Trong tay ta vẫn còn nắm chặt miếng ngọc bội của Lục Mạnh Niên. Đó là vật mà hắn luôn mang bên mình từ thuở nhỏ, nâng niu bảo vật vô cùng. Hôm nay chẳng hiểu vì sao lại rơi vào vũng bùn, còn bị người giẫm đạp vài cái. Ta nhìn thấy mà xót xa vô cùng. Ta nâng niu lau chùi sạch sẽ rồi mang đến trả cho Lục Mạnh Niên, tiện thể muốn được hắn khen ngợi đôi lời. Nhưng nào ngờ vừa đến nơi đã nghe được những lời này. "Ai!" Ta còn chưa kịp định thần thì người áo đen trước mặt Lục Mạnh Niên đã bất ngờ quát lên một tiếng đầy cảnh giác. Thanh trường kiếm bên hông hắn cũng theo đó tuốt ra. Thân ta cứng đờ, cứ tưởng là đã bị phát hiện ra đang nghe lén. Đang do dự không biết có nên đi ra hay không thì có người đã nhanh chân hơn ta một bước. "Ta, ta không cố ý mà." Tang Dao Dao với dáng vẻ khập khiễng bước ra từ phía sau tảng đá, khuôn mặt lấm lem bùn đất, vẻ mặt xinh xắn thường ngày giờ đây đầy vẻ chột dạ: "Ta chỉ là muốn đến cảm ơn Lục công tử. À mà, Lục công tử người cứ yên tâm, ta…
Chương 16: Chương 16
Tuế NiênTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện SủngTrong tay ta vẫn còn nắm chặt miếng ngọc bội của Lục Mạnh Niên. Đó là vật mà hắn luôn mang bên mình từ thuở nhỏ, nâng niu bảo vật vô cùng. Hôm nay chẳng hiểu vì sao lại rơi vào vũng bùn, còn bị người giẫm đạp vài cái. Ta nhìn thấy mà xót xa vô cùng. Ta nâng niu lau chùi sạch sẽ rồi mang đến trả cho Lục Mạnh Niên, tiện thể muốn được hắn khen ngợi đôi lời. Nhưng nào ngờ vừa đến nơi đã nghe được những lời này. "Ai!" Ta còn chưa kịp định thần thì người áo đen trước mặt Lục Mạnh Niên đã bất ngờ quát lên một tiếng đầy cảnh giác. Thanh trường kiếm bên hông hắn cũng theo đó tuốt ra. Thân ta cứng đờ, cứ tưởng là đã bị phát hiện ra đang nghe lén. Đang do dự không biết có nên đi ra hay không thì có người đã nhanh chân hơn ta một bước. "Ta, ta không cố ý mà." Tang Dao Dao với dáng vẻ khập khiễng bước ra từ phía sau tảng đá, khuôn mặt lấm lem bùn đất, vẻ mặt xinh xắn thường ngày giờ đây đầy vẻ chột dạ: "Ta chỉ là muốn đến cảm ơn Lục công tử. À mà, Lục công tử người cứ yên tâm, ta… Ta bĩu môi, cố gắng nhẫn nhịn trước sự vô lễ của Tang Dao Dao. Vừa định chủ động tránh mặt. Nào ngờ Lục Mạnh Niên đột nhiên mất bình tĩnh, nắm lấy tay ta: "A Ngu." Yết hầu khẽ động. Lục Mạnh Niên gọi ta. Giọng nói nghe sao mà khàn khốc quá. Ánh mắt hắn lại mang theo một nỗi ám ảnh quái dị khiến người ta hoảng sợ: "Cây trâm cài tóc kia... vì sao lại ở trên đầu nàng ta?" Tang Dao Dao hôm nay cài một cây trâm hồng ngọc. Vốn là một đôi với chiếc trâm cài tóc của Lục Mạnh Niên. Mà cây trâm này, vốn dĩ là của ta. Ngày ấy tìm kiếm khế ước bán thân thì nhìn thấy nó. Ta nghĩ rằng sau này mình cũng chẳng dùng đến, nên dứt khoát sai người đưa cho Tang Dao Dao. Không ngờ hôm nay hai người họ lại cùng dùng nó. Thật là tâm đầu ý hợp. Ta gượng cười: "Ta thấy màu sắc này rất hợp với biểu tỷ, nên đã tặng cho nàng ấy." Lục Mạnh Niên ngơ ngác nhìn ta. Vẻ mặt trông có chút gì đó ủy khuất. "Vậy còn ta thì sao?" "Người---" "A Ngu." Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. Mắt ta sáng lên ngay lập tức. Chẳng buồn suy nghĩ lời của Lục Mạnh Niên có bao nhiêu kỳ quái. Sau khi vùng khỏi tay hắn, ta vội vàng nhấc váy chạy về phía sau. "Phụ thân!" Phụ thân đã về rồi. Nhớ lại những ngày tháng ăn không ngon ngủ không yên, còn phải lúc nào cũng lo lắng sợ hãi này. Ta liền không nhịn được mà cảm thấy tủi thân. Bèn ôm lấy phụ thân không chịu buông tay. "Đây là làm sao vậy?" Nụ cười trên mặt phụ thân hơi ngưng lại. Ánh mắt đảo qua hai người phía trước, giọng nói trầm xuống: "Là ai đã để con gái bảo bối của ta chịu ấm ức?" Sát khí chợt lóe lên. Tang Dao Dao sắc mặt cứng đờ, theo bản năng muốn trốn ra phía sau Lục Mạnh Niên. Mà Lục Mạnh Niên thì một lời cũng không nói. Đôi mắt đen kia dường như đã mất đi vẻ bình tĩnh ngày thường. Ánh mắt chăm chú nhìn tphụ thânm chằm. Lo lắng, bất an… Cuối cùng đều bị đè nén xuống thật mạnh, hóa thành d*c v*ng mac nói: "Không có gì." Nghĩ đến hai người phía sau đều không thể đắc tội được. Ta hít hít mũi, buồn bã nói: "Con chỉ là quá nhớ người thôi." Kể từ khi mẫu thân qua đời, phụ thân liền thu lại hết dã tâm, một lòng một dphụ thânm sóc cho ta. Ta chưa từng rời xa phụ thân lâu như vậy. "Chuyện của phụ thân đều đã xử lý xong rồi sao?" Nửa tháng trước, phụ thân đột nhiên nói có việc gấp phải đi làm. Ngay đêm đó đã vội vã đến một nơi khác. Thậm chí ngay cả ta cũng không biết người đã đi đâu. "Ừ." Ánh mắt của phụ thân vô tình lướt qua Lục Mạnh Niên, rồi lại nhanh chóng thu về. Ông giơ tay xoa xoa đầu ta: "Phụ thân mang về không ít đồ, A Ngu có muốn xem không!" "Muốn!" Ta vội vàng nói. Nhưng trước khi xem đồ vật, ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói. Ta kéo tay áo phụ thân: "Phụ thân, con..." "Ta không bao lâu nữa sẽ phải về kinh." Lục Mạnh Niên đột nhiên cắt ngang lời ta. Chiếc trâm ngọc đỏ trên đầu hắn không biết từ lúc nào đã được tháo xuống. Hắn thẳng tắp hướng phụ thân quỳ xuống. Quỳ, quỳ xuống rồi?! Đây chính là đương triều Thái tử đó!
Ta bĩu môi, cố gắng nhẫn nhịn trước sự vô lễ của Tang Dao Dao. Vừa định chủ động tránh mặt. Nào ngờ Lục Mạnh Niên đột nhiên mất bình tĩnh, nắm lấy tay ta: "A Ngu."
Yết hầu khẽ động. Lục Mạnh Niên gọi ta. Giọng nói nghe sao mà khàn khốc quá. Ánh mắt hắn lại mang theo một nỗi ám ảnh quái dị khiến người ta hoảng sợ: "Cây trâm cài tóc kia... vì sao lại ở trên đầu nàng ta?"
Tang Dao Dao hôm nay cài một cây trâm hồng ngọc. Vốn là một đôi với chiếc trâm cài tóc của Lục Mạnh Niên. Mà cây trâm này, vốn dĩ là của ta. Ngày ấy tìm kiếm khế ước bán thân thì nhìn thấy nó. Ta nghĩ rằng sau này mình cũng chẳng dùng đến, nên dứt khoát sai người đưa cho Tang Dao Dao.
Không ngờ hôm nay hai người họ lại cùng dùng nó. Thật là tâm đầu ý hợp. Ta gượng cười: "Ta thấy màu sắc này rất hợp với biểu tỷ, nên đã tặng cho nàng ấy."
Lục Mạnh Niên ngơ ngác nhìn ta. Vẻ mặt trông có chút gì đó ủy khuất. "Vậy còn ta thì sao?"
