1 Ông bà nội tôi đặc biệt trọng nam khinh nữ, từ khi tôi còn nhỏ, trong mắt bọ họ lúc nào tôi cũng không vừa ý. Dù ba mẹ tôi lập nghiệp ở thành phố, không thường xuyên về quê, Họ vẫn thường đến tận nơi thúc giục sinh con trai, la lối, khóc lóc, chửi bới đủ kiểu. Ba mẹ tôi cũng rất nỗ lực để có một đứa con trai. Bao nhiêu năm nay, nhà tôi lúc nào cũng có mùi thuốc bắc, họ định kỳ đi bệnh viện, còn thử cả thụ tinh trong ống nghiệm. Ông bà nội tôi thì đi khắp nơi cầu khấn, thắp hương, bái Phật, tìm đủ các phương pháp bí truyền để sinh con trai. Nhưng dù ba mẹ tôi không có vấn đề gì về sức khỏe, cuối cùng vẫn không thể có con trai. Ba tôi, từ trong tâm can, cũng rất thích con trai. Từ nhỏ, đừng nói là ôm tôi, ông ấy còn ít khi nói chuyện với tôi. Nhưng khi ở ngoài, thấy con trai nhà người khác, ông ấy lại đặc biệt nhiệt tình, sẽ ôm, sẽ thân thiết. Thế nên tất cả mọi người xung quanh đều biết ba mẹ tôi mong có con trai đến phát điên. Đúng rồi, tôi tên là Từ Niệm Nhi. Cho…
Chương 10: Chương 10
Cốt Nhục Xà ĐànTác giả: Khuyết DanhTruyện Dị Giới, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Linh Dị1 Ông bà nội tôi đặc biệt trọng nam khinh nữ, từ khi tôi còn nhỏ, trong mắt bọ họ lúc nào tôi cũng không vừa ý. Dù ba mẹ tôi lập nghiệp ở thành phố, không thường xuyên về quê, Họ vẫn thường đến tận nơi thúc giục sinh con trai, la lối, khóc lóc, chửi bới đủ kiểu. Ba mẹ tôi cũng rất nỗ lực để có một đứa con trai. Bao nhiêu năm nay, nhà tôi lúc nào cũng có mùi thuốc bắc, họ định kỳ đi bệnh viện, còn thử cả thụ tinh trong ống nghiệm. Ông bà nội tôi thì đi khắp nơi cầu khấn, thắp hương, bái Phật, tìm đủ các phương pháp bí truyền để sinh con trai. Nhưng dù ba mẹ tôi không có vấn đề gì về sức khỏe, cuối cùng vẫn không thể có con trai. Ba tôi, từ trong tâm can, cũng rất thích con trai. Từ nhỏ, đừng nói là ôm tôi, ông ấy còn ít khi nói chuyện với tôi. Nhưng khi ở ngoài, thấy con trai nhà người khác, ông ấy lại đặc biệt nhiệt tình, sẽ ôm, sẽ thân thiết. Thế nên tất cả mọi người xung quanh đều biết ba mẹ tôi mong có con trai đến phát điên. Đúng rồi, tôi tên là Từ Niệm Nhi. Cho… Nhưng phần sau thì rắc rối hơn. Âm nhạc lúc dừng, lúc tiếp tục, từng đoạn phải tập lại. Tôi ngồi một chỗ, liên tục bị anh sai vặt hết việc này đến việc khác. Các bác gái luyện không tốt thì cuống cuồng xoay quanh. Anh ấy lại cười hì hì động viên họ cố gắng. Khi mặt trời bắt đầu toả nắng gắt, buổi tập kết thúc. Các bác gái còn mời tôi và Trương Tân Trúc về nhà họ ăn cơm, ánh mắt cứ đánh giá tôi và anh ấy một cách rõ ràng. Trương Tân Trúc chỉ lau mồ hôi, cười hì hì đáp: “Ăn cơm thì thôi ạ, cháu có chuyện muốn hỏi các bác. Cháu có cái bình lạ này, các bác nhiều kinh nghiệm, giúp cháu xem thử, đã từng nghe qua chưa.” Nói xong, anh ấy quay qua tôi nháy mắt ra hiệu: “Niệm Nhi, lấy bức vẽ trong sổ ra, nhờ các bác xem thử.” Các bác gái lập tức ồn ào, cười nói: “Gọi thân thiết thế, chúng ta già cả rồi, đâu có tinh mắt như thế nữa.” Tôi lườm Trương Tân Trúc một cái. Anh ấy gọi tôi là cô giáo Từ, chắc nghe từ miệng Trương Nghênh Thăng nhưng sao lại biết tên tôi? Trương Tân Trúc vừa cười hì hì đối phó các bác gái, vừa tiếp tục nháy mắt với tôi: “Mau lên đi!” Nhìn các bác gái đã ngoài bảy, tám mươi nhưng vẫn còn rất nhanh nhẹn, tôi cũng hiểu ý đồ của Trương Tân Trúc. Tôi lấy cuốn sổ vẽ có hình cái bình ra, đưa cho các bác gái xem. Những bác gái vừa nhìn thấy hình vẽ đầy những con rắn quấn quanh thân bình thì lập tức sợ hãi phất tay, tỏ ý không muốn xem. Có người còn ôm lấy n.g.