ, như thể đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay: "Nô tỳ chỉ đang nghĩ, nếu nô tỳ gả. vào Lâm gia, thì liệu có thể trở thành trợ lực cho nương nương hay không?"
Ta nhận lấy con d.a.o được tạc chẳng ra hình dáng gì từ tay nàng:
"Không cần. Ta không cần ngươi vì ta mà ủy khuất bản thân gả cho người khác. Nếu ngươi không muốn, ta sẽ ném thứ này giúp ngươi."
Tiểu Đào cắn môi, mặt đỏ bừng, giằng lại con d.a.o từ tay ta. Nàng để lại một câu: "Nô tỳ tự mình ném," rồi quay đầu chạy biến như cơn gió.
Mấy tháng này, yên tĩnh đến lạ thường.
Cẩu hoàng đế đều đặn đến Chung Tuệ cung "điểm danh". Ta đối với hắn thì hờ hững lạnh nhạt, chuyên tâm sửa chữa các loại cổ vật.
Hắn vẫn như cũ, tay chân lộn xộn thích nghịch ngợm đồ của ta, bị ta đánh cho mấy lần mà cũng chẳng giận. Hắn sai người mang một chiếc ghế xích đu đặt trong sân, chống cằm ngồi đó, mắt không rời ta.
Hắn nói: "Tuế nguyệt tĩnh hảo, đại khái chính là như vậy."
Khi ta bị khiêng vào phòng sinh, chẳng cảm thấy "tĩnh hảo" gì cho cam. Ta vốn biết sinh con sẽ rất đau, nhưng không ngờ lại đau đến mức này.
Ta đau đến mơ hồ, theo phản xạ túm lấy cánh tay của ai đó ở bên giường. Gương mặt Tiểu Đào hiện lên trước mắt ta, nàng lo lắng nói:
"Nương nương! Người cố lên..."
"Tiểu Đào," ta run giọng nói, "nếu có bất trắc gì, thì… nhất định… Nhất định phải giữ mẹ, bỏ con!"
Tiểu Đào hoảng hốt bịt miệng ta lại: "Nương nương, người nói cái lời thật thà vớ vẩn gì vậy chứ!"
Một cơn đau nữa ập đến, ta buông tay khỏi tay nàng vì quá đau. Bà đỡ sốt ruột giục:
"Nương nương, hít sâu, dùng sức..."
Ta thấy Tiểu Đào vén màn, hốt hoảng chạy ra ngoài báo tin. Chẳng bao lâu, giọng cẩu hoàng đế giận dữ vang lên ngoài phòng sinh:
"Hoang đường hết sức! Lâm Phục, nàng nghe kỹ đây, không được nói gì giữ mẹ bỏ con! Trẫm muốn là mẫu tử bình an!"
Ta: "..."
Lúc tỉnh lại, người đầu tiên ta thấy là cẩu hoàng đế. Hắn ngồi trước giường ta, khe khẽ ngân nga mấy khúc điệu chẳng ra đâu vào đâu.
Thấy ta mở mắt, hắn ôm một chiếc tã quấn đến gần giường mỉm cười dịu dàng:
"A Phục, chúng ta có một hoàng tử rồi."
Đứa nhỏ này xếp thứ mười trong hoàng tử, được đặt tên là Nguyên Chiêu. Hôm Thập hoàng tử tròn tháng, ta được phong làm phi.
Lúc ấy, cẩu hoàng đế cầm bút, đầu ngòi còn lơ lửng trên trang giấy, hỏi: "A Phục, trẫm đổi cho nàng một phong hiệu khác được không?"
Ta nhét một miếng mứt gừng ngâm vào miệng, hờ hững nói: "Không cần, thần thiếp khá thích chữ 'Phúc' này."
Cẩu hoàng đế nhìn ta một cái thật sâu, cuối cùng cũng chẳng nói thêm gì.
...
