Tác giả:

Trong nhà vẫn sáng đèn, vậy mà không thấy bóng dáng anh tôi đâu cả. Chỉ có cửa phòng tôi là mở toang. Tim tôi thắt lại, cố tỏ ra bình tĩnh gọi hai tiếng "Anh ơi." Nhưng không ai trả lời. Khoảnh khắc bước vào phòng, cổ tay tôi bỗng đau nhói. Trời đất quay cuồng. Đến khi phản ứng lại được thì hai tay tôi đã bị bẻ quặt ra sau, bị người ta đè chặt xuống đất trong tư thế quỳ đầy nhục nhã. Trước mắt là căn phòng ngổn ngang, cái hộp giấy giấu dưới gầm giường bị lôi ra, những bức thư tình được xếp gọn gàng giờ tung toé khắp nơi. Tất cả những tâm tư tăm tối, không thể để lộ của tôi cứ thế tr@n trụi phơi bày dưới ánh sáng, không còn chỗ để trốn. Sau lưng vang lên một chất giọng lạnh thấu xương. "Thẩm Tuế Hòa, em giải thích sao đây?" Anh tôi… Phát hiện rồi. Tim tôi như ngừng đập. Mặt trắng bệch, hoảng sợ đến mức không thốt nên lời. Một tờ giấy bị đ è xuống nền nhà trước mặt tôi. "Giải thích không được? Vậy hay là đọc to lên nhé?" Tôi gắng sức ngẩng đầu nhìn qua. Trên tờ giấy thư, từng chữ từng…

Chương 10: Chương 10 (Hoàn)

Chấm Dứt Lệ ThuộcTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịTrong nhà vẫn sáng đèn, vậy mà không thấy bóng dáng anh tôi đâu cả. Chỉ có cửa phòng tôi là mở toang. Tim tôi thắt lại, cố tỏ ra bình tĩnh gọi hai tiếng "Anh ơi." Nhưng không ai trả lời. Khoảnh khắc bước vào phòng, cổ tay tôi bỗng đau nhói. Trời đất quay cuồng. Đến khi phản ứng lại được thì hai tay tôi đã bị bẻ quặt ra sau, bị người ta đè chặt xuống đất trong tư thế quỳ đầy nhục nhã. Trước mắt là căn phòng ngổn ngang, cái hộp giấy giấu dưới gầm giường bị lôi ra, những bức thư tình được xếp gọn gàng giờ tung toé khắp nơi. Tất cả những tâm tư tăm tối, không thể để lộ của tôi cứ thế tr@n trụi phơi bày dưới ánh sáng, không còn chỗ để trốn. Sau lưng vang lên một chất giọng lạnh thấu xương. "Thẩm Tuế Hòa, em giải thích sao đây?" Anh tôi… Phát hiện rồi. Tim tôi như ngừng đập. Mặt trắng bệch, hoảng sợ đến mức không thốt nên lời. Một tờ giấy bị đ è xuống nền nhà trước mặt tôi. "Giải thích không được? Vậy hay là đọc to lên nhé?" Tôi gắng sức ngẩng đầu nhìn qua. Trên tờ giấy thư, từng chữ từng… Giai đoạn xây dựng cảm giác an toàn gần như đã hoàn tất.Tần suất phát bệnh của tôi đang dần giảm xuống.Theo đề nghị của bác sĩ, tôi đã bước vào giai đoạn cai nghiện.Cai nghiện, nói thế nào nhỉ?Nó giống kiểu thử thách “về nhà mà không được xoa chó nhà mình”.Quy trình cụ thể chính là…Mở cửa.Lập tức né tránh ánh mắt của Hạ Chước.Giả vờ như trong nhà chẳng có ai tên đó cả.Ngày qua ngày, ánh mắt oán thán trong mắt Hạ Chước cũng ngày một sâu thêm.“Tuế Tuế, kỳ cai nghiện thật ra là để trừng phạt anh đúng không?”“Có phải anh đã làm sai điều gì rồi không?”“Hình như anh cũng mắc chứng ‘khát da’ rồi, phải làm sao đây?”Phát hiện rồi.Tôi đáp: “Ráng thêm chút nữa.”Nhưng anh cũng chỉ than thở vậy thôi.Thực ra sau lưng thì tránh còn nhanh hơn ai hết, sợ chỉ một sơ suất nhỏ thôi là khiến quá trình trị liệu của tôi thất bại.Vài tháng sau, tôi quay lại bệnh viện tái khám.Khi cầm trên tay kết quả chứng nhận điều trị thành công, tôi mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, khóe môi bất giác cong lên, chỉ muốn lập tức đích thân báo tin tốt này cho Hạ Chước biết.Khi trở về căn phòng trọ nhỏ kia, tôi gần như chạy thục mạng.Đẩy cửa bước vào, Hạ Chước đang bưng chiếc bánh kem, nở nụ cười có phần ngốc nghếch.“Tuế Tuế, sinh nhật vui vẻ.”Tôi sững người.Lúc này mới sực nhớ hôm nay là sinh nhật tuổi 20 của tôi.Dù là vào khoảnh khắc này, Hạ Chước vẫn không quên cẩn thận tránh né tiếp xúc thân thể với tôi.Lòng tôi mềm nhũn, chủ động nhào vào lòng anh, làm anh giật mình suýt nữa thì ném cả cái bánh đi.Cho đến khi tôi giơ kết quả điều trị lên lắc lắc trước mặt anh như muốn khoe thành tích mà bật cười:“Chữa khỏi rồi, có thể hôn được rồi, có phải em…”Còn chưa kịp nói xong thì Hạ Chước đã nghiêng đầu sát lại.Đúng là tiết xuân.Ánh trời rực rỡ, vạn vật tươi sáng.Tôi âm thầm thầm ước trong lòng Hạ Chước.Chào mừng anh đến với tuổi 20 của em.Từ nay về sau, em sẽ tự do yêu anh.(Hoàn)

