Tác giả:

Phu quân chưa cưới khinh rẻ ta một thân lụa là gấm vóc, gia tài vạn lượng, nhưng lại đem lòng say mê một nữ tử nhà nông áo đầy miếng vá.   Ta có thể làm gì? Đương nhiên là thành toàn cho hắn ta rồi!   May thay, mẹ chồng tương lai lại là người thông hiểu lẽ phải, thấu tình đạt lý.   Nhi tử mù quáng, không cần cũng được.   Cho đến ngày ta đại hôn, hắn ta vận một thân áo vải tầm thường, lảo đảo đến van xin ta quay lại.   Ta mỉm cười rạng rỡ: "Từ nay về sau, ngươi nên gọi ta một tiếng tẩu tẩu."   1.   Thẩm Thừa Ý học hành trở về, lại mang theo một nữ tử đang mang thai.   Tin tức truyền đến tai ta khi ta đang ở Dị Trân Các chọn ngọc bội cho hắn ta.   Chỉ một thoáng lơ đãng, một miếng phỉ thúy xanh ngọc thượng hạng, to bằng lòng bàn tay, đã rơi xuống đất và vỡ thành hai mảnh.   Nha hoàn Nguyệt Nhi vội vàng chạy tới kiểm tra tay ta: "Tiểu thư, người có bị thương không?"   "Không sao, chỉ tiếc miếng phỉ thúy này thôi. Ta vốn đã thấy nó không đủ lớn, giờ vỡ ra thế này, càng chẳng ra gì. Làm…

