Tác giả:

Trong tay ta vẫn còn nắm chặt miếng ngọc bội của Lục Mạnh Niên. Đó là vật mà hắn luôn mang bên mình từ thuở nhỏ, nâng niu bảo vật vô cùng.   Hôm nay chẳng hiểu vì sao lại rơi vào vũng bùn, còn bị người giẫm đạp vài cái.   Ta nhìn thấy mà xót xa vô cùng. Ta nâng niu lau chùi sạch sẽ rồi mang đến trả cho Lục Mạnh Niên, tiện thể muốn được hắn khen ngợi đôi lời.   Nhưng nào ngờ vừa đến nơi đã nghe được những lời này.   "Ai!"   Ta còn chưa kịp định thần thì người áo đen trước mặt Lục Mạnh Niên đã bất ngờ quát lên một tiếng đầy cảnh giác.   Thanh trường kiếm bên hông hắn cũng theo đó tuốt ra.   Thân ta cứng đờ, cứ tưởng là đã bị phát hiện ra đang nghe lén. Đang do dự không biết có nên đi ra hay không thì có người đã nhanh chân hơn ta một bước.   "Ta, ta không cố ý mà."   Tang Dao Dao với dáng vẻ khập khiễng bước ra từ phía sau tảng đá, khuôn mặt lấm lem bùn đất, vẻ mặt xinh xắn thường ngày giờ đây đầy vẻ chột dạ: "Ta chỉ là muốn đến cảm ơn Lục công tử. À mà, Lục công tử người cứ yên tâm, ta…