Giai đoạn xây dựng cảm giác an toàn gần như đã hoàn tất.

Tần suất phát bệnh của tôi đang dần giảm xuống.

Theo đề nghị của bác sĩ, tôi đã bước vào giai đoạn cai nghiện.

Cai nghiện, nói thế nào nhỉ?

Nó giống kiểu thử thách “về nhà mà không được xoa chó nhà mình”.

Quy trình cụ thể chính là…

Mở cửa.

Lập tức né tránh ánh mắt của Hạ Chước.

Giả vờ như trong nhà chẳng có ai tên đó cả.

Ngày qua ngày, ánh mắt oán thán trong mắt Hạ Chước cũng ngày một sâu thêm.

“Tuế Tuế, kỳ cai nghiện thật ra là để trừng phạt anh đúng không?”

“Có phải anh đã làm sai điều gì rồi không?”

“Hình như anh cũng mắc chứng ‘khát da’ rồi, phải làm sao đây?”

Phát hiện rồi.

Tôi đáp: “Ráng thêm chút nữa.”

Nhưng anh cũng chỉ than thở vậy thôi.

Thực ra sau lưng thì tránh còn nhanh hơn ai hết, sợ chỉ một sơ suất nhỏ thôi là khiến quá trình trị liệu của tôi thất bại.

Vài tháng sau, tôi quay lại bệnh viện tái khám.

Khi cầm trên tay kết quả chứng nhận điều trị thành công, tôi mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, khóe môi bất giác cong lên, chỉ muốn lập tức đích thân báo tin tốt này cho Hạ Chước biết.

Khi trở về căn phòng trọ nhỏ kia, tôi gần như chạy thục mạng.

Đẩy cửa bước vào, Hạ Chước đang bưng chiếc bánh kem, nở nụ cười có phần ngốc nghếch.

“Tuế Tuế, sinh nhật vui vẻ.”

Tôi sững người.

Lúc này mới sực nhớ hôm nay là sinh nhật tuổi 20 của tôi.

Dù là vào khoảnh khắc này, Hạ Chước vẫn không quên cẩn thận tránh né tiếp xúc thân thể với tôi.

Lòng tôi mềm nhũn, chủ động nhào vào lòng anh, làm anh giật mình suýt nữa thì ném cả cái bánh đi.

Cho đến khi tôi giơ kết quả điều trị lên lắc lắc trước mặt anh như muốn khoe thành tích mà bật cười:

“Chữa khỏi rồi, có thể hôn được rồi, có phải em…”

Còn chưa kịp nói xong thì Hạ Chước đã nghiêng đầu sát lại.

Đúng là tiết xuân.

Ánh trời rực rỡ, vạn vật tươi sáng.

Tôi âm thầm thầm ước trong lòng Hạ Chước.

Chào mừng anh đến với tuổi 20 của em.

Từ nay về sau, em sẽ tự do yêu anh.