Năm năm trôi qua, triều cục hiện nay vô cùng ổn định — từ thế chân vạc ba phe trước kia, giờ đã thành cảnh hai hổ tranh đấu.
Thái hậu tuổi cao liền đưa Cửu công chúa đến cung Chung Tuệ cho ta nuôi dưỡng. Hiện tại, cung Chung Tuệ có ba đứa trẻ — Tứ hoàng tử, Cửu công chúa, và Thập hoàng tử của ta.
Bọn trẻ lớn dần, cung Chung Tuệcàng lúc càng náo nhiệt. Ta theo kiểu nuôi con thả rông, con nào cũng phát triển theo hướng rất... khó lường.
Tứ hoàng tử thì ôm n.g.ự.c như Lâm Đại Ngọc đi tiễn hoa rơi, Cửu công chúa thì cầm đá to như Tư Mã Cang đập hết cái này đến cái kia.
Chỉ có Thập hoàng tử là yên tĩnh. Đứa nhỏ này chỉ mê ăn, ngày ăn, đêm cũng ăn, ăn đến tròn vo ra từng ngày.
...
Năm Thập hoàng tử sáu tuổi, quan hệ giữa hoàng đế và Thẩm gia ngày càng căng thẳng.
Ta sẵn biết mâu thuẫn giữa hoàng đế và Thẩm gia sớm muộn cũng bùng nổ, không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Từ biên ải truyền về mật thư khẩn cấp mười vạn dặm — Bắc Triều quốc không muốn cống nạp nữa, bắt đầu cướp bóc dân chúng vùng biên ải của Thịnh triều.
Chư quốc xâm phạm, triều đình đương nhiên phải xuất binh trấn áp. Nhưng cử ai dẫn quân, phái quân đội bên nào, lại trở thành hai vấn đề then chốt nhất.
Bất kể bên nào xuất binh đi Bắc Triều cũng sẽ để lại sơ hở cho phe còn lại thừa cơ hành động. Quan hệ giữa hoàng đế và Thẩm gia đến bờ vực nổ tung.
Thẩm gia ra điều kiện: Chỉ cần hoàng đế lập Thẩm Lê Lạc làm hoàng hậu, Thẩm gia sẽ phái binh xuất chinh.
Khi kể chuyện này với ta, cẩu hoàng đế đang xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trong tay:
"A Phục, nàng muốn trẫm đồng ý sao?"
Ta nghĩ một lát, nói: "Thần thiếp nhớ rõ bệ hạ từng nói với tiên hoàng hậu rằng, bất kể thế nào, người vẫn là hoàng hậu của bệ hạ."
Hoàng đế bật cười: "Được. Vậy thì theo ý nàng."
Khuynh Quốc Khuynh TâmTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTa học chuyên ngành phục chế cổ vật, một ngày bất ngờ xuyên thành cung nữ thấp kém nhất trong hậu cung. Một hôm, hoàng thượng và hoàng hậu nảy sinh tranh cãi. Hoàng đế tức giận, vớ chiếc chén men Đông Thanh họa tiết lá sen bên cạnh rồi ném phịch xuống đất. Ta đang lau bàn bên cạnh, thói quen nghề nghiệp lập tức bộc phát, vô thức lao người ra cứu. Ta một tay ôm chặt chiếc chén, lăn vài vòng trên mặt đất để hãm đà, cuối cùng cũng giữ được văn vật. Vừa thở phào, ta ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh mắt âm hiểm của hoàng đế. 1. “Hoàng hậu giáo dưỡng cung nữ quả thật không tệ.” Hoàng thượng cúi nhìn ta đang lăn đến bên chân ngài, thanh âm lạnh lẽo như sương: “Xem ra ở trong cung của hoàng hậu, trẫm đến cái chén cũng không thể ném rồi?” Ta lặng lẽ lăn ngược thêm mấy