Chương 3: Chương 3

Tuế NiênTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện SủngTrong tay ta vẫn còn nắm chặt miếng ngọc bội của Lục Mạnh Niên. Đó là vật mà hắn luôn mang bên mình từ thuở nhỏ, nâng niu bảo vật vô cùng.   Hôm nay chẳng hiểu vì sao lại rơi vào vũng bùn, còn bị người giẫm đạp vài cái.   Ta nhìn thấy mà xót xa vô cùng. Ta nâng niu lau chùi sạch sẽ rồi mang đến trả cho Lục Mạnh Niên, tiện thể muốn được hắn khen ngợi đôi lời.   Nhưng nào ngờ vừa đến nơi đã nghe được những lời này.   "Ai!"   Ta còn chưa kịp định thần thì người áo đen trước mặt Lục Mạnh Niên đã bất ngờ quát lên một tiếng đầy cảnh giác.   Thanh trường kiếm bên hông hắn cũng theo đó tuốt ra.   Thân ta cứng đờ, cứ tưởng là đã bị phát hiện ra đang nghe lén. Đang do dự không biết có nên đi ra hay không thì có người đã nhanh chân hơn ta một bước.   "Ta, ta không cố ý mà."   Tang Dao Dao với dáng vẻ khập khiễng bước ra từ phía sau tảng đá, khuôn mặt lấm lem bùn đất, vẻ mặt xinh xắn thường ngày giờ đây đầy vẻ chột dạ: "Ta chỉ là muốn đến cảm ơn Lục công tử. À mà, Lục công tử người cứ yên tâm, ta… Cho nên sau khi hồi kinh khôi phục thân phận, hắn đã ngay lập tức đoạn tuyệt mọi quan hệ với Tạ gia, thậm chí đến khi Tạ gia gặp phải tai họa diệt môn, hắn cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ ta bị người tphụ thân đạp, nhục nhã đến chết. Đây chính là báo ứng dành cho nữ phụ độc ác. Nhưng rõ ràng mọi chuyện không phải là như vậy mà... Lục Mạnh Niên chưa từng nói là không thích ta. Hắn rõ ràng là... "A Anh nói hôm nay tâm trạng nàng không tốt." Trong tầm mắt ta bỗng xuất hiện một bàn tay với các đốt ngón tay rõ ràng. Giọng nói lạnh nhạt của Lục Mạnh Niên từ trên đầu truyền xuống: "Hay là muốn ta cùng nàng ra ngoài dạo chơi một chút?" Vừa nãy ta ngồi trên giường suy nghĩ quá nhập tâm, đến cả lúc Lục Mạnh Niên vào phòng từ lúc nào cũng không hay biết. Ta giật mình, theo bản năng ngẩng đầu lên, đối diện trực tiếp với đôi mắt sâu thẳm đen láy của hắn. Thấy ta ngơ ngác nhìn hắn không nói gì, Lục Mạnh Niên khẽ cau mày một cách khó nhận ra: "Có chuyện gì vậy?" Hắn thật sự rất đẹp trai. Nhưng dù nói những lời mang ý quan tâm như vậy, đôi mày mắt sâu thẳm của Lục Mạnh Niên vẫn không hề gợn sóng. Những dòng chữ lơ lửng trên không trung lại thay đổi: "Thật hết cách với cái nàng nữ phụ lắm chuyện này! Nam nữ chính đang bàn chuyện về kinh, chỉ vì tâm trạng nàng ta không tốt mà nam chính phải đến dỗ dành, thật phiền phức!" Vậy, Lục Mạnh Niên giận ta vì đã làm phiền họ sao? Ta dời mắt đi, lòng chua xót vô cùng. "Không có gì." Ta lắc đầu, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: "Nếu huynh có việc bận, không cần đến đây với muội đâu." Trước kia ta chưa từng để ý, đến giờ được nhắc nhở, ta mới giật mình nhận ra Lục Mạnh Niên mỗi khi gặp ta đều đặc biệt lạnh nhạt, dù có thân thiết cũng luôn giữ một khoảng cách nhất định. Ta từng nghĩ hắn vốn dĩ là người như vậy, lại thêm phần giữ gìn lễ nghi, nhưng rõ ràng không lâu trước hắn đã từng cười với Tang Dao Dao, còn dịu dàng đến thế. Ta nghĩ miên man, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu đang dâng trào. Cũng chẳng còn tâm trí đâu để mà để ý rằng ngay khi ta vừa thốt ra câu nói kia, hàng mày của Lục Mạnh Niên đã nhíu chặt hơn vài phần. Hắn mím môi, vừa định mở miệng nói gì đó, ánh mắt lại đột nhiên dừng lại ở một chỗ trên giường. Ta nhìn theo. Lập tức luống cuống tay chân vơ lấy một thứ giấu ra sau lưng, mặt mày nóng bừng. Đó là chiếc túi thơm ta thêu được một nửa. Vốn dĩ định tặng cho Lục Mạnh Niên, nhưng vì tay nghề vụng về, đôi uyên ương thêu thành đôi gà rừng xấu xí, thật sự là không thể nào đem ra được. Ta lại nhớ đến bức "Bách điểu triều phụng" mà Tang Dao Dao đưa ra hôm trước. Ngày đó ta đã tận mắt nhìn thấy đáy mắt Lục Mạnh Niên thoáng qua một tia kinh ngạc. Cũng chính vì vậy, ta không cam lòng nên muốn thêu một chiếc túi thơm tặng hắn. Chỉ là bây giờ xem ra, càng không thể nào đưa đi được nữa rồi. Ta cố gắng giấu đi nỗi thất vọng trong đáy mắt, lại càng giấu chặt món đồ ra sau lưng. Vờ như không có gì, ta nói: "Chỉ là một món đồ thủ công vụn vặt thôi, muội thêu lúc rảnh rỗi ấy mà."

Cho nên sau khi hồi kinh khôi phục thân phận, hắn đã ngay lập tức đoạn tuyệt mọi quan hệ với Tạ gia, thậm chí đến khi Tạ gia gặp phải tai họa diệt môn, hắn cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ ta bị người tphụ thân đạp, nhục nhã đến chết.

 

Đây chính là báo ứng dành cho nữ phụ độc ác. Nhưng rõ ràng mọi chuyện không phải là như vậy mà...

 

Lục Mạnh Niên chưa từng nói là không thích ta. Hắn rõ ràng là...

 

"A Anh nói hôm nay tâm trạng nàng không tốt."

 

Trong tầm mắt ta bỗng xuất hiện một bàn tay với các đốt ngón tay rõ ràng. Giọng nói lạnh nhạt của Lục Mạnh Niên từ trên đầu truyền xuống: "Hay là muốn ta cùng nàng ra ngoài dạo chơi một chút?"

 

Vừa nãy ta ngồi trên giường suy nghĩ quá nhập tâm, đến cả lúc Lục Mạnh Niên vào phòng từ lúc nào cũng không hay biết. Ta giật mình, theo bản năng ngẩng đầu lên, đối diện trực tiếp với đôi mắt sâu thẳm đen láy của hắn.

 

Thấy ta ngơ ngác nhìn hắn không nói gì, Lục Mạnh Niên khẽ cau mày một cách khó nhận ra: "Có chuyện gì vậy?"