Chương 9

Gấm Lụa Đầy Cành - Trì Tảo TảoTác giả: Trì Tảo TảoTruyện Cổ ĐạiPhu quân chưa cưới khinh rẻ ta một thân lụa là gấm vóc, gia tài vạn lượng, nhưng lại đem lòng say mê một nữ tử nhà nông áo đầy miếng vá.   Ta có thể làm gì? Đương nhiên là thành toàn cho hắn ta rồi!   May thay, mẹ chồng tương lai lại là người thông hiểu lẽ phải, thấu tình đạt lý.   Nhi tử mù quáng, không cần cũng được.   Cho đến ngày ta đại hôn, hắn ta vận một thân áo vải tầm thường, lảo đảo đến van xin ta quay lại.   Ta mỉm cười rạng rỡ: "Từ nay về sau, ngươi nên gọi ta một tiếng tẩu tẩu."   1.   Thẩm Thừa Ý học hành trở về, lại mang theo một nữ tử đang mang thai.   Tin tức truyền đến tai ta khi ta đang ở Dị Trân Các chọn ngọc bội cho hắn ta.   Chỉ một thoáng lơ đãng, một miếng phỉ thúy xanh ngọc thượng hạng, to bằng lòng bàn tay, đã rơi xuống đất và vỡ thành hai mảnh.   Nha hoàn Nguyệt Nhi vội vàng chạy tới kiểm tra tay ta: "Tiểu thư, người có bị thương không?"   "Không sao, chỉ tiếc miếng phỉ thúy này thôi. Ta vốn đã thấy nó không đủ lớn, giờ vỡ ra thế này, càng chẳng ra gì. Làm… Từ khi biểu ca lên ngôi Hoàng đế, trong kinh thành thường xuyên mở các lều cháo cứu tế bách tính nghèo khổ. Dù là kẻ ăn mày trên đường, thỉnh thoảng cũng có thể nhận được một bát cháo trắng để lót dạ. Nếu ta đoán không nhầm, bà lão này chắc không phải là người trong kinh thành, có lẽ là trên đường đã tiêu hết lộ phí, đói lâu ngày nên mới ngất xỉu giữa đường. Xa phu bên cạnh cau mày, ánh mắt hơi bối rối, nhất thời không biết phải làm gì, dù sao chuyện giả vờ ngất xỉu để lừa tiền, hắn ta cũng nghe không ít. Ta thu hồi ánh mắt, dặn dò xa phu: "Đỡ bà lão vào một bên đi, bà ấy chắc là đói rồi, mua thêm chút gì cho bà ấy ăn." Xa phu gật đầu, lập tức dừng xe ngựa bên đường, rồi theo lời ta sắp xếp chỗ cho bà lão. Mãi đến khi uống xong một bát cháo trắng ấm nóng, bà lão mới dần dần có sức lực. Đợi đến khi bát cháo trắng nóng hổi trôi xuống bụng, bà lão mới dần có sức hơn. Bà ta nhìn xa phu với ánh mắt đầy cảm kích, đôi tay gầy guộc nắm chặt vạt áo của hắn ta, muốn nói lời cảm ơn. Nhưng xa phu lại chỉ về phía xe ngựa, bà lão quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy ta đang đứng bên cạnh xe ngựa. Bà ta mỉm cười hiền từ, ánh mắt trìu mến, rồi nhẹ gật đầu về phía ta. Ta cũng khẽ gật đầu đáp lại, không nói thêm gì. Sau khi lo liệu xong cho bà lão, xa phu trở lại xe ngựa, cau mày nói: "Bà lão này cũng thật đáng thương, nói là tức phụ bỏ trốn theo người khác, bà ấy và nhi tử cùng đến kinh thành tìm tức phụ nhưng giữa đường lại gặp phải bọn cướp. Không những bị cướp sạch lộ phí mà còn lạc mất nhi tử." "Vậy thì tìm cho bà ấy một chỗ ở tạm đi, rồi đưa bà ấy đến phủ Kinh Triệu, nhờ Lạc thúc thúc xem có thể giúp bà ấy tìm nhi tử không." Buông rèm xe ngựa xuống, ta thản nhiên nói. Nhưng ngay khoảnh khắc rèm hoàn toàn được buông xuống, ta chợt thoáng thấy ở góc phố không xa, một bóng dáng màu trắng như ánh trăng lướt qua. Thẩm Đàn? Bóng dáng này, thật giống với hình ảnh trong ký ức của ta. 9. Cuộc sống của Thẩm Thừa Ý cũng ngày càng khó khăn, hết hạ nhân này đến hạ nhân khác bị cho rời khỏi phủ. Ban đầu, hắn ta còn có thể duy trì nhờ cắt giảm chi tiêu, nhưng chẳng bao lâu sau, việc bán dần tài sản trở thành lẽ thường. Chưa kể đến việc Liễu Nhứ Nhứ hoang phí bao nhiêu trong thời gian qua, chỉ tính đến chi phí để lo lót quan hệ cũng đã tốn kém không ít. Để có thể kiếm được một công việc tử tế, Thẩm Thừa Ý đã không ngừng đi cầu cạnh các quý nhân trong kinh thành. Nhưng mỗi lần đến nhà người ta, đương nhiên phải có quà cáp, nếu không người ta dựa vào đâu mà giúp ngươi. Mặc dù hiện tại Thẩm Thừa Ý đã trở mặt với phủ Thừa tướng, nhưng dù sao hắn ta cũng từng là thiếu gia Tướng phủ, ra tay đương nhiên không thể quá keo kiệt. Lúc đầu cũng không phải không có ai thật lòng tìm việc cho Thẩm Thừa Ý. Nhưng đây là kinh thành, dưới chân thiên tử, bất kỳ công việc nào tử tế đều là miếng bánh ngon được tranh giành. Thêm vào đó, Thẩm bá phụ cố ý muốn Thẩm Thừa Ý chịu thêm khổ cực, nên đã không ít lần ngấm ngầm gây khó dễ. Vì vậy công việc rơi vào tay Thẩm Thừa Ý, phần lớn đều vừa khổ vừa mệt. Bao nhiêu bạc trắng ném ra mà chẳng thấy hồi đáp, trải qua vài lần thất bại, Thẩm Thừa Ý cũng nản lòng. Con đường mưu sinh đứt đoạn, trong nhà còn có người chờ hắn ta nuôi dưỡng. Sau vài tháng sống trong nhung lụa, Liễu Nhứ Nhứ không còn muốn chịu cảnh kham khổ nữa, liền lấy cớ dưỡng thai, vẫn hằng ngày dùng đến đan sâm và yến sào để bồi bổ.

