Phu quân chưa cưới khinh rẻ ta một thân lụa là gấm vóc, gia tài vạn lượng, nhưng lại đem lòng say mê một nữ tử nhà nông áo đầy miếng vá. Ta có thể làm gì? Đương nhiên là thành toàn cho hắn ta rồi! May thay, mẹ chồng tương lai lại là người thông hiểu lẽ phải, thấu tình đạt lý. Nhi tử mù quáng, không cần cũng được. Cho đến ngày ta đại hôn, hắn ta vận một thân áo vải tầm thường, lảo đảo đến van xin ta quay lại. Ta mỉm cười rạng rỡ: "Từ nay về sau, ngươi nên gọi ta một tiếng tẩu tẩu." 1. Thẩm Thừa Ý học hành trở về, lại mang theo một nữ tử đang mang thai. Tin tức truyền đến tai ta khi ta đang ở Dị Trân Các chọn ngọc bội cho hắn ta. Chỉ một thoáng lơ đãng, một miếng phỉ thúy xanh ngọc thượng hạng, to bằng lòng bàn tay, đã rơi xuống đất và vỡ thành hai mảnh. Nha hoàn Nguyệt Nhi vội vàng chạy tới kiểm tra tay ta: "Tiểu thư, người có bị thương không?" "Không sao, chỉ tiếc miếng phỉ thúy này thôi. Ta vốn đã thấy nó không đủ lớn, giờ vỡ ra thế này, càng chẳng ra gì. Làm…
Chương 10
Gấm Lụa Đầy Cành - Trì Tảo TảoTác giả: Trì Tảo TảoTruyện Cổ ĐạiPhu quân chưa cưới khinh rẻ ta một thân lụa là gấm vóc, gia tài vạn lượng, nhưng lại đem lòng say mê một nữ tử nhà nông áo đầy miếng vá. Ta có thể làm gì? Đương nhiên là thành toàn cho hắn ta rồi! May thay, mẹ chồng tương lai lại là người thông hiểu lẽ phải, thấu tình đạt lý. Nhi tử mù quáng, không cần cũng được. Cho đến ngày ta đại hôn, hắn ta vận một thân áo vải tầm thường, lảo đảo đến van xin ta quay lại. Ta mỉm cười rạng rỡ: "Từ nay về sau, ngươi nên gọi ta một tiếng tẩu tẩu." 1. Thẩm Thừa Ý học hành trở về, lại mang theo một nữ tử đang mang thai. Tin tức truyền đến tai ta khi ta đang ở Dị Trân Các chọn ngọc bội cho hắn ta. Chỉ một thoáng lơ đãng, một miếng phỉ thúy xanh ngọc thượng hạng, to bằng lòng bàn tay, đã rơi xuống đất và vỡ thành hai mảnh. Nha hoàn Nguyệt Nhi vội vàng chạy tới kiểm tra tay ta: "Tiểu thư, người có bị thương không?" "Không sao, chỉ tiếc miếng phỉ thúy này thôi. Ta vốn đã thấy nó không đủ lớn, giờ vỡ ra thế này, càng chẳng ra gì. Làm… Thẩm Thừa Ý mang nỗi khổ trong lòng mà chẳng biết trút vào đâu, cũng đã quay về phủ Thừa tướng vài lần nhưng mỗi lần đón hắn ta, đều là cánh cửa đóng chặt của phủ. Hết lần này đến lần khác trở về tay không, tinh thần hắn ta ngày càng suy sụp. Thẩm Thừa Ý và Liễu Nhứ Nhứ sống trong khó khăn, còn ta thì lại sống rất sung túc. Sáng sớm, Thẩm bá mẫu đã sai người mang đến cho ta một hộp ngọc trai Đông Châu, nói là Bệ hạ vừa ban thưởng cho phủ Thừa tướng, vừa hay để ta làm vài món trang sức mới. Nhìn những viên ngọc trai Đông Châu lấp lánh, ta bảo Nguyệt Nhi lấy cho ta một đôi vòng quý phi, định đến thăm Thẩm bá mẫu. Khi còn cách phủ Thừa tướng một