Tác giả:

Trong tay ta vẫn còn nắm chặt miếng ngọc bội của Lục Mạnh Niên. Đó là vật mà hắn luôn mang bên mình từ thuở nhỏ, nâng niu bảo vật vô cùng.   Hôm nay chẳng hiểu vì sao lại rơi vào vũng bùn, còn bị người giẫm đạp vài cái.   Ta nhìn thấy mà xót xa vô cùng. Ta nâng niu lau chùi sạch sẽ rồi mang đến trả cho Lục Mạnh Niên, tiện thể muốn được hắn khen ngợi đôi lời.   Nhưng nào ngờ vừa đến nơi đã nghe được những lời này.   "Ai!"   Ta còn chưa kịp định thần thì người áo đen trước mặt Lục Mạnh Niên đã bất ngờ quát lên một tiếng đầy cảnh giác.   Thanh trường kiếm bên hông hắn cũng theo đó tuốt ra.   Thân ta cứng đờ, cứ tưởng là đã bị phát hiện ra đang nghe lén. Đang do dự không biết có nên đi ra hay không thì có người đã nhanh chân hơn ta một bước.   "Ta, ta không cố ý mà."   Tang Dao Dao với dáng vẻ khập khiễng bước ra từ phía sau tảng đá, khuôn mặt lấm lem bùn đất, vẻ mặt xinh xắn thường ngày giờ đây đầy vẻ chột dạ: "Ta chỉ là muốn đến cảm ơn Lục công tử. À mà, Lục công tử người cứ yên tâm, ta…

Chương 27: Chương 27

Tuế NiênTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện SủngTrong tay ta vẫn còn nắm chặt miếng ngọc bội của Lục Mạnh Niên. Đó là vật mà hắn luôn mang bên mình từ thuở nhỏ, nâng niu bảo vật vô cùng.   Hôm nay chẳng hiểu vì sao lại rơi vào vũng bùn, còn bị người giẫm đạp vài cái.   Ta nhìn thấy mà xót xa vô cùng. Ta nâng niu lau chùi sạch sẽ rồi mang đến trả cho Lục Mạnh Niên, tiện thể muốn được hắn khen ngợi đôi lời.   Nhưng nào ngờ vừa đến nơi đã nghe được những lời này.   "Ai!"   Ta còn chưa kịp định thần thì người áo đen trước mặt Lục Mạnh Niên đã bất ngờ quát lên một tiếng đầy cảnh giác.   Thanh trường kiếm bên hông hắn cũng theo đó tuốt ra.   Thân ta cứng đờ, cứ tưởng là đã bị phát hiện ra đang nghe lén. Đang do dự không biết có nên đi ra hay không thì có người đã nhanh chân hơn ta một bước.   "Ta, ta không cố ý mà."   Tang Dao Dao với dáng vẻ khập khiễng bước ra từ phía sau tảng đá, khuôn mặt lấm lem bùn đất, vẻ mặt xinh xắn thường ngày giờ đây đầy vẻ chột dạ: "Ta chỉ là muốn đến cảm ơn Lục công tử. À mà, Lục công tử người cứ yên tâm, ta… Lục Mạnh Niên không nhìn ta nữa, giọng nói cũng ngày càng bình tĩnh hơn. Nhưng từng chữ từng chữ hắn nói ra lại giống như xé toạc vết sẹo đã lên da non, mặc cho m.á.u tươi chảy ròng ròng: "Ta muốn mỗi giây mỗi phút đều được ở bên A Ngu, cùng A Ngu làm tất cả những điều thân mật nhất. Ta muốn trong mắt A Ngu, trong lòng A Ngu đều chỉ có một mình ta. Thậm chí có đôi khi, ta nhìn thấy A Ngu cùng người khác nói cười, ta đều hận không thể khiến người đó biến mất khỏi thế gian này. Như vậy, A Ngu sẽ sợ sao? Sẽ... ghét bỏ ta sao?" Câu cuối cùng hắn nói rất khẽ. Khẽ đến mức giống như chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể thổi bay nó đi. Nhưng ta nhận thấy Lục Mạnh Niên đang run rẩy. Run rẩy không thể kiểm soát. Hắn không dám nhìn ta. Ta suy nghĩ một lát rồi đưa tay nắm lấy tay Lục Mạnh Niên: "Là thân cận như vậy sao?" "... Không, còn phải thân cận hơn nữa." "Vậy nếu như ta không thích, chàng sẽ ép buộc ta sao?" “Tuyệt đối sẽ không!” Hắn đột ngột ngẩng đầu, từng chữ từng chữ nói năng vô cùng nghiêm túc: "Ta vĩnh viễn sẽ không ép buộc A Ngu làm những điều nàng không thích." "Vậy ta việc gì phải sợ chàng?" Ta nghiêng đầu nhìn hắn: "Sao không gọi là nương tử nữa? Ta nghe cũng thấy hay mà." Thế là mọi chuyện lại yên bình. Ánh mắt chăm chú đến gần như si luyến kia một lần nữa trở lại trên người ta. Không hề che giấu. Chỉ là gương mặt trắng trẻo tuấn tú kia lại vụt chốc đỏ bừng. Cứ như là ta đang trêu chọc hắn vậy. Ta thấy buồn cười, liền kéo lấy cổ áo Lục Mạnh Niên muốn hôn hắn. Nhưng lại bị hắn hoảng hốt né tránh về phía sau: "A Ngu, không... không được!" "Vì sao không thể!" Ta khí thế hung hăng. Lục Mạnh Niên đáy mắt khôi phục một tia lý trí. Hắn khó xử quay đầu đi, thấp giọng: "Nếu như nàng hối hận... như vậy không tốt." Cho nên dù nhịn đến khó chịu, Lục Mạnh Niên cũng chỉ hôn lên nàng tay ta. "Nhưng hiện tại chúng ta ở trên cùng một giường, người khác sẽ tin chúng ta trong sạch sao? Ngươi vừa rồi đã nói những lời như vậy, người khác còn tin chúng ta trong sạch sao?" Lời còn chưa dứt, sắc mặt Lục Mạnh Niên đã trắng bệch vài phần. Hắn ấp ú ấp úng xin lỗi ta. Ta nghe không quen, dứt khoát gan lớn ngồi vào lòng hắn. Cười híp mắt nói: "Hay là chàng thật sự muốn nhìn ta gả cho người khác?" Một khắc kia. Hung ác và d*c v*ng chiếm hữu trong mắt Lục Mạnh Niên hoàn toàn không thể che giấu được nữa. Nhưng khi chạm vào ánh mắt của ta thì tan biến sạch sẽ. Ta đột nhiên nhớ tới lời đánh giá của Tang Dao Dao về người này vào ban ngày: “Ngụy quân tử." Quả nhiên là vậy. Đuôi mắt dần dần cong lên vẻ phi ý. Yết hầu Lục Mạnh Niên lăn lộn, dường như đang thở dài: "A Ngu lại đang trêu chọc ta rồi." "Vậy ta đi tìm người khác!" Ta làm bộ muốn đứng dậy, lại bị Lục Mạnh Niên giữ chặt nàng tay. Hắn hiếm khi hung dữ nói: "Không cho phép!" Động tác quá mạnh. Có một vật từ trong tay áo rộng lớn của hắn rơi ra. Ta mắt nhanh tay lẹ nhặt lên: "Dây xích?" Sắc mặt Lục Mạnh Niên cứng đờ. Ta phản ứng lại: "Chàng tối nay định trói ta về?" Nói đến cuối giọng lớn hơn. Ta nghĩ thầm Lục Mạnh Niên nếu thật sự làm vậy, vậy ta nhất định sẽ tức giận. Loại dỗ cũng không dỗ được! Nhưng không ngờ Lục Mạnh Niên có chút khó xử nhắm mắt lại: "......Không phải." "Cái gì?"

