Trong tay ta vẫn còn nắm chặt miếng ngọc bội của Lục Mạnh Niên. Đó là vật mà hắn luôn mang bên mình từ thuở nhỏ, nâng niu bảo vật vô cùng. Hôm nay chẳng hiểu vì sao lại rơi vào vũng bùn, còn bị người giẫm đạp vài cái. Ta nhìn thấy mà xót xa vô cùng. Ta nâng niu lau chùi sạch sẽ rồi mang đến trả cho Lục Mạnh Niên, tiện thể muốn được hắn khen ngợi đôi lời. Nhưng nào ngờ vừa đến nơi đã nghe được những lời này. "Ai!" Ta còn chưa kịp định thần thì người áo đen trước mặt Lục Mạnh Niên đã bất ngờ quát lên một tiếng đầy cảnh giác. Thanh trường kiếm bên hông hắn cũng theo đó tuốt ra. Thân ta cứng đờ, cứ tưởng là đã bị phát hiện ra đang nghe lén. Đang do dự không biết có nên đi ra hay không thì có người đã nhanh chân hơn ta một bước. "Ta, ta không cố ý mà." Tang Dao Dao với dáng vẻ khập khiễng bước ra từ phía sau tảng đá, khuôn mặt lấm lem bùn đất, vẻ mặt xinh xắn thường ngày giờ đây đầy vẻ chột dạ: "Ta chỉ là muốn đến cảm ơn Lục công tử. À mà, Lục công tử người cứ yên tâm, ta…
Chương 10: Chương 10
Tuế NiênTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện SủngTrong tay ta vẫn còn nắm chặt miếng ngọc bội của Lục Mạnh Niên. Đó là vật mà hắn luôn mang bên mình từ thuở nhỏ, nâng niu bảo vật vô cùng. Hôm nay chẳng hiểu vì sao lại rơi vào vũng bùn, còn bị người giẫm đạp vài cái. Ta nhìn thấy mà xót xa vô cùng. Ta nâng niu lau chùi sạch sẽ rồi mang đến trả cho Lục Mạnh Niên, tiện thể muốn được hắn khen ngợi đôi lời. Nhưng nào ngờ vừa đến nơi đã nghe được những lời này. "Ai!" Ta còn chưa kịp định thần thì người áo đen trước mặt Lục Mạnh Niên đã bất ngờ quát lên một tiếng đầy cảnh giác. Thanh trường kiếm bên hông hắn cũng theo đó tuốt ra. Thân ta cứng đờ, cứ tưởng là đã bị phát hiện ra đang nghe lén. Đang do dự không biết có nên đi ra hay không thì có người đã nhanh chân hơn ta một bước. "Ta, ta không cố ý mà." Tang Dao Dao với dáng vẻ khập khiễng bước ra từ phía sau tảng đá, khuôn mặt lấm lem bùn đất, vẻ mặt xinh xắn thường ngày giờ đây đầy vẻ chột dạ: "Ta chỉ là muốn đến cảm ơn Lục công tử. À mà, Lục công tử người cứ yên tâm, ta… Ta cũng dần dần vượt qua được sự không quen này. Tiêu Hoài Phong ban đầu còn rất vui mừng khi thấy ta như vậy. Cho đến khi nghe ta nói muốn trả lại khế ước bán thân cho Lục Mạnh Niên, hắn mới thu lại nụ cười, nghiêm túc hơn vài phần: "Thật sự là không thích nữa sao?" "Ta thì lừa ngươi khi nào chứ?" Ta liếc mắt nhìn hắn, không vui nói. "Chuyện này khó mà nói lắm à nha." Tiêu Hoài Phong chậm rãi đếm tội của ta: "Khi còn bé, để mua sách mua bút mực cho Lục Mạnh Niên, nàng đã không ít lần lừa gạt tiền bạc của ta, cuối cùng còn nói dối là do ta tham ăn ham chơi tiêu hết!" Nói đến đây, vẻ mặt hắn đầy vẻ tố cáo. Thế là ta bị nghẹn họng, không nói được gì. Chuyện này quả thật là do ta. Phụ thân từng tìm cho ta một nữ sư phụ về phủ. Chỉ là tính ta ngoan liệt lại không thể ngồi yên. Lời sư phụ nói phần lớn là tai trái vào tai phải ra. Ngược lại, Lục Mạnh Niên, người bị ta bám lấy đến chơi cùng vài lần lại có thể lần nào cũng