đoạn, ta đã nghe thấy tiếng đồ sứ bị đập vỡ. Tiếp theo đó, còn có một tiếng bạt tai giòn giã. Vừa bước vào phủ, trước mắt ta là cảnh Thẩm Thừa Ý và Thẩm bá mẫu đang đứng giữa tiền viện. Dưới chân hai người là một đống đồ trang sức bằng vàng bạc và không ít đồ sứ quý giá bị vỡ vụn. Thẩm bá mẫu trầm mặt, nhìn thẳng vào Thẩm Thừa Ý, đáy mắt toàn là sự thất vọng không thể che giấu. Còn Thẩm Thừa Ý thì mặt hơi sưng đỏ, trừng mắt nhìn Thẩm bá mẫu với vẻ phẫn hận. Hắn ta thấy ta, sắc mặt lập tức sa sầm, nghiến răng nói: “Haj Nam Chi, ngươi đến đây làm gì?” Ta liếc nhìn hắn ta một, thản nhiên nói: "Liên quan gì đến ngươi?" "Đây là phủ Thừa tướng!" Giọng hắn ta đột nhiên cao lên, hai mắt đỏ ngầu: "Ngôi nhà này họ Thẩm chứ không họ Hạ, là nơi của Thẩm gia ta. Ngươi đến đây làm gì, ta đương nhiên có quyền biết!" Ta nhướng mày, đang định nói gì đó thì Thẩm bá mẫu bên cạnh bỗng nhiên bước đến trước mặt ta, lạnh lùng nói với hắn ta: "Ngươi cũng biết đây là phủ Thừa tướng, ngươi cũng biết mình mang họ Thẩm?" "Đã biết, vậy mà còn dám làm ra những chuyện sỉ nhục gia phong Thẩm gia như thế này sao!” Thẩm Thừa Ý bị Thẩm bá mẫu mắng đến sững sờ, sau đó lặp tức nắm chặt tay, dường như đang cố kìm nén cơn giận. "Mẫu thân! Con là con ruột của người và phụ thân! Sao hai người có thể nhẫn tâm đối xử với con như vậy?" "Chẳng lẽ Hạ gia và chút tiền bạc hèn mọn của Hạ gia trong lòng hai người, thật sự còn quan trọng hơn cả ni tử này sao?" Nghe những lời này, ta rõ ràng cảm thấy Thẩm bá mẫu hơi lảo đảo, chắc chắn là đang rất tức giận. "Ta và phụ thân ngươi bao nhiêu năm qua tự hỏi chưa từng để ngươi chịu thiệt, Hạ gia càng luôn xem ngươi như con ruột, tận tâm trải đường cho ngươi." "Kết quả lại nuôi dạy ra một đứa vong ân bội nghĩa như ngươi!!" Thẩm Thừa Ý lộ vẻ chế nhạo: "Rốt cuộc là Thẩm Thừa Ý ta vong ân bội nghĩa, hay là hai nhà Thẩm Hạ các người vô tình vô nghĩa? Các người không quan tâm đến ta cũng được, nhưng Nhứ Nhứ dù sao cũng đang mang dòng m.á.u của Thẩm gia!" "Các người thiên vị Hạ Nam Chi như vậy, tin tưởng Hạ gia như vậy, chẳng lẽ trăm năm sau, các người còn trông cậy vào người Hạ gia lo liệu hậu sự cho mình sao?" Thẩm bá mẫu lạnh lùng nhìn hắn ta, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn về phía gia đinh bên cạnh: "Người đâu, đuổi kẻ này ra ngoài cho ta, từ nay về sau không được cho phép hắn bước nửa bước vào phủ Thừa tướng! Nếu không ta sẽ hỏi tội các ngươi!" Gia đinh hành động rất nhanh, không lâu sau đã kéo Thẩm Thừa Ý ra ngoài cửa. Để ngăn hắn ta tiếp tục gây rối, Thẩm bá mẫu còn đặc biệt dặn dò hai gia đinh ở cửa canh chừng. Mãi đến khi bên ngoài dần yên tĩnh trở lại, Thẩm bá mẫu mới nắm tay ta và kéo vào tiền sảnh ngồi xuống.