Lục Mạnh Niên không nhìn ta nữa, giọng nói cũng ngày càng bình tĩnh hơn. Nhưng từng chữ từng chữ hắn nói ra lại giống như xé toạc vết sẹo đã lên da non, mặc cho m.á.u tươi chảy ròng ròng: "Ta muốn mỗi giây mỗi phút đều được ở bên A Ngu, cùng A Ngu làm tất cả những điều thân mật nhất. Ta muốn trong mắt A Ngu, trong lòng A Ngu đều chỉ có một mình ta. Thậm chí có đôi khi, ta nhìn thấy A Ngu cùng người khác nói cười, ta đều hận không thể khiến người đó biến mất khỏi thế gian này. Như vậy, A Ngu sẽ sợ sao? Sẽ... ghét bỏ ta sao?"

 

Câu cuối cùng hắn nói rất khẽ. Khẽ đến mức giống như chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể thổi bay nó đi. Nhưng ta nhận thấy Lục Mạnh Niên đang run rẩy.

 

Run rẩy không thể kiểm soát. Hắn không dám nhìn ta. Ta suy nghĩ một lát rồi đưa tay nắm lấy tay Lục Mạnh Niên: "Là thân cận như vậy sao?"

 

"... Không, còn phải thân cận hơn nữa."

 

"Vậy nếu như ta không thích, chàng sẽ ép buộc ta sao?"

 

“Tuyệt đối sẽ không!”

 

Hắn đột ngột ngẩng đầu, từng chữ từng chữ nói năng vô cùng nghiêm túc: "Ta vĩnh viễn sẽ không ép buộc A Ngu làm những điều nàng không thích."

 

"Vậy ta việc gì phải sợ chàng?"