đối đáp trôi chảy. Lúc ấy, ánh mắt sư phụ nhìn Lục Mạnh Niên vừa thâm thúy vừa tán thưởng. Ta chưa từng để ý đến điều đó. Chỉ đắc ý trong lòng rằng Lục Mạnh Niên không chỉ đẹp trai mà còn thông minh tuyệt đỉnh, người khác nhất định sẽ rất ghen tị với ta. Cho đến khi ta bắt gặp Lục Mạnh Niên lén lút dùng bàn cát để luyện chữ, đáy mắt hắn lóe lên một tia sáng mà ta chưa từng thấy, Nhưng tia sáng ấy vụt tắt ngay khi nhìn thấy ta đến. Bàn cát kia bị bà tử theo hầu ta đá văng, Bà ta vênh váo huấn xích Lục Mạnh Niên ham chơi, khiến ta phải tìm hắn rất lâu. Lục Mạnh Niên không nói một lời, Chỉ cúi đầu, mặt không cảm xúc nhìn bàn cát bị giẫm đạp hết lần này đến lần khác. Đây đã là chuyện thường ngày. Phụ thân từng nói, Lục Mạnh Niên được mua về chỉ để làm hạ nhân hầu ta, Không có đạo lý gì để chủ tử đi tìm hạ nhân cả. Nhưng thật ra ngày hôm đó Lục Mạnh Niên bị bệnh, chính ta là người cho phép hắn đi nghỉ ngơi, Chỉ là sau đó ta chơi đùa vui vẻ nên quên mất chuyện này, Còn muốn Lục Mạnh Niên đến hầu ta. "Dừng tay!" Vừa thấy bà tử kia muốn giơ tay đánh xuống, ta vội vàng quát lớn. Gò má trắng nõn của Lục Mạnh Niên vẫn còn ửng đỏ bất thường, Đôi mắt đen láy chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào ta, dù sắp bị trách phạt, mặt hắn vẫn bình thản như cây. Ta nhìn mà thấy chột dạ, lại có chút bất tri sở thố. Cũng không biết vì sao mà đột nhiên linh quang chợt lóe, vì vậy nhỏ giọng hỏi: "A Lục là muốn đọc sách sao?" Đôi mắt đen láy bừng lên một tia sáng, rồi lại nhanh chóng lụi tắt. Lục Mạnh Niên không trả lời, chỉ nói: "Tiểu thư lần này muốn chơi gì?" Ta không thích bộ dạng ủ rũ, c.h.ế.t lặng này của Lục Mạnh Niên, thế là ta nói: "A Lục, huynh cười với ta một cái đi, ta sẽ cho huynh đi đọc sách, được không?" "..." "Thật đó!" Ta chưa từng thấy Lục Mạnh Niên cười bao giờ. Nhưng lần đó, ta thấy hắn im lặng rất lâu, Rồi cố gắng kéo khóe miệng, cứng ngắc bắt chước nụ cười của những người xung quanh. Thật rphụ thânng đẹp chút nào,
Ta cũng dần dần vượt qua được sự không quen này. Tiêu Hoài Phong ban đầu còn rất vui mừng khi thấy ta như vậy. Cho đến khi nghe ta nói muốn trả lại khế ước bán thân cho Lục Mạnh Niên, hắn mới thu lại nụ cười, nghiêm túc hơn vài phần: "Thật sự là không thích nữa sao?"
"Ta thì lừa ngươi khi nào chứ?"
Ta liếc mắt nhìn hắn, không vui nói.
"Chuyện này khó mà nói lắm à nha."
Tiêu Hoài Phong chậm rãi đếm tội của ta: "Khi còn bé, để mua sách mua bút mực cho Lục Mạnh Niên, nàng đã không ít lần lừa gạt tiền bạc của ta, cuối cùng còn nói dối là do ta tham ăn ham chơi tiêu hết!"
Nói đến đây, vẻ mặt hắn đầy vẻ tố cáo. Thế là ta bị nghẹn họng, không nói được gì. Chuyện này quả thật là do ta. Phụ thân từng tìm cho ta một nữ sư phụ về phủ. Chỉ là tính ta ngoan liệt lại không thể ngồi yên.
Lời sư phụ nói phần lớn là tai trái vào tai phải ra. Ngược lại, Lục Mạnh Niên, người bị ta bám lấy đến chơi cùng vài lần lại có thể lần nào cũng đối đáp trôi chảy. Lúc ấy, ánh mắt sư phụ nhìn Lục Mạnh Niên vừa thâm thúy vừa tán thưởng.
