“Dì à, đây là cá hổ vằn phải không?    “Loại cá này thịt thường, không ngon bằng cá đổng đâu. Lần sau dì nên làm cá mú nhá.”   “Còn tôm hùm này là tôm hùm châu Á phải không?    “Phải mua tôm hùm Úc, sẽ ngon hơn.”   Cô gái này rất xinh đẹp.    Trà Sữa Tiên Sinh Dù đang nhíu mày và có vẻ không hài lòng, vẫn có thể nhìn thấy những đường nét tinh xảo và đôi mắt thanh tú của cô ta.    Miệng có vẻ kén chọn, nhưng động tác cầm đũa của cô ta không hề chậm chạp. Một nửa con tôm hùm và cá đã vào bát của cô ta.    Tôi nhìn vào đũa của cô ta đảo quanh, cảm thấy có chút mơ hồ.    Đây chính là cô gái mà con trai tôi nói, tuy gia cảnh nghèo khó nhưng tâm hồn lương thiện, chăm chỉ và hiền lành, trong sáng như một thiên thần?    Tôi nhớ con tsts trai tôi đã nói rằng cô ta lớn lên ở nông thôn, gia đình nghèo khó, suýt phải bỏ học khi học trung học.    Cô ta chỉ có cơ hội học tiếp nhờ vào sự quyên góp từ trường học.    Ngay cả đại học cũng được hoàn thành nhờ sự trợ giúp của những nhà từ thiện tốt bụng…

Chương 14

Bảng Quy Tắc Của Cô Con Dâu Chưa Vào CửaTác giả: Anh Đào Tiểu TửuTruyện Đô Thị, Truyện Nữ Cường“Dì à, đây là cá hổ vằn phải không?    “Loại cá này thịt thường, không ngon bằng cá đổng đâu. Lần sau dì nên làm cá mú nhá.”   “Còn tôm hùm này là tôm hùm châu Á phải không?    “Phải mua tôm hùm Úc, sẽ ngon hơn.”   Cô gái này rất xinh đẹp.    Trà Sữa Tiên Sinh Dù đang nhíu mày và có vẻ không hài lòng, vẫn có thể nhìn thấy những đường nét tinh xảo và đôi mắt thanh tú của cô ta.    Miệng có vẻ kén chọn, nhưng động tác cầm đũa của cô ta không hề chậm chạp. Một nửa con tôm hùm và cá đã vào bát của cô ta.    Tôi nhìn vào đũa của cô ta đảo quanh, cảm thấy có chút mơ hồ.    Đây chính là cô gái mà con trai tôi nói, tuy gia cảnh nghèo khó nhưng tâm hồn lương thiện, chăm chỉ và hiền lành, trong sáng như một thiên thần?    Tôi nhớ con tsts trai tôi đã nói rằng cô ta lớn lên ở nông thôn, gia đình nghèo khó, suýt phải bỏ học khi học trung học.    Cô ta chỉ có cơ hội học tiếp nhờ vào sự quyên góp từ trường học.    Ngay cả đại học cũng được hoàn thành nhờ sự trợ giúp của những nhà từ thiện tốt bụng… So sánh với sự hoảng hốt của Chu Hào, Xuân Hiểu Thúy tỏ ra bình tĩnh hơn. Cô ta nhanh chóng cầm các tài liệu trên bàn để xem xét, và khi xem xong, sắc mặt cô ta trở nên rất khó coi. Bởi vì trên đó không chỉ có di chúc của tôi mà còn có di chúc của chồng tôi. Chu Hào ngoài số tiền ts mười vạn từ bà nội thì trong thẻ ngân hàng không còn một đồng nào. Ánh mắt của Xuân Hiểu Thúy thoáng qua một tia hối tiếc. "Chúng tôi không tin, không thể nào, không có lý do như vậy..." "Đúng, tôi sẽ kiện các người ra tòa! Các người không có quyền chia tiền cho người khác. Tất cả tài sản của nhà họ Chu đều là của tôi! Của tôi!" Chu Hào gào thét đ iên c* ồng, còn đá đổ cả thùng rác. Hiểu Thúy thì ngồi thẫn thờ trên ghế, vẻ mặt có chút ngơ ngác. Tôi bình tĩnh nhấp một ngụm trà, không hề nhăn mặt: "Xuân Hiểu Thúy, tôi sẽ nói cho cô một điều. Trong xã hội này, có rất nhiều người đàn ông trông có vẻ ra dáng đại gia, giàu có, tiêu tiền cho cô như nước…” “Nhưng cô phải biết, khi không có bố mẹ, họ chẳng là gì cả. Nếu không có nhà cửa và xe cộ mà bố mẹ chuẩn bị, họ thậm chí còn gặp khó khăn trong việc nuôi sống bản thân, chứ đừng nói gì đến việc nuôi sống vợ con.” “Khi tìm đàn ông, nên mở mắt nhìn thật kỹ." Nghe đến đây, cảm xúc của Xuân Hiểu Thúy cũng trở nên sụp đổ. Cô ta đứng dậy, t))át Chu Hào một cái thật mạ nh, hét lên với chất giọng khản đặc: Trà Sữa Tiên Sinh"Không phải anh nói cha mẹ anh rất nghe lời anh sao! Anh nói nếu cần sao, họ không dám cho anh trăng. Anh còn nói tiền trong nhà đều do anh quyết định! “Anh là kẻ vô dụng! Bây giờ, tiền của tôi đâu?" Chu Hào rất dễ nổi nóng với chúng tôi, nhưng trước Xuân Hiểu Thúy thì không dám nói một lời nào. "Vợ à, em hãy tin anh, anh có cách giải quyết!" "Đúng, anh có tiền, anh còn có căn nhà này nữa!" 22 Hai người lầm lũi rời đi.  Hiện tại, hai đứa nó đang sống trong căn hộ thuê của Chu Hào. Trước khi đi, chúng còn bàn bạc cách bán căn nhà.  Ngày trước, để Chu Hào đi làm thuận tiệm, tôi đã bỏ tiền thuê một căn hộ hai phòng gần công ty cho nó.  Dù sao thì con trai lớn lên, có bạn gái, có bạn bè huynh đệ, việc đưa bạn về nhà bố mẹ thật sự không tiện. #trasuatiensinh  Nhưng sự chu đáo của tôi lại khiến nó coi đó là chuyện đương nhiên. Nó nghĩ chúng tôi sinh ra là để hy sinh mọi thứ cho nó, như một sự phục vụ vô điều kiện, phải làm trâu làm ngựa cho nó.  Khi cần chúng tôi, thì chúng tôi phải hết mình; khi không cần, tốt nhất là chúng tôi có chets thì cungz đừng để lại xá c. Thậm chí, nó còn không muốn lo hậu sự, giống như nó muốn chúng tôi tự tìm một nơi sạch sẽ rồi tự giải quyết đi. Có thể trong mắt một số người, đây mới là tiêu chuẩn của một bậc phụ huynh hoàn hảo.  Phụ huynh có cần phải hy sinh đến mức độ đó không?  Tôi không yêu cầu nó nuôi dưỡng tôi hay báo đáp tôi. Tôi đưa nó đến thế giới này, làm hết sức mình để chăm sóc và nuôi nấng nó.  Bây giờ, nó đã là người trưởng thành, là một cá nhân hoàn toàn độc lập như tôi.  Mọi người đều phải chịu trách nhiệm cho những việc mình làm.