Từ khi biểu ca lên ngôi Hoàng đế, trong kinh thành thường xuyên mở các lều cháo cứu tế bách tính nghèo khổ.

 

Dù là kẻ ăn mày trên đường, thỉnh thoảng cũng có thể nhận được một bát cháo trắng để lót dạ.

 

Nếu ta đoán không nhầm, bà lão này chắc không phải là người trong kinh thành, có lẽ là trên đường đã tiêu hết lộ phí, đói lâu ngày nên mới ngất xỉu giữa đường.

 

Xa phu bên cạnh cau mày, ánh mắt hơi bối rối, nhất thời không biết phải làm gì, dù sao chuyện giả vờ ngất xỉu để lừa tiền, hắn ta cũng nghe không ít.

 

Ta thu hồi ánh mắt, dặn dò xa phu: "Đỡ bà lão vào một bên đi, bà ấy chắc là đói rồi, mua thêm chút gì cho bà ấy ăn."

 

Xa phu gật đầu, lập tức dừng xe ngựa bên đường, rồi theo lời ta sắp xếp chỗ cho bà lão.

 

Mãi đến khi uống xong một bát cháo trắng ấm nóng, bà lão mới dần dần có sức lực.

 

Đợi đến khi bát cháo trắng nóng hổi trôi xuống bụng, bà lão mới dần có sức hơn.

 

Bà ta nhìn xa phu với ánh mắt đầy cảm kích, đôi tay gầy guộc nắm chặt vạt áo của hắn ta, muốn nói lời cảm ơn.

 

Nhưng xa phu lại chỉ về phía xe ngựa, bà lão quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy ta đang đứng bên cạnh xe ngựa.

 

Bà ta mỉm cười hiền từ, ánh mắt trìu mến, rồi nhẹ gật đầu về phía ta.

 

Ta cũng khẽ gật đầu đáp lại, không nói thêm gì.

 

Sau khi lo liệu xong cho bà lão, xa phu trở lại xe ngựa, cau mày nói:

 

"Bà lão này cũng thật đáng thương, nói là tức phụ bỏ trốn theo người khác, bà ấy và nhi tử cùng đến kinh thành tìm tức phụ nhưng giữa đường lại gặp phải bọn cướp. Không những bị cướp sạch lộ phí mà còn lạc mất nhi tử."

 

"Vậy thì tìm cho bà ấy một chỗ ở tạm đi, rồi đưa bà ấy đến phủ Kinh Triệu, nhờ Lạc thúc thúc xem có thể giúp bà ấy tìm nhi tử không."

 

Buông rèm xe ngựa xuống, ta thản nhiên nói.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc rèm hoàn toàn được buông xuống, ta chợt thoáng thấy ở góc phố không xa, một bóng dáng màu trắng như ánh trăng lướt qua.

 

Thẩm Đàn?

 

Bóng dáng này, thật giống với hình ảnh trong ký ức của ta.

 

9.

 

Cuộc sống của Thẩm Thừa Ý cũng ngày càng khó khăn, hết hạ nhân này đến hạ nhân khác bị cho rời khỏi phủ.

 

Ban đầu, hắn ta còn có thể duy trì nhờ cắt giảm chi tiêu, nhưng chẳng bao lâu sau, việc bán dần tài sản trở thành lẽ thường.

 

Chưa kể đến việc Liễu Nhứ Nhứ hoang phí bao nhiêu trong thời gian qua, chỉ tính đến chi phí để lo lót quan hệ cũng đã tốn kém không ít.

 

Để có thể kiếm được một công việc tử tế, Thẩm Thừa Ý đã không ngừng đi cầu cạnh các quý nhân trong kinh thành.

 

Nhưng mỗi lần đến nhà người ta, đương nhiên phải có quà cáp, nếu không người ta dựa vào đâu mà giúp ngươi.