Ta chưa từng để ý đến điều đó. Chỉ đắc ý trong lòng rằng Lục Mạnh Niên không chỉ đẹp trai mà còn thông minh tuyệt đỉnh, người khác nhất định sẽ rất ghen tị với ta.
Cho đến khi ta bắt gặp Lục Mạnh Niên lén lút dùng bàn cát để luyện chữ, đáy mắt hắn lóe lên một tia sáng mà ta chưa từng thấy, Nhưng tia sáng ấy vụt tắt ngay khi nhìn thấy ta đến. Bàn cát kia bị bà tử theo hầu ta đá văng,
Bà ta vênh váo huấn xích Lục Mạnh Niên ham chơi, khiến ta phải tìm hắn rất lâu.
Lục Mạnh Niên không nói một lời, Chỉ cúi đầu, mặt không cảm xúc nhìn bàn cát bị giẫm đạp hết lần này đến lần khác.
Đây đã là chuyện thường ngày. Phụ thân từng nói, Lục Mạnh Niên được mua về chỉ để làm hạ nhân hầu ta, Không có đạo lý gì để chủ tử đi tìm hạ nhân cả.
Nhưng thật ra ngày hôm đó Lục Mạnh Niên bị bệnh, chính ta là người cho phép hắn đi nghỉ ngơi, Chỉ là sau đó ta chơi đùa vui vẻ nên quên mất chuyện này, Còn muốn Lục Mạnh Niên đến hầu ta.
"Dừng tay!"
Vừa thấy bà tử kia muốn giơ tay đánh xuống, ta vội vàng quát lớn. Gò má trắng nõn của Lục Mạnh Niên vẫn còn ửng đỏ bất thường, Đôi mắt đen láy chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào ta, dù sắp bị trách phạt, mặt hắn vẫn bình thản như cây.
Ta nhìn mà thấy chột dạ, lại có chút bất tri sở thố. Cũng không biết vì sao mà đột nhiên linh quang chợt lóe, vì vậy nhỏ giọng hỏi: "A Lục là muốn đọc sách sao?"
Đôi mắt đen láy bừng lên một tia sáng, rồi lại nhanh chóng lụi tắt. Lục Mạnh Niên không trả lời, chỉ nói: "Tiểu thư lần này muốn chơi gì?"
Ta không thích bộ dạng ủ rũ, c.h.ế.t lặng này của Lục Mạnh Niên, thế là ta nói: "A Lục, huynh cười với ta một cái đi, ta sẽ cho huynh đi đọc sách, được không?"
"..."
"Thật đó!"
Ta chưa từng thấy Lục Mạnh Niên cười bao giờ. Nhưng lần đó, ta thấy hắn im lặng rất lâu, Rồi cố gắng kéo khóe miệng, cứng ngắc bắt chước nụ cười của những người xung quanh.
Thật rphụ thânng đẹp chút nào,
Tuế NiênTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện SủngTrong tay ta vẫn còn nắm chặt miếng ngọc bội của Lục Mạnh Niên. Đó là vật mà hắn luôn mang bên mình từ thuở nhỏ, nâng niu bảo vật vô cùng. Hôm nay chẳng hiểu vì sao lại rơi vào vũng bùn, còn bị người giẫm đạp vài cái. Ta nhìn thấy mà xót xa vô cùng. Ta nâng niu lau chùi sạch sẽ rồi mang đến trả cho Lục Mạnh Niên, tiện thể muốn được hắn khen ngợi đôi lời. Nhưng nào ngờ vừa đến nơi đã nghe được những lời này. "Ai!" Ta còn chưa kịp định thần thì người áo đen trước mặt Lục Mạnh Niên đã bất ngờ quát lên một tiếng đầy cảnh giác. Thanh trường kiếm bên hông hắn cũng theo đó tuốt ra. Thân ta cứng đờ, cứ tưởng là đã bị phát hiện ra đang nghe lén. Đang do dự không biết có nên đi ra hay không thì có người đã nhanh chân hơn ta một bước. "Ta, ta không cố ý mà." Tang Dao Dao với dáng vẻ khập khiễng bước ra từ phía sau tảng đá, khuôn mặt lấm lem bùn đất, vẻ mặt xinh xắn thường ngày giờ đây đầy vẻ chột dạ: "Ta chỉ là muốn đến cảm ơn Lục công tử. À mà, Lục công tử người