(Hoàn)

Chấm Dứt Lệ ThuộcTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịTrong nhà vẫn sáng đèn, vậy mà không thấy bóng dáng anh tôi đâu cả. Chỉ có cửa phòng tôi là mở toang. Tim tôi thắt lại, cố tỏ ra bình tĩnh gọi hai tiếng "Anh ơi." Nhưng không ai trả lời. Khoảnh khắc bước vào phòng, cổ tay tôi bỗng đau nhói. Trời đất quay cuồng. Đến khi phản ứng lại được thì hai tay tôi đã bị bẻ quặt ra sau, bị người ta đè chặt xuống đất trong tư thế quỳ đầy nhục nhã. Trước mắt là căn phòng ngổn ngang, cái hộp giấy giấu dưới gầm giường bị lôi ra, những bức thư tình được xếp gọn gàng giờ tung toé khắp nơi. Tất cả những tâm tư tăm tối, không thể để lộ của tôi cứ thế tr@n trụi phơi bày dưới ánh sáng, không còn chỗ để trốn. Sau lưng vang lên một chất giọng lạnh thấu xương. "Thẩm Tuế Hòa, em giải thích sao đây?" Anh tôi… Phát hiện rồi. Tim tôi như ngừng đập. Mặt trắng bệch, hoảng sợ đến mức không thốt nên lời. Một tờ giấy bị đ è xuống nền nhà trước mặt tôi. "Giải thích không được? Vậy hay là đọc to lên nhé?" Tôi gắng sức ngẩng đầu nhìn qua. Trên tờ giấy thư, từng chữ từng… Giai đoạn xây dựng cảm giác an toàn gần như đã hoàn tất.Tần suất phát bệnh của tôi đang dần giảm xuống.Theo đề nghị của bác sĩ, tôi đã bước vào giai đoạn cai nghiện.Cai nghiện, nói thế nào nhỉ?Nó giống kiểu thử thách “về nhà mà không được xoa chó nhà mình”.Quy trình cụ thể chính là…Mở cửa.Lập tức né tránh ánh mắt của Hạ Chước.Giả vờ như trong nhà chẳng có ai tên đó cả.Ngày qua ngày, ánh mắt oán thán trong mắt Hạ Chước cũng ngày một sâu thêm.“Tuế Tuế, kỳ cai nghiện thật ra là để trừng phạt anh đúng không?”“Có phải anh đã làm sai điều gì rồi không?”“Hình như anh cũng mắc chứng ‘khát da’ rồi, phải làm sao đây?”Phát hiện rồi.Tôi đáp: “Ráng thêm chút nữa.”Nhưng anh cũng chỉ than thở vậy thôi.Thực ra sau lưng thì tránh còn nhanh hơn ai hết, sợ chỉ một sơ suất nhỏ thôi là khiến quá trình trị liệu của tôi thất bại.Vài tháng sau, tôi quay lại bệnh viện tái khám.Khi cầm trên tay kết quả chứng nhận điều trị thành công, tôi mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, khóe môi bất giác cong lên, chỉ muốn lập tức đích thân báo tin tốt này cho Hạ Chước biết.Khi trở về căn phòng trọ nhỏ kia, tôi gần như chạy thục mạng.Đẩy cửa bước vào, Hạ Chước đang bưng chiếc bánh kem, nở nụ cười có phần ngốc nghếch.“Tuế Tuế, sinh nhật vui vẻ.”Tôi sững người.Lúc này mới sực nhớ hôm nay là sinh nhật tuổi 20 của tôi.Dù là vào khoảnh khắc này, Hạ Chước vẫn không quên cẩn thận tránh né tiếp xúc thân thể với tôi.Lòng tôi mềm nhũn, chủ động nhào vào lòng anh, làm anh giật mình suýt nữa thì ném cả cái bánh đi.Cho đến khi tôi giơ kết quả điều trị lên lắc lắc trước mặt anh như muốn khoe thành tích mà bật cười:“Chữa khỏi rồi, có thể hôn được rồi, có phải em…”Còn chưa kịp nói xong thì Hạ Chước đã nghiêng đầu sát lại.Đúng là tiết xuân.Ánh trời rực rỡ, vạn vật tươi sáng.Tôi âm thầm thầm ước trong lòng Hạ Chước.Chào mừng anh đến với tuổi 20 của em.Từ nay về sau, em sẽ tự do yêu anh.(Hoàn)

Chương 10: Chương 10 (Hoàn)