 

Hắn thật sự rất đẹp trai. Nhưng dù nói những lời mang ý quan tâm như vậy, đôi mày mắt sâu thẳm của Lục Mạnh Niên vẫn không hề gợn sóng.

 

Những dòng chữ lơ lửng trên không trung lại thay đổi:

 

"Thật hết cách với cái nàng nữ phụ lắm chuyện này! Nam nữ chính đang bàn chuyện về kinh, chỉ vì tâm trạng nàng ta không tốt mà nam chính phải đến dỗ dành, thật phiền phức!"

 

Vậy, Lục Mạnh Niên giận ta vì đã làm phiền họ sao?

 

Ta dời mắt đi, lòng chua xót vô cùng.

 

"Không có gì."

 

Ta lắc đầu, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: "Nếu huynh có việc bận, không cần đến đây với muội đâu."

 

Trước kia ta chưa từng để ý, đến giờ được nhắc nhở, ta mới giật mình nhận ra Lục Mạnh Niên mỗi khi gặp ta đều đặc biệt lạnh nhạt, dù có thân thiết cũng luôn giữ một khoảng cách nhất định.

 

Ta từng nghĩ hắn vốn dĩ là người như vậy, lại thêm phần giữ gìn lễ nghi, nhưng rõ ràng không lâu trước hắn đã từng cười với Tang Dao Dao, còn dịu dàng đến thế.

 

Ta nghĩ miên man, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu đang dâng trào. Cũng chẳng còn tâm trí đâu để mà để ý rằng ngay khi ta vừa thốt ra câu nói kia, hàng mày của Lục Mạnh Niên đã nhíu chặt hơn vài phần.

 

Hắn mím môi, vừa định mở miệng nói gì đó, ánh mắt lại đột nhiên dừng lại ở một chỗ trên giường.

 

Ta nhìn theo. Lập tức luống cuống tay chân vơ lấy một thứ giấu ra sau lưng, mặt mày nóng bừng.

 

Đó là chiếc túi thơm ta thêu được một nửa. Vốn dĩ định tặng cho Lục Mạnh Niên, nhưng vì tay nghề vụng về, đôi uyên ương thêu thành đôi gà rừng xấu xí, thật sự là không thể nào đem ra được.

 

Ta lại nhớ đến bức "Bách điểu triều phụng" mà Tang Dao Dao đưa ra hôm trước.

 

Ngày đó ta đã tận mắt nhìn thấy đáy mắt Lục Mạnh Niên thoáng qua một tia kinh ngạc. Cũng chính vì vậy, ta không cam lòng nên muốn thêu một chiếc túi thơm tặng hắn.

 

Chỉ là bây giờ xem ra, càng không thể nào đưa đi được nữa rồi.

 

Ta cố gắng giấu đi nỗi thất vọng trong đáy mắt, lại càng giấu chặt món đồ ra sau lưng.

 

Vờ như không có gì, ta nói: "Chỉ là một món đồ thủ công vụn vặt thôi, muội thêu lúc rảnh rỗi ấy mà."

