“Thiếu gia nhà chúng tôi đã thành người thực vật, vậy mà Lộc gia các người đã muốn hủy hôn rồi sao?” Quản gia già Mộ gia chống chiếc gậy gỗ mun, ánh mắt lạnh lùng lướt qua những người nhà họ Lộc đang run rẩy trong phòng khách, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Lộc Trữ Hạc, hỏi: “Hay các người nghĩ Mộ gia chúng tôi dễ bắt nạt?” Chiếc gậy nặng nề gõ xuống, sàn nhà đá cẩm thạch vang lên tiếng “bụp” trầm đục. “Trong vòng nửa tháng, một là giao ra cô dâu, hai là...” Quản gia già dừng lại một chút rồi nhàn nhạt nói, “... Lộc gia sẽ bốc hơi khỏi giới thương trường Hồng Kông.” Nói xong, ông ta bước ra khỏi nhà họ Lộc và rời đi. Lộc Trữ Hạc trán rịn mồ hôi lạnh, thấp thỏm không yên đi đi lại lại. Mộ gia và Lộc gia đã đính ước từ nhiều năm trước, khi ấy Mộ gia ở Hồng Kông đã là thế gia quý tộc bậc nhất, nhưng không ngờ năm ngoái thiếu gia trưởng Mộ gia lại gặp tai nạn. Nghe nói đã trở thành người thực vật. Có lẽ cả đời này cũng sẽ không tỉnh lại. “Bố!” Lộc Uyển Dư từ góc cầu thang chạy xuống,…
Chương 10: Chương 10
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh NữaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Nữ Cường“Thiếu gia nhà chúng tôi đã thành người thực vật, vậy mà Lộc gia các người đã muốn hủy hôn rồi sao?” Quản gia già Mộ gia chống chiếc gậy gỗ mun, ánh mắt lạnh lùng lướt qua những người nhà họ Lộc đang run rẩy trong phòng khách, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Lộc Trữ Hạc, hỏi: “Hay các người nghĩ Mộ gia chúng tôi dễ bắt nạt?” Chiếc gậy nặng nề gõ xuống, sàn nhà đá cẩm thạch vang lên tiếng “bụp” trầm đục. “Trong vòng nửa tháng, một là giao ra cô dâu, hai là...” Quản gia già dừng lại một chút rồi nhàn nhạt nói, “... Lộc gia sẽ bốc hơi khỏi giới thương trường Hồng Kông.” Nói xong, ông ta bước ra khỏi nhà họ Lộc và rời đi. Lộc Trữ Hạc trán rịn mồ hôi lạnh, thấp thỏm không yên đi đi lại lại. Mộ gia và Lộc gia đã đính ước từ nhiều năm trước, khi ấy Mộ gia ở Hồng Kông đã là thế gia quý tộc bậc nhất, nhưng không ngờ năm ngoái thiếu gia trưởng Mộ gia lại gặp tai nạn. Nghe nói đã trở thành người thực vật. Có lẽ cả đời này cũng sẽ không tỉnh lại. “Bố!” Lộc Uyển Dư từ góc cầu thang chạy xuống,… Một giọng nam hét lớn về phía cô.Cô đột ngột đẩy ghế ra để né tránh, nhưng vẫn chậm mất nửa bước.Chiếc đèn chùm vẫn đập trúng cánh tay trái của cô, mảnh thủy tinh sắc nhọn b.ắ.n tung tóe xé rách ống tay áo, m.á.u tươi lập tức rỉ ra."Á!"Lộc Uyển Dư thét lên một tiếng, lao vào lòng Cố Nam Từ."Nam Từ! Em sợ quá!" Giọng cô ta run run, trông như thể bị dọa cho sợ c.h.ế.t khiếp.Rõ ràng cô ta vẫn còn cách chỗ đèn rơi một khoảng.Toàn bộ sự chú ý của Cố Nam Từ đều bị hút về phía cô ta.Chuyển ngử bởi team Tuế TuếAnh ta ôm chầm lấy cô ta, ánh mắt lo lắng đánh giá từ trên xuống dưới, "Uyển Dư, em có bị thương không?"Không biết còn tưởng người suýt bị đập trúng là cô ta.Lộc Uyển Dư chỉ lắc đầu, mắt đẫm lệ.Cả hai đều trưng ra bộ dạng tình sâu nghĩa nặng.Lộc Chi Huyên ôm lấy cánh tay đang chảy máu, lặng lẽ nhìn họ, vết thương bỏng rát, nhưng so với cánh tay, cảm giác