So sánh với sự hoảng hốt của Chu Hào, Xuân Hiểu Thúy tỏ ra bình tĩnh hơn.

 

Cô ta nhanh chóng cầm các tài liệu trên bàn để xem xét, và khi xem xong, sắc mặt cô ta trở nên rất khó coi.

 

Bởi vì trên đó không chỉ có di chúc của tôi mà còn có di chúc của chồng tôi. Chu Hào ngoài số tiền ts mười vạn từ bà nội thì trong thẻ ngân hàng không còn một đồng nào.

 

Ánh mắt của Xuân Hiểu Thúy thoáng qua một tia hối tiếc.

 

"Chúng tôi không tin, không thể nào, không có lý do như vậy..."

 

"Đúng, tôi sẽ kiện các người ra tòa! Các người không có quyền chia tiền cho người khác. Tất cả tài sản của nhà họ Chu đều là của tôi! Của tôi!"

 

Chu Hào gào thét đ iên c* ồng, còn đá đổ cả thùng rác.

 

Hiểu Thúy thì ngồi thẫn thờ trên ghế, vẻ mặt có chút ngơ ngác.

 

Tôi bình tĩnh nhấp một ngụm trà, không hề nhăn mặt:

 

"Xuân Hiểu Thúy, tôi sẽ nói cho cô một điều. Trong xã hội này, có rất nhiều người đàn ông trông có vẻ ra dáng đại gia, giàu có, tiêu tiền cho cô như nước…”

 

“Nhưng cô phải biết, khi không có bố mẹ, họ chẳng là gì cả. Nếu không có nhà cửa và xe cộ mà bố mẹ chuẩn bị, họ thậm chí còn gặp khó khăn trong việc nuôi sống bản thân, chứ đừng nói gì đến việc nuôi sống vợ con.”