"Người---"
"A Ngu."
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. Mắt ta sáng lên ngay lập tức. Chẳng buồn suy nghĩ lời của Lục Mạnh Niên có bao nhiêu kỳ quái. Sau khi vùng khỏi tay hắn, ta vội vàng nhấc váy chạy về phía sau.
"Phụ thân!"
Phụ thân đã về rồi. Nhớ lại những ngày tháng ăn không ngon ngủ không yên, còn phải lúc nào cũng lo lắng sợ hãi này. Ta liền không nhịn được mà cảm thấy tủi thân. Bèn ôm lấy phụ thân không chịu buông tay.
"Đây là làm sao vậy?"
Nụ cười trên mặt phụ thân hơi ngưng lại. Ánh mắt đảo qua hai người phía trước, giọng nói trầm xuống: "Là ai đã để con gái bảo bối của ta chịu ấm ức?"
Sát khí chợt lóe lên. Tang Dao Dao sắc mặt cứng đờ, theo bản năng muốn trốn ra phía sau Lục Mạnh Niên. Mà Lục Mạnh Niên thì một lời cũng không nói. Đôi mắt đen kia dường như đã mất đi vẻ bình tĩnh ngày thường.
Ánh mắt chăm chú nhìn tphụ thânm chằm. Lo lắng, bất an… Cuối cùng đều bị đè nén xuống thật mạnh, hóa thành d*c v*ng mac nói: "Không có gì."
Nghĩ đến hai người phía sau đều không thể đắc tội được. Ta hít hít mũi, buồn bã nói: "Con chỉ là quá nhớ người thôi."
Kể từ khi mẫu thân qua đời, phụ thân liền thu lại hết dã tâm, một lòng một dphụ thânm sóc cho ta. Ta chưa từng rời xa phụ thân lâu như vậy.
"Chuyện của phụ thân đều đã xử lý xong rồi sao?"
Nửa tháng trước, phụ thân đột nhiên nói có việc gấp phải đi làm. Ngay đêm đó đã vội vã đến một nơi khác. Thậm chí ngay cả ta cũng không biết người đã đi đâu.
"Ừ."
Ánh mắt của phụ thân vô tình lướt qua Lục Mạnh Niên, rồi lại nhanh chóng thu về. Ông giơ tay xoa xoa đầu ta: "Phụ thân mang về không ít đồ, A Ngu có muốn xem không!"
"Muốn!"
Ta vội vàng nói. Nhưng trước khi xem đồ vật, ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói. Ta kéo tay áo phụ thân: "Phụ thân, con..."
"Ta không bao lâu nữa sẽ phải về kinh."
Lục Mạnh Niên đột nhiên cắt ngang lời ta. Chiếc trâm ngọc đỏ trên đầu hắn không biết từ lúc nào đã được tháo xuống. Hắn thẳng tắp hướng phụ thân quỳ xuống.
Quỳ, quỳ xuống rồi?!
Đây chính là đương triều Thái tử đó!
Tuế NiênTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện SủngTrong tay ta vẫn còn nắm chặt miếng ngọc bội của Lục Mạnh Niên. Đó là vật mà hắn luôn mang bên mình từ thuở nhỏ, nâng niu bảo vật vô cùng. Hôm nay chẳng hiểu vì sao lại rơi vào vũng bùn, còn bị người giẫm đạp vài cái. Ta nhìn thấy mà xót xa vô cùng. Ta nâng niu lau chùi sạch sẽ rồi mang đến trả cho Lục Mạnh Niên, tiện thể muốn được hắn khen ngợi đôi lời. Nhưng nào ngờ vừa đến nơi đã nghe được những lời này. "Ai!" Ta còn chưa kịp định thần thì người áo đen trước mặt Lục Mạnh Niên đã bất ngờ quát lên một tiếng đầy cảnh giác. Thanh trường kiếm bên hông hắn cũng theo đó tuốt ra. Thân ta cứng đờ, cứ tưởng là đã bị phát hiện ra đang nghe lén. Đang do dự không biết có nên đi ra hay không thì có người đã nhanh chân hơn ta một bước. "Ta, ta không cố ý mà." Tang Dao Dao với dáng vẻ khập khiễng bước ra từ phía sau tảng đá, khuôn mặt lấm lem bùn đất, vẻ mặt xinh xắn thường ngày giờ đây đầy vẻ chột dạ: "Ta