ự.c như thể vừa bị dọa một phen kinh hồn. Không ai dám cầm quyển sổ lên, chỉ tò mò ghé mắt nhìn qua một chút. Trong số đó, có một bác tóc bạc da hồng, gương mặt vẫn còn tràn đầy sức sống, sau khi nghe nói tất cả đều là hình rắn thì ban đầu ngây người một lúc. Sau đó, bác ấy cầm lấy ly nước trên tay, bước đến trước mặt tôi, cúi đầu nhìn thoáng qua bức vẽ cái bình trong quyển sổ. Cái bình với những hình rắn trên đó thật ra chỉ là những nét khắc đơn giản, đường nét thô sơ, không quá tinh xảo. Bác ấy chỉ liếc nhìn chiếc bình một cái nhưng tay cầm bình giữ nhiệt run lên, đến mức nước trà dưỡng sinh bên trong cũng rung động, suýt tràn ra ngoài. Bác ấy cố gắng đậy nắp bình nhưng dường như không làm được. Nước trà màu nâu đổ lên bộ đồ trắng dùng để luyện công của bác. “Bác gái?” Tôi thấy vậy liền đặt quyển sổ xuống, đưa tay giúp bác ấy đậy nắp bình giữ nhiệt lại. Lúc này, tôi mới nhận ra tay bác đã lạnh ngắt. Khi tay tôi chạm vào, bác gái giật mình, như thể bị hoảng sợ. Bác ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, hỏi: “Cô họ Từ? Hai người nhà họ Từ?” Trong lòng tôi chợt dấy lên cảm giác bất an. Vừa nãy, Trương Tân Trúc vẫn luôn gọi tôi nhưng ngoài lần cuối cùng nhắc đến tên tôi, anh ta chưa từng gọi tôi là “cô giáo Từ.” Rõ ràng, bác gái này biết lai lịch của cái bình này! Tôi đang định mở miệng hỏi thì bác gái đột ngột rụt tay lại, nhìn tôi với vẻ mặt cau có, rồi nói: “Từ Niệm Nhi, Niệm Nhi…” Bác ấy dường như chợt nhớ ra điều gì, quay sang tôi và nói: “Có phải mẹ cháu đang mang thai không? Gần đây cháu tuyệt đối đừng về nhà, đừng lại gần mẹ cháu, ngàn vạn lần không được chạm vào mẹ cháu!”
Nhưng phần sau thì rắc rối hơn. Âm nhạc lúc dừng, lúc tiếp tục, từng đoạn phải tập lại.
Tôi ngồi một chỗ, liên tục bị anh sai vặt hết việc này đến việc khác.
Các bác gái luyện không tốt thì cuống cuồng xoay quanh. Anh ấy lại cười hì hì động viên họ cố gắng.
Khi mặt trời bắt đầu toả nắng gắt, buổi tập kết thúc. Các bác gái còn mời tôi và Trương Tân Trúc về nhà họ ăn cơm, ánh mắt cứ đánh giá tôi và anh ấy một cách rõ ràng.
Trương Tân Trúc chỉ lau mồ hôi, cười hì hì đáp: “Ăn cơm thì thôi ạ, cháu có chuyện muốn hỏi các bác. Cháu có cái bình lạ này, các bác nhiều kinh nghiệm, giúp cháu xem thử, đã từng nghe qua chưa.”
Nói xong, anh ấy quay qua tôi nháy mắt ra hiệu: “Niệm Nhi, lấy bức vẽ trong sổ ra, nhờ các bác xem thử.”
Các bác gái lập tức ồn ào, cười nói: “Gọi thân thiết thế, chúng ta già cả rồi, đâu có tinh mắt như thế nữa.”
Tôi lườm Trương Tân Trúc một cái. Anh ấy gọi tôi là cô giáo Từ, chắc nghe từ miệng Trương Nghênh Thăng nhưng sao lại biết tên tôi?