 

“Khi tìm đàn ông, nên mở mắt nhìn thật kỹ."

 

Nghe đến đây, cảm xúc của Xuân Hiểu Thúy cũng trở nên sụp đổ.

 

Cô ta đứng dậy, t))át Chu Hào một cái thật mạ nh, hét lên với chất giọng khản đặc:

 

Trà Sữa Tiên Sinh

"Không phải anh nói cha mẹ anh rất nghe lời anh sao! Anh nói nếu cần sao, họ không dám cho anh trăng. Anh còn nói tiền trong nhà đều do anh quyết định!

 

“Anh là kẻ vô dụng! Bây giờ, tiền của tôi đâu?"

 

Chu Hào rất dễ nổi nóng với chúng tôi, nhưng trước Xuân Hiểu Thúy thì không dám nói một lời nào.

 

"Vợ à, em hãy tin anh, anh có cách giải quyết!"

 

"Đúng, anh có tiền, anh còn có căn nhà này nữa!"

 

22

 

Hai người lầm lũi rời đi. 

 

Hiện tại, hai đứa nó đang sống trong căn hộ thuê của Chu Hào.

 

Trước khi đi, chúng còn bàn bạc cách bán căn nhà. 

 

Ngày trước, để Chu Hào đi làm thuận tiệm, tôi đã bỏ tiền thuê một căn hộ hai phòng gần công ty cho nó. 

 

Dù sao thì con trai lớn lên, có bạn gái, có bạn bè huynh đệ, việc đưa bạn về nhà bố mẹ thật sự không tiện. #trasuatiensinh 

 

Nhưng sự chu đáo của tôi lại khiến nó coi đó là chuyện đương nhiên. Nó nghĩ chúng tôi sinh ra là để hy sinh mọi thứ cho nó, như một sự phục vụ vô điều kiện, phải làm trâu làm ngựa cho nó. 

 

Khi cần chúng tôi, thì chúng tôi phải hết mình; khi không cần, tốt nhất là chúng tôi có chets thì cungz đừng để lại xá c. Thậm chí, nó còn không muốn lo hậu sự, giống như nó muốn chúng tôi tự tìm một nơi sạch sẽ rồi tự giải quyết đi.

 

Có thể trong mắt một số người, đây mới là tiêu chuẩn của một bậc phụ huynh hoàn hảo. 

 

Phụ huynh có cần phải hy sinh đến mức độ đó không? 

 

Tôi không yêu cầu nó nuôi dưỡng tôi hay báo đáp tôi. Tôi đưa nó đến thế giới này, làm hết sức mình để chăm sóc và nuôi nấng nó. 

 

Bây giờ, nó đã là người trưởng thành, là một cá nhân hoàn toàn độc lập như tôi. 

 

Mọi người đều phải chịu trách nhiệm cho những việc mình làm.