 

Mặc dù hiện tại Thẩm Thừa Ý đã trở mặt với phủ Thừa tướng, nhưng dù sao hắn ta cũng từng là thiếu gia Tướng phủ, ra tay đương nhiên không thể quá keo kiệt.

 

Lúc đầu cũng không phải không có ai thật lòng tìm việc cho Thẩm Thừa Ý. Nhưng đây là kinh thành, dưới chân thiên tử, bất kỳ công việc nào tử tế đều là miếng bánh ngon được tranh giành.

 

Thêm vào đó, Thẩm bá phụ cố ý muốn Thẩm Thừa Ý chịu thêm khổ cực, nên đã không ít lần ngấm ngầm gây khó dễ. Vì vậy công việc rơi vào tay Thẩm Thừa Ý, phần lớn đều vừa khổ vừa mệt.

 

Bao nhiêu bạc trắng ném ra mà chẳng thấy hồi đáp, trải qua vài lần thất bại, Thẩm Thừa Ý cũng nản lòng.

 

Con đường mưu sinh đứt đoạn, trong nhà còn có người chờ hắn ta nuôi dưỡng.

 

Sau vài tháng sống trong nhung lụa, Liễu Nhứ Nhứ không còn muốn chịu cảnh kham khổ nữa, liền lấy cớ dưỡng thai, vẫn hằng ngày dùng đến đan sâm và yến sào để bồi bổ.