vòng, rồi bò dậy, cúi đầu nhận tội: “Nô tì đáng tội, chỉ vì thấy bộ trà cụ này là thánh thượng ban cho nương nương, mà nương nương ngày thường vô cùng yêu quý…” Hoàng hậu khẽ kéo tay áo hoàng thượng, dịu giọng… 22. Với thân phận là ca ca của ta, Lâm Mông thường xuyên vào cung thăm hỏi.Mỗi lần hắn đến, không thể thiếu được màn đấu khẩu với Tiểu Đào, bởi vậy ta luôn tránh được thì tránh. Một hôm, sau khi ta thức dậy sau giấc nghỉ trưa. Vốn định ra vườn dạo một vòng, lại trông thấy dưới tán hoa nơi sân, Lâm Mông mặt đỏ bừng, đang đưa cho Tiểu Đào một con d.a.o gỗ nhỏ. Hắn đỏ mặt nói: “Đây là ta tự tay tạc... tặng cho muội." Tiểu Đào ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy con d.a.o gỗ.Lâm Mông hiếm khi không nói lời cay nghiệt, chỉ nghiêm túc chắp tay thi lễ với Tiểu Đào, sau đó tung mình nhảy qua tường cung, phóng đi hai bước liền. Mấy giây sau, từ đằng xa vang lên tiếng hét phấn khích như ấm nước sôi sùng sục. Tiểu Đào: "..." Ta từ trong điện bước ra, hỏi nàng: "Ngươi có ý với Lâm Mông?" Tiểu Đào cầm con d.a.o gỗ, như thể đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay: "Nô tỳ chỉ đang nghĩ, nếu nô tỳ gả. vào Lâm gia, thì liệu có thể trở thành trợ lực cho nương nương hay không?" Ta nhận lấy con d.a.o được tạc chẳng ra hình dáng gì từ tay nàng: "Không cần. Ta không cần ngươi vì ta mà ủy khuất bản thân gả cho người khác. Nếu ngươi không muốn, ta sẽ ném thứ này giúp ngươi." Tiểu Đào cắn môi, mặt đỏ bừng, giằng lại con d.a.o từ tay ta. Nàng để lại một câu: "Nô tỳ tự mình ném," rồi quay đầu chạy biến như cơn gió. Mấy tháng này, yên tĩnh đến lạ thường. Cẩu hoàng đế đều đặn đến Chung Tuệ cung "điểm danh". Ta đối với hắn thì hờ hững lạnh nhạt, chuyên tâm sửa chữa các loại cổ vật. Hắn vẫn như cũ, tay chân lộn xộn thích nghịch ngợm đồ của ta, bị ta đánh cho mấy lần mà cũng chẳng giận. Hắn sai người mang một chiếc ghế xích đu đặt trong sân, chống cằm ngồi đó, mắt không rời ta. Hắn nói: "Tuế nguyệt tĩnh hảo, đại khái chính là như vậy." Khi ta bị khiêng vào phòng sinh, chẳng cảm thấy "tĩnh hảo" gì cho cam. Ta vốn biết sinh con sẽ rất đau, nhưng không ngờ lại đau đến mức này. Ta đau đến mơ hồ, theo phản xạ túm lấy cánh tay của ai đó ở bên giường. Gương mặt Tiểu Đào hiện lên trước mắt ta, nàng lo lắng nói: "Nương nương! Người cố lên..." "Tiểu Đào," ta run giọng nói, "nếu có bất trắc gì, thì… nhất định… Nhất định phải giữ mẹ, bỏ con!" Tiểu Đào hoảng hốt bịt miệng ta lại: "Nương nương, người nói cái lời thật thà vớ vẩn gì vậy chứ!" Một cơn đau nữa ập đến, ta buông tay khỏi tay nàng vì quá đau. Bà đỡ sốt ruột giục: "Nương nương, hít sâu, dùng sức..." Ta thấy Tiểu Đào vén màn, hốt hoảng chạy ra