Trương Tân Trúc vừa cười hì hì đối phó các bác gái, vừa tiếp tục nháy mắt với tôi: “Mau lên đi!”
Nhìn các bác gái đã ngoài bảy, tám mươi nhưng vẫn còn rất nhanh nhẹn, tôi cũng hiểu ý đồ của Trương Tân Trúc.
Tôi lấy cuốn sổ vẽ có hình cái bình ra, đưa cho các bác gái xem.
Những bác gái vừa nhìn thấy hình vẽ đầy những con rắn quấn quanh thân bình thì lập tức sợ hãi phất tay, tỏ ý không muốn xem. Có người còn ôm lấy n.g.ự.c như thể vừa bị dọa một phen kinh hồn.
Không ai dám cầm quyển sổ lên, chỉ tò mò ghé mắt nhìn qua một chút.
Trong số đó, có một bác tóc bạc da hồng, gương mặt vẫn còn tràn đầy sức sống, sau khi nghe nói tất cả đều là hình rắn thì ban đầu ngây người một lúc.
Sau đó, bác ấy cầm lấy ly nước trên tay, bước đến trước mặt tôi, cúi đầu nhìn thoáng qua bức vẽ cái bình trong quyển sổ.
Cái bình với những hình rắn trên đó thật ra chỉ là những nét khắc đơn giản, đường nét thô sơ, không quá tinh xảo.
Bác ấy chỉ liếc nhìn chiếc bình một cái nhưng tay cầm bình giữ nhiệt run lên, đến mức nước trà dưỡng sinh bên trong cũng rung động, suýt tràn ra ngoài.
Bác ấy cố gắng đậy nắp bình nhưng dường như không làm được. Nước trà màu nâu đổ lên bộ đồ trắng dùng để luyện công của bác.
“Bác gái?” Tôi thấy vậy liền đặt quyển sổ xuống, đưa tay giúp bác ấy đậy nắp bình giữ nhiệt lại.
Lúc này, tôi mới nhận ra tay bác đã lạnh ngắt. Khi tay tôi chạm vào, bác gái giật mình, như thể bị hoảng sợ.
Bác ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, hỏi: “Cô họ Từ? Hai người nhà họ Từ?”
Trong lòng tôi chợt dấy lên cảm giác bất an. Vừa nãy, Trương Tân Trúc vẫn luôn gọi tôi nhưng ngoài lần cuối cùng nhắc đến tên tôi, anh ta chưa từng gọi tôi là “cô giáo Từ.”
Rõ ràng, bác gái này biết lai lịch của cái bình này!
Tôi đang định mở miệng hỏi thì bác gái đột ngột rụt tay lại, nhìn tôi với vẻ mặt cau có, rồi nói: “Từ Niệm Nhi, Niệm Nhi…”
Bác ấy dường như chợt nhớ ra điều gì, quay sang tôi và nói: “Có phải mẹ cháu đang mang thai không? Gần đây cháu tuyệt đối đừng về nhà, đừng lại gần mẹ cháu, ngàn vạn lần không được chạm vào mẹ cháu!”
Cốt Nhục Xà ĐànTác giả: Khuyết DanhTruyện Dị Giới, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Linh Dị1 Ông bà nội tôi đặc biệt trọng nam khinh nữ, từ khi tôi còn nhỏ, trong mắt bọ họ lúc nào tôi cũng không vừa ý. Dù ba mẹ tôi lập nghiệp ở thành phố, không thường xuyên về quê, Họ vẫn thường đến tận nơi thúc giục sinh con trai, la lối, khóc lóc, chửi bới đủ kiểu. Ba mẹ tôi cũng rất nỗ lực để có một đứa con trai. Bao nhiêu năm nay, nhà tôi lúc nào cũng có mùi thuốc bắc, họ định kỳ đi bệnh viện, còn thử cả thụ tinh trong ống nghiệm. Ông bà nội tôi thì đi khắp nơi cầu khấn, thắp hương, bái Phật, tìm đủ các phương pháp bí truyền để sinh con trai. Nhưng dù ba mẹ tôi không có vấn đề gì về sức khỏe, cuối cùng vẫn không thể có con trai. Ba tôi, từ trong tâm can, cũng rất thích con trai. Từ nhỏ, đừng nói là ôm tôi, ông ấy còn ít khi nói chuyện với tôi. Nhưng khi ở ngoài, thấy con trai nhà người khác, ông ấy lại đặc biệt nhiệt tình, sẽ ôm, sẽ thân thiết. Thế nên tất cả mọi người xung quanh đều biết ba mẹ tôi mong có