cứ yên tâm, ta… Ta cũng dần dần vượt qua được sự không quen này. Tiêu Hoài Phong ban đầu còn rất vui mừng khi thấy ta như vậy. Cho đến khi nghe ta nói muốn trả lại khế ước bán thân cho Lục Mạnh Niên, hắn mới thu lại nụ cười, nghiêm túc hơn vài phần: "Thật sự là không thích nữa sao?" "Ta thì lừa ngươi khi nào chứ?" Ta liếc mắt nhìn hắn, không vui nói. "Chuyện này khó mà nói lắm à nha." Tiêu Hoài Phong chậm rãi đếm tội của ta: "Khi còn bé, để mua sách mua bút mực cho Lục Mạnh Niên, nàng đã không ít lần lừa gạt tiền bạc của ta, cuối cùng còn nói dối là do ta tham ăn ham chơi tiêu hết!" Nói đến đây, vẻ mặt hắn đầy vẻ tố cáo. Thế là ta bị nghẹn họng, không nói được gì. Chuyện này quả thật là do ta. Phụ thân từng tìm cho ta một nữ sư phụ về phủ. Chỉ là tính ta ngoan liệt lại không thể ngồi yên. Lời sư phụ nói phần lớn là tai trái vào tai phải ra. Ngược lại, Lục Mạnh Niên, người bị ta bám lấy đến chơi cùng vài lần lại có thể lần nào cũng đối đáp trôi chảy. Lúc ấy, ánh mắt sư phụ nhìn Lục Mạnh Niên vừa thâm thúy vừa tán thưởng. Ta chưa từng để ý đến điều đó. Chỉ đắc ý trong lòng rằng Lục Mạnh Niên không chỉ đẹp trai mà còn thông minh tuyệt đỉnh, người khác nhất định sẽ rất ghen tị với ta. Cho đến khi ta bắt gặp Lục Mạnh Niên lén lút dùng bàn cát để luyện chữ, đáy mắt hắn lóe lên một tia sáng mà ta chưa từng thấy, Nhưng tia sáng ấy vụt tắt ngay khi nhìn thấy ta đến. Bàn cát kia bị bà tử theo hầu ta đá văng, Bà ta vênh váo huấn xích Lục Mạnh Niên ham chơi, khiến ta phải tìm hắn rất lâu. Lục Mạnh Niên không nói một lời, Chỉ cúi đầu, mặt không cảm xúc nhìn bàn cát bị giẫm đạp hết lần này đến lần khác. Đây đã là chuyện thường ngày. Phụ thân từng nói, Lục Mạnh Niên được mua về chỉ để làm hạ nhân hầu ta, Không có đạo lý gì để chủ tử đi tìm hạ nhân cả. Nhưng thật ra ngày hôm đó Lục Mạnh Niên bị bệnh, chính ta là người cho phép hắn đi nghỉ ngơi, Chỉ là sau đó ta chơi đùa vui vẻ nên quên mất chuyện này, Còn muốn Lục Mạnh Niên đến hầu ta. "Dừng tay!" Vừa thấy bà tử kia muốn giơ tay đánh xuống, ta vội vàng quát lớn. Gò má trắng nõn của Lục Mạnh Niên vẫn còn ửng đỏ bất thường, Đôi mắt đen láy chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào ta, dù sắp bị trách phạt, mặt hắn vẫn bình thản như cây. Ta nhìn mà thấy chột dạ, lại có chút bất tri sở thố. Cũng không biết vì sao mà đột nhiên linh quang chợt lóe, vì vậy nhỏ giọng hỏi: "A Lục là muốn đọc sách sao?" Đôi mắt đen láy bừng lên một tia sáng, rồi lại nhanh chóng lụi tắt. Lục Mạnh Niên không trả lời, chỉ nói: "Tiểu thư lần này muốn chơi gì?" Ta không thích bộ dạng ủ rũ, c.h.ế.t lặng này của Lục Mạnh Niên, thế là ta nói: "A Lục, huynh cười với ta một cái đi, ta sẽ cho huynh đi đọc sách, được không?" "..." "Thật đó!" Ta chưa từng thấy Lục Mạnh Niên cười bao giờ. Nhưng lần đó, ta thấy hắn im lặng rất lâu, Rồi cố gắng kéo khóe miệng, cứng ngắc bắt chước nụ cười của những người xung quanh. Thật rphụ thânng đẹp chút nào,