nghẹn lại ở tim còn rõ rệt hơn.Không nên như vậy.Nỗi đau trào dâng trong lòng dần trở nên tê dại, hóa thành làn khói trắng vô hình từ từ bốc hơi.Dường như trong khoảnh khắc đó, tình cảm cô dành cho Cố Nam Từ cũng trôi đi cùng.Giây tiếp theo, nhân viên phục vụ hốt hoảng chạy vào xin lỗi họ."Xin lỗi! Đèn chùm bị lỏng ốc, tôi sẽ gọi xe cấp cứu ngay!"Cố Nam Từ lúc này mới chú ý đến vết thương của Lộc Chi Huyên.Anh ta khẽ nhíu mày, dường như muốn nói gì đó, trong mắt thoáng qua một tia đau lòng và không đành lòng.Nhưng Lộc Uyển Dư đang trong lòng anh đột nhiên ôm lấy ngực, yếu ớt tựa vào vai anh ta, "Nam Từ, em khó thở."Cố Nam Từ lập tức thu hồi tầm mắt, một tay bế ngang Lộc Uyển Dư lên, "Đừng sợ, anh đưa em đi bệnh viện."Nói rồi, anh sải bước đi ra ngoài.Thậm chí còn không ngoảnh lại nhìn lấy một cái."Không sao." Lộc Chi Huyên khẽ nhếch môi, tự rút một tờ giấy ăn đặt lên vết thương, "Tôi tự xử lý trước vậy."Máu tươi nhanh chóng thấm ướt tờ giấy ăn, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà.Nhưng cô đã không còn cảm giác đau đớn nữa rồi.
Một giọng nam hét lớn về phía cô.
Cô đột ngột đẩy ghế ra để né tránh, nhưng vẫn chậm mất nửa bước.
Chiếc đèn chùm vẫn đập trúng cánh tay trái của cô, mảnh thủy tinh sắc nhọn b.ắ.n tung tóe xé rách ống tay áo, m.á.u tươi lập tức rỉ ra.
"Á!"
Lộc Uyển Dư thét lên một tiếng, lao vào lòng Cố Nam Từ.
"Nam Từ! Em sợ quá!" Giọng cô ta run run, trông như thể bị dọa cho sợ c.h.ế.t khiếp.
Rõ ràng cô ta vẫn còn cách chỗ đèn rơi một khoảng.
Toàn bộ sự chú ý của Cố Nam Từ đều bị hút về phía cô ta.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Anh ta ôm chầm lấy cô ta, ánh mắt lo lắng đánh giá từ trên xuống dưới, "Uyển Dư, em có bị thương không?"
Không biết còn tưởng người suýt bị đập trúng là cô ta.
Lộc Uyển Dư chỉ lắc đầu, mắt đẫm lệ.
Cả hai đều trưng ra bộ dạng tình sâu nghĩa nặng.
Lộc Chi Huyên ôm lấy cánh tay đang chảy máu, lặng lẽ nhìn họ, vết thương bỏng rát, nhưng so với cánh tay, cảm giác nghẹn lại ở tim còn rõ rệt hơn.
Không nên như vậy.
Nỗi đau trào dâng trong lòng dần trở nên tê dại, hóa thành làn khói trắng vô hình từ từ bốc hơi.
Dường như trong khoảnh khắc đó, tình cảm cô dành cho Cố Nam Từ cũng trôi đi cùng.
Giây tiếp theo, nhân viên phục vụ hốt hoảng chạy vào xin lỗi họ.
"Xin lỗi! Đèn chùm bị lỏng ốc, tôi sẽ gọi xe cấp cứu ngay!"
Cố Nam Từ lúc này mới chú ý đến vết thương của Lộc Chi Huyên.
Anh ta khẽ nhíu mày, dường như muốn nói gì đó, trong mắt thoáng qua một tia đau lòng và không đành lòng.
Nhưng Lộc Uyển Dư đang trong lòng anh đột nhiên ôm lấy ngực, yếu ớt tựa vào vai anh ta, "Nam Từ, em khó thở."
Cố Nam Từ lập tức thu hồi tầm mắt, một tay bế ngang Lộc Uyển Dư lên, "Đừng sợ, anh đưa em đi bệnh viện."
Nói rồi, anh sải bước đi ra ngoài.
Thậm chí còn không ngoảnh lại nhìn lấy một cái.
"Không sao." Lộc Chi Huyên khẽ nhếch môi, tự rút một tờ giấy ăn đặt lên vết thương, "Tôi tự xử lý trước vậy."
Máu tươi nhanh chóng thấm ướt tờ giấy ăn, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà.
Nhưng cô đã không còn cảm giác đau đớn nữa rồi.