chỉ là muốn đến cảm ơn Lục công tử. À mà, Lục công tử người cứ yên tâm, ta… Ta bĩu môi, cố gắng nhẫn nhịn trước sự vô lễ của Tang Dao Dao. Vừa định chủ động tránh mặt. Nào ngờ Lục Mạnh Niên đột nhiên mất bình tĩnh, nắm lấy tay ta: "A Ngu." Yết hầu khẽ động. Lục Mạnh Niên gọi ta. Giọng nói nghe sao mà khàn khốc quá. Ánh mắt hắn lại mang theo một nỗi ám ảnh quái dị khiến người ta hoảng sợ: "Cây trâm cài tóc kia... vì sao lại ở trên đầu nàng ta?" Tang Dao Dao hôm nay cài một cây trâm hồng ngọc. Vốn là một đôi với chiếc trâm cài tóc của Lục Mạnh Niên. Mà cây trâm này, vốn dĩ là của ta. Ngày ấy tìm kiếm khế ước bán thân thì nhìn thấy nó. Ta nghĩ rằng sau này mình cũng chẳng dùng đến, nên dứt khoát sai người đưa cho Tang Dao Dao. Không ngờ hôm nay hai người họ lại cùng dùng nó. Thật là tâm đầu ý hợp. Ta gượng cười: "Ta thấy màu sắc này rất hợp với biểu tỷ, nên đã tặng cho nàng ấy." Lục Mạnh Niên ngơ ngác nhìn ta. Vẻ mặt trông có chút gì đó ủy khuất. "Vậy còn ta thì sao?" "Người---" "A Ngu." Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. Mắt ta sáng lên ngay lập tức. Chẳng buồn suy nghĩ lời của Lục Mạnh Niên có bao nhiêu kỳ quái. Sau khi vùng khỏi tay hắn, ta vội vàng nhấc váy chạy về phía sau. "Phụ thân!" Phụ thân đã về rồi. Nhớ lại những ngày tháng ăn không ngon ngủ không yên, còn phải lúc nào cũng lo lắng sợ hãi này. Ta liền không nhịn được mà cảm thấy tủi thân. Bèn ôm lấy phụ thân không chịu buông tay. "Đây là làm sao vậy?" Nụ cười trên mặt phụ thân hơi ngưng lại. Ánh mắt đảo qua hai người phía trước, giọng nói trầm xuống: "Là ai đã để con gái bảo bối của ta chịu ấm ức?" Sát khí chợt lóe lên. Tang Dao Dao sắc mặt cứng đờ, theo bản năng muốn trốn ra phía sau Lục Mạnh Niên. Mà Lục Mạnh Niên thì một lời cũng không nói. Đôi mắt đen kia dường như đã mất đi vẻ bình tĩnh ngày thường. Ánh mắt chăm chú nhìn tphụ thânm chằm. Lo lắng, bất an… Cuối cùng đều bị đè nén xuống thật mạnh, hóa thành d*c v*ng mac nói: "Không có gì." Nghĩ đến hai người phía sau đều không thể đắc tội được. Ta hít hít mũi, buồn bã nói: "Con chỉ là quá nhớ người thôi." Kể từ khi mẫu thân qua đời, phụ thân liền thu lại hết dã tâm, một lòng một dphụ thânm sóc cho ta. Ta chưa từng rời xa phụ thân lâu như vậy. "Chuyện của phụ thân đều đã xử lý xong rồi sao?" Nửa tháng trước, phụ thân đột nhiên nói có việc gấp phải đi làm. Ngay đêm đó đã vội vã đến một nơi khác. Thậm chí ngay cả ta cũng không biết người đã đi đâu. "Ừ." Ánh mắt của phụ thân vô tình lướt qua Lục Mạnh Niên, rồi lại nhanh chóng thu về. Ông giơ tay xoa xoa đầu ta: "Phụ thân mang về không ít đồ, A Ngu có muốn xem không!" "Muốn!" Ta vội vàng nói. Nhưng trước khi xem đồ vật, ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói. Ta kéo tay áo phụ thân: "Phụ thân, con..." "Ta không bao lâu nữa sẽ phải về kinh." Lục Mạnh Niên đột nhiên cắt ngang lời ta. Chiếc trâm ngọc đỏ trên đầu hắn không biết từ lúc nào đã được tháo xuống. Hắn thẳng tắp hướng phụ thân quỳ xuống. Quỳ, quỳ xuống rồi?! Đây chính là đương triều Thái tử đó!