 

Ta nghiêng đầu nhìn hắn: "Sao không gọi là nương tử nữa? Ta nghe cũng thấy hay mà."

 

Thế là mọi chuyện lại yên bình. Ánh mắt chăm chú đến gần như si luyến kia một lần nữa trở lại trên người ta. Không hề che giấu. Chỉ là gương mặt trắng trẻo tuấn tú kia lại vụt chốc đỏ bừng.

 

Cứ như là ta đang trêu chọc hắn vậy. Ta thấy buồn cười, liền kéo lấy cổ áo Lục Mạnh Niên muốn hôn hắn. Nhưng lại bị hắn hoảng hốt né tránh về phía sau: "A Ngu, không... không được!"

 

"Vì sao không thể!"

 

Ta khí thế hung hăng.

 

Lục Mạnh Niên đáy mắt khôi phục một tia lý trí. Hắn khó xử quay đầu đi, thấp giọng: "Nếu như nàng hối hận... như vậy không tốt."

 

Cho nên dù nhịn đến khó chịu, Lục Mạnh Niên cũng chỉ hôn lên nàng tay ta.

 

"Nhưng hiện tại chúng ta ở trên cùng một giường, người khác sẽ tin chúng ta trong sạch sao? Ngươi vừa rồi đã nói những lời như vậy, người khác còn tin chúng ta trong sạch sao?"

 

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Lục Mạnh Niên đã trắng bệch vài phần. Hắn ấp ú ấp úng xin lỗi ta. Ta nghe không quen, dứt khoát gan lớn ngồi vào lòng hắn.

 

Cười híp mắt nói: "Hay là chàng thật sự muốn nhìn ta gả cho người khác?"

 

Một khắc kia. Hung ác và d*c v*ng chiếm hữu trong mắt Lục Mạnh Niên hoàn toàn không thể che giấu được nữa. Nhưng khi chạm vào ánh mắt của ta thì tan biến sạch sẽ. Ta đột nhiên nhớ tới lời đánh giá của Tang Dao Dao về người này vào ban ngày: “Ngụy quân tử."

 

Quả nhiên là vậy. Đuôi mắt dần dần cong lên vẻ phi ý. Yết hầu Lục Mạnh Niên lăn lộn, dường như đang thở dài: "A Ngu lại đang trêu chọc ta rồi."

 

"Vậy ta đi tìm người khác!"

 

Ta làm bộ muốn đứng dậy, lại bị Lục Mạnh Niên giữ chặt nàng tay. Hắn hiếm khi hung dữ nói: "Không cho phép!"

 

Động tác quá mạnh. Có một vật từ trong tay áo rộng lớn của hắn rơi ra. Ta mắt nhanh tay lẹ nhặt lên: "Dây xích?"

 

Sắc mặt Lục Mạnh Niên cứng đờ. Ta phản ứng lại: "Chàng tối nay định trói ta về?"

 

Nói đến cuối giọng lớn hơn. Ta nghĩ thầm Lục Mạnh Niên nếu thật sự làm vậy, vậy ta nhất định sẽ tức giận.

 

Loại dỗ cũng không dỗ được!

 

Nhưng không ngờ Lục Mạnh Niên có chút khó xử nhắm mắt lại: "......Không phải."

 

"Cái gì?"