Bảng Quy Tắc Của Cô Con Dâu Chưa Vào CửaTác giả: Anh Đào Tiểu TửuTruyện Đô Thị, Truyện Nữ Cường“Dì à, đây là cá hổ vằn phải không?    “Loại cá này thịt thường, không ngon bằng cá đổng đâu. Lần sau dì nên làm cá mú nhá.”   “Còn tôm hùm này là tôm hùm châu Á phải không?    “Phải mua tôm hùm Úc, sẽ ngon hơn.”   Cô gái này rất xinh đẹp.    Trà Sữa Tiên Sinh Dù đang nhíu mày và có vẻ không hài lòng, vẫn có thể nhìn thấy những đường nét tinh xảo và đôi mắt thanh tú của cô ta.    Miệng có vẻ kén chọn, nhưng động tác cầm đũa của cô ta không hề chậm chạp. Một nửa con tôm hùm và cá đã vào bát của cô ta.    Tôi nhìn vào đũa của cô ta đảo quanh, cảm thấy có chút mơ hồ.    Đây chính là cô gái mà con trai tôi nói, tuy gia cảnh nghèo khó nhưng tâm hồn lương thiện, chăm chỉ và hiền lành, trong sáng như một thiên thần?    Tôi nhớ con tsts trai tôi đã nói rằng cô ta lớn lên ở nông thôn, gia đình nghèo khó, suýt phải bỏ học khi học trung học.    Cô ta chỉ có cơ hội học tiếp nhờ vào sự quyên góp từ trường học.    Ngay cả đại học cũng được hoàn thành nhờ sự trợ giúp của những nhà từ thiện tốt bụng… So sánh với sự hoảng hốt của Chu Hào, Xuân Hiểu Thúy tỏ ra bình tĩnh hơn. Cô ta nhanh chóng cầm các tài liệu trên bàn để xem xét, và khi xem xong, sắc mặt cô ta trở nên rất khó coi. Bởi vì trên đó không chỉ có di chúc của tôi mà còn có di chúc của chồng tôi. Chu Hào ngoài số tiền ts mười vạn từ bà nội thì trong thẻ ngân hàng không còn một đồng nào. Ánh mắt của Xuân Hiểu Thúy thoáng qua một tia hối tiếc. "Chúng tôi không tin, không thể nào, không có lý do như vậy..." "Đúng, tôi sẽ kiện các người ra tòa! Các người không có quyền chia tiền cho người khác. Tất cả tài sản của nhà họ Chu đều là của tôi! Của tôi!" Chu Hào gào thét đ iên c* ồng, còn đá đổ cả thùng rác. Hiểu Thúy thì ngồi thẫn thờ trên ghế, vẻ mặt có chút ngơ ngác. Tôi bình tĩnh nhấp một ngụm trà, không hề nhăn mặt: "Xuân Hiểu Thúy, tôi sẽ nói cho cô một điều. Trong xã hội này, có rất nhiều người đàn ông trông có vẻ ra dáng đại gia, giàu có, tiêu tiền cho cô như nước…” “Nhưng cô phải biết, khi không có bố mẹ, họ chẳng là gì cả. Nếu không có nhà cửa và xe cộ mà bố mẹ chuẩn bị, họ thậm chí còn gặp khó khăn trong việc nuôi sống bản thân, chứ đừng nói gì đến việc nuôi sống vợ con.” “Khi tìm đàn ông, nên mở mắt nhìn thật kỹ." Nghe đến đây, cảm xúc của Xuân Hiểu Thúy cũng trở nên sụp đổ. Cô ta đứng dậy, t))át Chu Hào một cái thật mạ nh, hét lên với chất giọng khản đặc: Trà Sữa Tiên Sinh"Không phải anh nói cha mẹ anh rất nghe lời anh sao! Anh nói nếu cần sao, họ không dám cho anh trăng. Anh còn nói tiền trong nhà đều do anh quyết định! “Anh là kẻ vô dụng! Bây giờ, tiền của tôi đâu?" Chu Hào rất dễ nổi nóng với chúng tôi, nhưng trước Xuân Hiểu Thúy thì không dám nói một lời nào. "Vợ à, em hãy tin anh, anh có cách giải quyết!" "Đúng, anh có tiền, anh còn có căn nhà này nữa!" 22 Hai người lầm lũi rời đi.  Hiện tại, hai đứa nó đang sống trong căn hộ thuê của Chu Hào. Trước khi đi, chúng còn bàn bạc cách bán căn nhà.  Ngày trước, để Chu Hào đi làm thuận tiệm, tôi đã bỏ tiền thuê một căn hộ hai phòng gần công ty cho nó.  Dù sao thì con trai lớn lên, có bạn gái, có bạn bè huynh đệ, việc đưa bạn về nhà bố mẹ thật sự không tiện. #trasuatiensinh  Nhưng sự chu đáo của tôi lại khiến nó coi đó là chuyện đương nhiên. Nó nghĩ chúng tôi sinh ra là để hy sinh mọi thứ cho nó, như một sự phục vụ vô điều kiện, phải làm trâu làm ngựa cho nó.  Khi cần chúng tôi, thì chúng tôi phải hết mình; khi không cần, tốt nhất là chúng tôi có chets thì cungz đừng để lại xá c. Thậm chí, nó còn không muốn lo hậu sự, giống như nó muốn chúng tôi tự tìm một nơi sạch sẽ rồi tự giải quyết đi. Có thể trong mắt một số người, đây mới là tiêu chuẩn của một bậc phụ huynh hoàn hảo.  Phụ huynh có cần phải hy sinh đến mức độ đó không?  Tôi không yêu cầu nó nuôi dưỡng tôi hay báo đáp tôi. Tôi đưa nó đến thế giới này, làm hết sức mình để chăm sóc và nuôi nấng nó.  Bây giờ, nó đã là người trưởng thành, là một cá nhân hoàn toàn độc lập như tôi.  Mọi người đều phải chịu trách nhiệm cho những việc mình làm.

Chương 14