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh NữaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Nữ Cường“Thiếu gia nhà chúng tôi đã thành người thực vật, vậy mà Lộc gia các người đã muốn hủy hôn rồi sao?” Quản gia già Mộ gia chống chiếc gậy gỗ mun, ánh mắt lạnh lùng lướt qua những người nhà họ Lộc đang run rẩy trong phòng khách, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Lộc Trữ Hạc, hỏi: “Hay các người nghĩ Mộ gia chúng tôi dễ bắt nạt?” Chiếc gậy nặng nề gõ xuống, sàn nhà đá cẩm thạch vang lên tiếng “bụp” trầm đục. “Trong vòng nửa tháng, một là giao ra cô dâu, hai là...” Quản gia già dừng lại một chút rồi nhàn nhạt nói, “... Lộc gia sẽ bốc hơi khỏi giới thương trường Hồng Kông.” Nói xong, ông ta bước ra khỏi nhà họ Lộc và rời đi. Lộc Trữ Hạc trán rịn mồ hôi lạnh, thấp thỏm không yên đi đi lại lại. Mộ gia và Lộc gia đã đính ước từ nhiều năm trước, khi ấy Mộ gia ở Hồng Kông đã là thế gia quý tộc bậc nhất, nhưng không ngờ năm ngoái thiếu gia trưởng Mộ gia lại gặp tai nạn. Nghe nói đã trở thành người thực vật. Có lẽ cả đời này cũng sẽ không tỉnh lại. “Bố!” Lộc Uyển Dư từ góc cầu thang chạy xuống,… Một giọng nam hét lớn về phía cô.Cô đột ngột đẩy ghế ra để né tránh, nhưng vẫn chậm mất nửa bước.Chiếc đèn chùm vẫn đập trúng cánh tay trái của cô, mảnh thủy tinh sắc nhọn b.ắ.n tung tóe xé rách ống tay áo, m.á.u tươi lập tức rỉ ra."Á!"Lộc Uyển Dư thét lên một tiếng, lao vào lòng Cố Nam Từ."Nam Từ! Em sợ quá!" Giọng cô ta run run, trông như thể bị dọa cho sợ c.h.ế.t khiếp.Rõ ràng cô ta vẫn còn cách chỗ đèn rơi một khoảng.Toàn bộ sự chú ý của Cố Nam Từ đều bị hút về phía cô ta.Chuyển ngử bởi team Tuế TuếAnh ta ôm chầm lấy cô ta, ánh mắt lo lắng đánh giá từ trên xuống dưới, "Uyển Dư, em có bị thương không?"Không biết còn tưởng người suýt bị đập trúng là cô ta.Lộc Uyển Dư chỉ lắc đầu, mắt đẫm lệ.Cả hai đều trưng ra bộ dạng tình sâu nghĩa nặng.Lộc Chi Huyên ôm lấy cánh tay đang chảy máu, lặng lẽ nhìn họ, vết thương bỏng rát, nhưng so với cánh tay, cảm giác nghẹn lại ở tim còn rõ rệt hơn.Không nên như vậy.Nỗi đau trào dâng trong lòng dần trở nên tê dại, hóa thành làn khói trắng vô hình từ từ bốc hơi.Dường như trong khoảnh khắc đó, tình cảm cô dành cho Cố Nam Từ cũng trôi đi cùng.Giây tiếp theo, nhân viên phục vụ hốt hoảng chạy vào xin lỗi họ."Xin lỗi! Đèn chùm bị lỏng ốc, tôi sẽ gọi xe cấp cứu ngay!"Cố Nam Từ lúc này mới chú ý đến vết thương của Lộc Chi Huyên.Anh ta khẽ nhíu mày, dường như muốn nói gì đó, trong mắt thoáng qua một tia đau lòng và không đành lòng.Nhưng Lộc Uyển Dư đang trong lòng anh đột nhiên ôm lấy ngực, yếu ớt tựa vào vai anh ta, "Nam Từ, em khó thở."Cố Nam Từ lập tức thu hồi tầm mắt, một tay bế ngang Lộc Uyển Dư lên, "Đừng sợ, anh đưa em đi bệnh viện."Nói rồi, anh sải bước đi ra ngoài.Thậm chí còn không ngoảnh lại nhìn lấy một cái."Không sao." Lộc Chi Huyên khẽ nhếch môi, tự rút một tờ giấy ăn đặt lên vết thương, "Tôi tự xử lý trước vậy."Máu tươi nhanh chóng thấm ướt tờ giấy ăn, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà.Nhưng cô đã không còn cảm giác đau đớn nữa rồi.