Tuế NiênTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện SủngTrong tay ta vẫn còn nắm chặt miếng ngọc bội của Lục Mạnh Niên. Đó là vật mà hắn luôn mang bên mình từ thuở nhỏ, nâng niu bảo vật vô cùng.   Hôm nay chẳng hiểu vì sao lại rơi vào vũng bùn, còn bị người giẫm đạp vài cái.   Ta nhìn thấy mà xót xa vô cùng. Ta nâng niu lau chùi sạch sẽ rồi mang đến trả cho Lục Mạnh Niên, tiện thể muốn được hắn khen ngợi đôi lời.   Nhưng nào ngờ vừa đến nơi đã nghe được những lời này.   "Ai!"   Ta còn chưa kịp định thần thì người áo đen trước mặt Lục Mạnh Niên đã bất ngờ quát lên một tiếng đầy cảnh giác.   Thanh trường kiếm bên hông hắn cũng theo đó tuốt ra.   Thân ta cứng đờ, cứ tưởng là đã bị phát hiện ra đang nghe lén. Đang do dự không biết có nên đi ra hay không thì có người đã nhanh chân hơn ta một bước.   "Ta, ta không cố ý mà."   Tang Dao Dao với dáng vẻ khập khiễng bước ra từ phía sau tảng đá, khuôn mặt lấm lem bùn đất, vẻ mặt xinh xắn thường ngày giờ đây đầy vẻ chột dạ: "Ta chỉ là muốn đến cảm ơn Lục công tử. À mà, Lục công tử người cứ yên tâm, ta… Cho nên sau khi hồi kinh khôi phục thân phận, hắn đã ngay lập tức đoạn tuyệt mọi quan hệ với Tạ gia, thậm chí đến khi Tạ gia gặp phải tai họa diệt môn, hắn cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ ta bị người tphụ thân đạp, nhục nhã đến chết. Đây chính là báo ứng dành cho nữ phụ độc ác. Nhưng rõ ràng mọi chuyện không phải là như vậy mà... Lục Mạnh Niên chưa từng nói là không thích ta. Hắn rõ ràng là... "A Anh nói hôm nay tâm trạng nàng không tốt." Trong tầm mắt ta bỗng xuất hiện một bàn tay với các đốt ngón tay rõ ràng. Giọng nói lạnh nhạt của Lục Mạnh Niên từ trên đầu truyền xuống: "Hay là muốn ta cùng nàng ra ngoài dạo chơi một chút?" Vừa nãy ta ngồi trên giường suy nghĩ quá nhập tâm, đến cả lúc Lục Mạnh Niên vào phòng từ lúc nào cũng không hay biết. Ta giật mình, theo bản năng ngẩng đầu lên, đối diện trực tiếp với đôi mắt sâu thẳm đen láy của hắn. Thấy ta ngơ ngác nhìn hắn không nói gì, Lục Mạnh Niên khẽ cau mày một cách khó nhận ra: "Có chuyện gì vậy?" Hắn thật sự rất đẹp trai. Nhưng dù nói những lời mang ý quan tâm như vậy, đôi mày mắt sâu thẳm của Lục Mạnh Niên vẫn không hề gợn sóng. Những dòng chữ lơ lửng trên không trung lại thay đổi: "Thật hết cách với cái nàng nữ phụ lắm chuyện này! Nam nữ chính đang bàn chuyện về kinh, chỉ vì tâm trạng nàng ta không tốt mà nam chính phải đến dỗ dành, thật phiền phức!" Vậy, Lục Mạnh Niên giận ta vì đã làm phiền họ sao? Ta dời mắt đi, lòng chua xót vô cùng. "Không có gì." Ta lắc đầu, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: "Nếu huynh có việc bận, không cần đến đây với muội đâu." Trước kia ta chưa từng để ý, đến giờ được nhắc nhở, ta mới giật mình nhận ra Lục Mạnh Niên mỗi khi gặp ta đều đặc biệt lạnh nhạt, dù có thân thiết cũng luôn giữ một khoảng cách nhất định. Ta từng nghĩ hắn vốn dĩ là người như vậy, lại thêm phần giữ gìn lễ nghi, nhưng rõ ràng không lâu trước hắn đã từng cười với Tang Dao Dao, còn dịu dàng đến thế. Ta nghĩ miên man, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu đang dâng trào. Cũng chẳng còn tâm trí đâu để mà để ý rằng ngay khi ta vừa thốt ra câu nói kia, hàng mày của Lục Mạnh Niên đã nhíu chặt hơn vài phần. Hắn mím môi, vừa định mở miệng nói gì đó, ánh mắt lại đột nhiên dừng lại ở một chỗ trên giường. Ta nhìn theo. Lập tức luống cuống tay chân vơ lấy một thứ giấu ra sau lưng, mặt mày nóng bừng. Đó là chiếc túi thơm ta thêu được một nửa. Vốn dĩ định tặng cho Lục Mạnh Niên, nhưng vì tay nghề vụng về, đôi uyên ương thêu thành đôi gà rừng xấu xí, thật sự là không thể nào đem ra được. Ta lại nhớ đến bức "Bách điểu triều phụng" mà Tang Dao Dao đưa ra hôm trước. Ngày đó ta đã tận mắt nhìn thấy đáy mắt Lục Mạnh Niên thoáng qua một tia kinh ngạc. Cũng chính vì vậy, ta không cam lòng nên muốn thêu một chiếc túi thơm tặng hắn. Chỉ là bây giờ xem ra, càng không thể nào đưa đi được nữa rồi. Ta cố gắng giấu đi nỗi thất vọng trong đáy mắt, lại càng giấu chặt món đồ ra sau lưng. Vờ như không có gì, ta nói: "Chỉ là một món đồ thủ công vụn vặt thôi, muội thêu lúc rảnh rỗi ấy mà."

Chương 3: Chương 3