ngoài báo tin. Chẳng bao lâu, giọng cẩu hoàng đế giận dữ vang lên ngoài phòng sinh: "Hoang đường hết sức! Lâm Phục, nàng nghe kỹ đây, không được nói gì giữ mẹ bỏ con! Trẫm muốn là mẫu tử bình an!" Ta: "..." Lúc tỉnh lại, người đầu tiên ta thấy là cẩu hoàng đế. Hắn ngồi trước giường ta, khe khẽ ngân nga mấy khúc điệu chẳng ra đâu vào đâu. Thấy ta mở mắt, hắn ôm một chiếc tã quấn đến gần giường mỉm cười dịu dàng: "A Phục, chúng ta có một hoàng tử rồi." Đứa nhỏ này xếp thứ mười trong hoàng tử, được đặt tên là Nguyên Chiêu. Hôm Thập hoàng tử tròn tháng, ta được phong làm phi. Lúc ấy, cẩu hoàng đế cầm bút, đầu ngòi còn lơ lửng trên trang giấy, hỏi: "A Phục, trẫm đổi cho nàng một phong hiệu khác được không?" Ta nhét một miếng mứt gừng ngâm vào miệng, hờ hững nói: "Không cần, thần thiếp khá thích chữ 'Phúc' này." Cẩu hoàng đế nhìn ta một cái thật sâu, cuối cùng cũng chẳng nói thêm gì.... Năm năm trôi qua, triều cục hiện nay vô cùng ổn định — từ thế chân vạc ba phe trước kia, giờ đã thành cảnh hai hổ tranh đấu. Thái hậu tuổi cao liền đưa Cửu công chúa đến cung Chung Tuệ cho ta nuôi dưỡng. Hiện tại, cung Chung Tuệ có ba đứa trẻ — Tứ hoàng tử, Cửu công chúa, và Thập hoàng tử của ta. Bọn trẻ lớn dần, cung Chung Tuệcàng lúc càng náo nhiệt. Ta theo kiểu nuôi con thả rông, con nào cũng phát triển theo hướng rất... khó lường. Tứ hoàng tử thì ôm n.g.ự.c như Lâm Đại Ngọc đi tiễn hoa rơi, Cửu công chúa thì cầm đá to như Tư Mã Cang đập hết cái này đến cái kia. Chỉ có Thập hoàng tử là yên tĩnh. Đứa nhỏ này chỉ mê ăn, ngày ăn, đêm cũng ăn, ăn đến tròn vo ra từng ngày. ... Năm Thập hoàng tử sáu tuổi, quan hệ giữa hoàng đế và Thẩm gia ngày càng căng thẳng. Ta sẵn biết mâu thuẫn giữa hoàng đế và Thẩm gia sớm muộn cũng bùng nổ, không ngờ lại đến nhanh như vậy. Từ biên ải truyền về mật thư khẩn cấp mười vạn dặm — Bắc Triều quốc không muốn cống nạp nữa, bắt đầu cướp bóc dân chúng vùng biên ải của Thịnh triều. Chư quốc xâm phạm, triều đình đương nhiên phải xuất binh trấn áp. Nhưng cử ai dẫn quân, phái quân đội bên nào, lại trở thành hai vấn đề then chốt nhất. Bất kể bên nào xuất binh đi Bắc Triều cũng sẽ để lại sơ hở cho phe còn lại thừa cơ hành động. Quan hệ giữa hoàng đế và Thẩm gia đến bờ vực nổ tung. Thẩm gia ra điều kiện: Chỉ cần hoàng đế lập Thẩm Lê Lạc làm hoàng hậu, Thẩm gia sẽ phái binh xuất chinh. Khi kể chuyện này với ta, cẩu hoàng đế đang xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trong tay:"A Phục, nàng muốn trẫm đồng ý sao?" Ta nghĩ một lát, nói: "Thần thiếp nhớ rõ bệ hạ từng nói với tiên hoàng hậu rằng, bất kể thế nào, người vẫn là hoàng hậu của bệ hạ." Hoàng đế bật cười: "Được. Vậy thì theo ý nàng."