Tuế NiênTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện SủngTrong tay ta vẫn còn nắm chặt miếng ngọc bội của Lục Mạnh Niên. Đó là vật mà hắn luôn mang bên mình từ thuở nhỏ, nâng niu bảo vật vô cùng.   Hôm nay chẳng hiểu vì sao lại rơi vào vũng bùn, còn bị người giẫm đạp vài cái.   Ta nhìn thấy mà xót xa vô cùng. Ta nâng niu lau chùi sạch sẽ rồi mang đến trả cho Lục Mạnh Niên, tiện thể muốn được hắn khen ngợi đôi lời.   Nhưng nào ngờ vừa đến nơi đã nghe được những lời này.   "Ai!"   Ta còn chưa kịp định thần thì người áo đen trước mặt Lục Mạnh Niên đã bất ngờ quát lên một tiếng đầy cảnh giác.   Thanh trường kiếm bên hông hắn cũng theo đó tuốt ra.   Thân ta cứng đờ, cứ tưởng là đã bị phát hiện ra đang nghe lén. Đang do dự không biết có nên đi ra hay không thì có người đã nhanh chân hơn ta một bước.   "Ta, ta không cố ý mà."   Tang Dao Dao với dáng vẻ khập khiễng bước ra từ phía sau tảng đá, khuôn mặt lấm lem bùn đất, vẻ mặt xinh xắn thường ngày giờ đây đầy vẻ chột dạ: "Ta chỉ là muốn đến cảm ơn Lục công tử. À mà, Lục công tử người cứ yên tâm, ta… Lục Mạnh Niên không nhìn ta nữa, giọng nói cũng ngày càng bình tĩnh hơn. Nhưng từng chữ từng chữ hắn nói ra lại giống như xé toạc vết sẹo đã lên da non, mặc cho m.á.u tươi chảy ròng ròng: "Ta muốn mỗi giây mỗi phút đều được ở bên A Ngu, cùng A Ngu làm tất cả những điều thân mật nhất. Ta muốn trong mắt A Ngu, trong lòng A Ngu đều chỉ có một mình ta. Thậm chí có đôi khi, ta nhìn thấy A Ngu cùng người khác nói cười, ta đều hận không thể khiến người đó biến mất khỏi thế gian này. Như vậy, A Ngu sẽ sợ sao? Sẽ... ghét bỏ ta sao?" Câu cuối cùng hắn nói rất khẽ. Khẽ đến mức giống như chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể thổi bay nó đi. Nhưng ta nhận thấy Lục Mạnh Niên đang run rẩy. Run rẩy không thể kiểm soát. Hắn không dám nhìn ta. Ta suy nghĩ một lát rồi đưa tay nắm lấy tay Lục Mạnh Niên: "Là thân cận như vậy sao?" "... Không, còn phải thân cận hơn nữa." "Vậy nếu như ta không thích, chàng sẽ ép buộc ta sao?" “Tuyệt đối sẽ không!” Hắn đột ngột ngẩng đầu, từng chữ từng chữ nói năng vô cùng nghiêm túc: "Ta vĩnh viễn sẽ không ép buộc A Ngu làm những điều nàng không thích." "Vậy ta việc gì phải sợ chàng?" Ta nghiêng đầu nhìn hắn: "Sao không gọi là nương tử nữa? Ta nghe cũng thấy hay mà." Thế là mọi chuyện lại yên bình. Ánh mắt chăm chú đến gần như si luyến kia một lần nữa trở lại trên người ta. Không hề che giấu. Chỉ là gương mặt trắng trẻo tuấn tú kia lại vụt chốc đỏ bừng. Cứ như là ta đang trêu chọc hắn vậy. Ta thấy buồn cười, liền kéo lấy cổ áo Lục Mạnh Niên muốn hôn hắn. Nhưng lại bị hắn hoảng hốt né tránh về phía sau: "A Ngu, không... không được!" "Vì sao không thể!" Ta khí thế hung hăng. Lục Mạnh Niên đáy mắt khôi phục một tia lý trí. Hắn khó xử quay đầu đi, thấp giọng: "Nếu như nàng hối hận... như vậy không tốt." Cho nên dù nhịn đến khó chịu, Lục Mạnh Niên cũng chỉ hôn lên nàng tay ta. "Nhưng hiện tại chúng ta ở trên cùng một giường, người khác sẽ tin chúng ta trong sạch sao? Ngươi vừa rồi đã nói những lời như vậy, người khác còn tin chúng ta trong sạch sao?" Lời còn chưa dứt, sắc mặt Lục Mạnh Niên đã trắng bệch vài phần. Hắn ấp ú ấp úng xin lỗi ta. Ta nghe không quen, dứt khoát gan lớn ngồi vào lòng hắn. Cười híp mắt nói: "Hay là chàng thật sự muốn nhìn ta gả cho người khác?" Một khắc kia. Hung ác và d*c v*ng chiếm hữu trong mắt Lục Mạnh Niên hoàn toàn không thể che giấu được nữa. Nhưng khi chạm vào ánh mắt của ta thì tan biến sạch sẽ. Ta đột nhiên nhớ tới lời đánh giá của Tang Dao Dao về người này vào ban ngày: “Ngụy quân tử." Quả nhiên là vậy. Đuôi mắt dần dần cong lên vẻ phi ý. Yết hầu Lục Mạnh Niên lăn lộn, dường như đang thở dài: "A Ngu lại đang trêu chọc ta rồi." "Vậy ta đi tìm người khác!" Ta làm bộ muốn đứng dậy, lại bị Lục Mạnh Niên giữ chặt nàng tay. Hắn hiếm khi hung dữ nói: "Không cho phép!" Động tác quá mạnh. Có một vật từ trong tay áo rộng lớn của hắn rơi ra. Ta mắt nhanh tay lẹ nhặt lên: "Dây xích?" Sắc mặt Lục Mạnh Niên cứng đờ. Ta phản ứng lại: "Chàng tối nay định trói ta về?" Nói đến cuối giọng lớn hơn. Ta nghĩ thầm Lục Mạnh Niên nếu thật sự làm vậy, vậy ta nhất định sẽ tức giận. Loại dỗ cũng không dỗ được! Nhưng không ngờ Lục Mạnh Niên có chút khó xử nhắm mắt lại: "......Không phải." "Cái gì?"

Chương 27: Chương 27