con trai đến phát điên. Đúng rồi, tôi tên là Từ Niệm Nhi. Cho… Nhưng phần sau thì rắc rối hơn. Âm nhạc lúc dừng, lúc tiếp tục, từng đoạn phải tập lại. Tôi ngồi một chỗ, liên tục bị anh sai vặt hết việc này đến việc khác. Các bác gái luyện không tốt thì cuống cuồng xoay quanh. Anh ấy lại cười hì hì động viên họ cố gắng. Khi mặt trời bắt đầu toả nắng gắt, buổi tập kết thúc. Các bác gái còn mời tôi và Trương Tân Trúc về nhà họ ăn cơm, ánh mắt cứ đánh giá tôi và anh ấy một cách rõ ràng. Trương Tân Trúc chỉ lau mồ hôi, cười hì hì đáp: “Ăn cơm thì thôi ạ, cháu có chuyện muốn hỏi các bác. Cháu có cái bình lạ này, các bác nhiều kinh nghiệm, giúp cháu xem thử, đã từng nghe qua chưa.” Nói xong, anh ấy quay qua tôi nháy mắt ra hiệu: “Niệm Nhi, lấy bức vẽ trong sổ ra, nhờ các bác xem thử.” Các bác gái lập tức ồn ào, cười nói: “Gọi thân thiết thế, chúng ta già cả rồi, đâu có tinh mắt như thế nữa.” Tôi lườm Trương Tân Trúc một cái. Anh ấy gọi tôi là cô giáo Từ, chắc nghe từ miệng Trương Nghênh Thăng nhưng sao lại biết tên tôi? Trương Tân Trúc vừa cười hì hì đối phó các bác gái, vừa tiếp tục nháy mắt với tôi: “Mau lên đi!” Nhìn các bác gái đã ngoài bảy, tám mươi nhưng vẫn còn rất nhanh nhẹn, tôi cũng hiểu ý đồ của Trương Tân Trúc. Tôi lấy cuốn sổ vẽ có hình cái bình ra, đưa cho các bác gái xem. Những bác gái vừa nhìn thấy hình vẽ đầy những con rắn quấn quanh thân bình thì lập tức sợ hãi phất tay, tỏ ý không muốn xem. Có người còn ôm lấy n.g.ự.c như thể vừa bị dọa một phen kinh hồn. Không ai dám cầm quyển sổ lên, chỉ tò mò ghé mắt nhìn qua một chút. Trong số đó, có một bác tóc bạc da hồng, gương mặt vẫn còn tràn đầy sức sống, sau khi nghe nói tất cả đều là hình rắn thì ban đầu ngây người một lúc. Sau đó, bác ấy cầm lấy ly nước trên tay, bước đến trước mặt tôi, cúi đầu nhìn thoáng qua bức vẽ cái bình trong quyển sổ. Cái bình với những hình rắn trên đó thật ra chỉ là những nét khắc đơn giản, đường nét thô sơ, không quá tinh xảo. Bác ấy chỉ liếc nhìn chiếc bình một cái nhưng tay cầm bình giữ nhiệt run lên, đến mức nước trà dưỡng sinh bên trong cũng rung động, suýt tràn ra ngoài. Bác ấy cố gắng đậy nắp bình nhưng dường như không làm được. Nước trà màu nâu đổ lên bộ đồ trắng dùng để luyện công của bác. “Bác gái?” Tôi thấy vậy liền đặt quyển sổ xuống, đưa tay giúp bác ấy đậy nắp bình giữ nhiệt lại. Lúc này, tôi mới nhận ra tay bác đã lạnh ngắt. Khi tay tôi chạm vào, bác gái giật mình, như thể bị hoảng sợ. Bác ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, hỏi: “Cô họ Từ? Hai người nhà họ Từ?” Trong lòng tôi chợt dấy lên cảm giác bất an. Vừa nãy, Trương Tân Trúc vẫn luôn gọi tôi nhưng ngoài lần cuối cùng nhắc đến tên tôi, anh ta chưa từng gọi tôi là “cô giáo Từ.” Rõ ràng, bác gái này biết lai lịch của cái bình này! Tôi đang định mở miệng hỏi thì bác gái đột ngột rụt tay lại, nhìn tôi với vẻ mặt cau có, rồi nói: “Từ Niệm Nhi, Niệm Nhi…” Bác ấy dường như chợt nhớ ra điều gì, quay sang tôi và nói: “Có phải mẹ cháu đang mang thai không? Gần đây cháu tuyệt đối đừng về nhà, đừng lại gần mẹ cháu, ngàn vạn lần không được chạm vào mẹ cháu!”