Gấm Lụa Đầy Cành - Trì Tảo TảoTác giả: Trì Tảo TảoTruyện Cổ ĐạiPhu quân chưa cưới khinh rẻ ta một thân lụa là gấm vóc, gia tài vạn lượng, nhưng lại đem lòng say mê một nữ tử nhà nông áo đầy miếng vá.   Ta có thể làm gì? Đương nhiên là thành toàn cho hắn ta rồi!   May thay, mẹ chồng tương lai lại là người thông hiểu lẽ phải, thấu tình đạt lý.   Nhi tử mù quáng, không cần cũng được.   Cho đến ngày ta đại hôn, hắn ta vận một thân áo vải tầm thường, lảo đảo đến van xin ta quay lại.   Ta mỉm cười rạng rỡ: "Từ nay về sau, ngươi nên gọi ta một tiếng tẩu tẩu."   1.   Thẩm Thừa Ý học hành trở về, lại mang theo một nữ tử đang mang thai.   Tin tức truyền đến tai ta khi ta đang ở Dị Trân Các chọn ngọc bội cho hắn ta.   Chỉ một thoáng lơ đãng, một miếng phỉ thúy xanh ngọc thượng hạng, to bằng lòng bàn tay, đã rơi xuống đất và vỡ thành hai mảnh.   Nha hoàn Nguyệt Nhi vội vàng chạy tới kiểm tra tay ta: "Tiểu thư, người có bị thương không?"   "Không sao, chỉ tiếc miếng phỉ thúy này thôi. Ta vốn đã thấy nó không đủ lớn, giờ vỡ ra thế này, càng chẳng ra gì. Làm… Từ khi biểu ca lên ngôi Hoàng đế, trong kinh thành thường xuyên mở các lều cháo cứu tế bách tính nghèo khổ. Dù là kẻ ăn mày trên đường, thỉnh thoảng cũng có thể nhận được một bát cháo trắng để lót dạ. Nếu ta đoán không nhầm, bà lão này chắc không phải là người trong kinh thành, có lẽ là trên đường đã tiêu hết lộ phí, đói lâu ngày nên mới ngất xỉu giữa đường. Xa phu bên cạnh cau mày, ánh mắt hơi bối rối, nhất thời không biết phải làm gì, dù sao chuyện giả vờ ngất xỉu để lừa tiền, hắn ta cũng nghe không ít. Ta thu hồi ánh mắt, dặn dò xa phu: "Đỡ bà lão vào một bên đi, bà ấy chắc là đói rồi, mua thêm chút gì cho bà ấy ăn." Xa phu gật đầu, lập tức dừng xe ngựa bên đường, rồi theo lời ta sắp xếp chỗ cho bà lão. Mãi đến khi uống xong một bát cháo trắng ấm nóng, bà lão mới dần dần có sức lực. Đợi đến khi bát cháo trắng nóng hổi trôi xuống bụng, bà lão mới dần có sức hơn. Bà ta nhìn xa phu với ánh mắt đầy cảm kích, đôi tay gầy guộc nắm chặt vạt áo của hắn ta, muốn nói lời cảm ơn. Nhưng xa phu lại chỉ về phía xe ngựa, bà lão quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy ta đang đứng bên cạnh xe ngựa. Bà ta mỉm cười hiền từ, ánh mắt trìu mến, rồi nhẹ gật đầu về phía ta. Ta cũng khẽ gật đầu đáp lại, không nói thêm gì. Sau khi lo liệu xong cho bà lão, xa phu trở lại xe ngựa, cau mày nói: "Bà lão này cũng thật đáng thương, nói là tức phụ bỏ trốn theo người khác, bà ấy và nhi tử cùng đến kinh thành tìm tức phụ nhưng giữa đường lại gặp phải bọn cướp. Không những bị cướp sạch lộ phí mà còn lạc mất nhi tử." "Vậy thì tìm cho bà ấy một chỗ ở tạm đi, rồi đưa bà ấy đến phủ Kinh Triệu, nhờ Lạc thúc thúc xem có thể giúp bà ấy tìm nhi tử không." Buông rèm xe ngựa xuống, ta thản nhiên nói. Nhưng ngay khoảnh khắc rèm hoàn toàn được buông xuống, ta chợt thoáng thấy ở góc phố không xa, một bóng dáng màu trắng như ánh trăng lướt qua. Thẩm Đàn? Bóng dáng này, thật giống với hình ảnh trong ký ức của ta. 9. Cuộc sống của Thẩm Thừa Ý cũng ngày càng khó khăn, hết hạ nhân này đến hạ nhân khác bị cho rời khỏi phủ. Ban đầu, hắn ta còn có thể duy trì nhờ cắt giảm chi tiêu, nhưng chẳng bao lâu sau, việc bán dần tài sản trở thành lẽ thường. Chưa kể đến việc Liễu Nhứ Nhứ hoang phí bao nhiêu trong thời gian qua, chỉ tính đến chi phí để lo lót quan hệ cũng đã tốn kém không ít. Để có thể kiếm được một công việc tử tế, Thẩm Thừa Ý đã không ngừng đi cầu cạnh các quý nhân trong kinh thành. Nhưng mỗi lần đến nhà người ta, đương nhiên phải có quà cáp, nếu không người ta dựa vào đâu mà giúp ngươi. Mặc dù hiện tại Thẩm Thừa Ý đã trở mặt với phủ Thừa tướng, nhưng dù sao hắn ta cũng từng là thiếu gia Tướng phủ, ra tay đương nhiên không thể quá keo kiệt. Lúc đầu cũng không phải không có ai thật lòng tìm việc cho Thẩm Thừa Ý. Nhưng đây là kinh thành, dưới chân thiên tử, bất kỳ công việc nào tử tế đều là miếng bánh ngon được tranh giành. Thêm vào đó, Thẩm bá phụ cố ý muốn Thẩm Thừa Ý chịu thêm khổ cực, nên đã không ít lần ngấm ngầm gây khó dễ. Vì vậy công việc rơi vào tay Thẩm Thừa Ý, phần lớn đều vừa khổ vừa mệt. Bao nhiêu bạc trắng ném ra mà chẳng thấy hồi đáp, trải qua vài lần thất bại, Thẩm Thừa Ý cũng nản lòng. Con đường mưu sinh đứt đoạn, trong nhà còn có người chờ hắn ta nuôi dưỡng. Sau vài tháng sống trong nhung lụa, Liễu Nhứ Nhứ không còn muốn chịu cảnh kham khổ nữa, liền lấy cớ dưỡng thai, vẫn hằng ngày dùng đến đan sâm và yến sào để bồi bổ.

Chương 9