Thẩm Thừa Ý mang nỗi khổ trong lòng mà chẳng biết trút vào đâu, cũng đã quay về phủ Thừa tướng vài lần nhưng mỗi lần đón hắn ta, đều là cánh cửa đóng chặt của phủ.
Hết lần này đến lần khác trở về tay không, tinh thần hắn ta ngày càng suy sụp.
Thẩm Thừa Ý và Liễu Nhứ Nhứ sống trong khó khăn, còn ta thì lại sống rất sung túc.
Sáng sớm, Thẩm bá mẫu đã sai người mang đến cho ta một hộp ngọc trai Đông Châu, nói là Bệ hạ vừa ban thưởng cho phủ Thừa tướng, vừa hay để ta làm vài món trang sức mới.
Nhìn những viên ngọc trai Đông Châu lấp lánh, ta bảo Nguyệt Nhi lấy cho ta một đôi vòng quý phi, định đến thăm Thẩm bá mẫu.
Khi còn cách phủ Thừa tướng một đoạn, ta đã nghe thấy tiếng đồ sứ bị đập vỡ.
Tiếp theo đó, còn có một tiếng bạt tai giòn giã.
Vừa bước vào phủ, trước mắt ta là cảnh Thẩm Thừa Ý và Thẩm bá mẫu đang đứng giữa tiền viện. Dưới chân hai người là một đống đồ trang sức bằng vàng bạc và không ít đồ sứ quý giá bị vỡ vụn.
Thẩm bá mẫu trầm mặt, nhìn thẳng vào Thẩm Thừa Ý, đáy mắt toàn là sự thất vọng không thể che giấu.
Còn Thẩm Thừa Ý thì mặt hơi sưng đỏ, trừng mắt nhìn Thẩm bá mẫu với vẻ phẫn hận.
Hắn ta thấy ta, sắc mặt lập tức sa sầm, nghiến răng nói: “Haj Nam Chi, ngươi đến đây làm gì?”
Ta liếc nhìn hắn ta một, thản nhiên nói: "Liên quan gì đến ngươi?"
"Đây là phủ Thừa tướng!"
Giọng hắn ta đột nhiên cao lên, hai mắt đỏ ngầu:
"Ngôi nhà này họ Thẩm chứ không họ Hạ, là nơi của Thẩm gia ta. Ngươi đến đây làm gì, ta đương nhiên có quyền biết!"
Ta nhướng mày, đang định nói gì đó thì Thẩm bá mẫu bên cạnh bỗng nhiên bước đến trước mặt ta, lạnh lùng nói với hắn ta:
"Ngươi cũng biết đây là phủ Thừa tướng, ngươi cũng biết mình mang họ Thẩm?"
"Đã biết, vậy mà còn dám làm ra những chuyện sỉ nhục gia phong Thẩm gia như thế này sao!”
Thẩm Thừa Ý bị Thẩm bá mẫu mắng đến sững sờ, sau đó lặp tức nắm chặt tay, dường như đang cố kìm nén cơn giận.
"Mẫu thân! Con là con ruột của người và phụ thân! Sao hai người có thể nhẫn tâm đối xử với con như vậy?"
"Chẳng lẽ Hạ gia và chút tiền bạc hèn mọn của Hạ gia trong lòng hai người, thật sự còn quan trọng hơn cả ni tử này sao?"
Nghe những lời này, ta rõ ràng cảm thấy Thẩm bá mẫu hơi lảo đảo, chắc chắn là đang rất tức giận.
"Ta và phụ thân ngươi bao nhiêu năm qua tự hỏi chưa từng để ngươi chịu thiệt, Hạ gia càng luôn xem ngươi như con ruột, tận tâm trải đường cho ngươi."
"Kết quả lại nuôi dạy ra một đứa vong ân bội nghĩa như ngươi!!"
Thẩm Thừa Ý lộ vẻ chế nhạo:
"Rốt cuộc là Thẩm Thừa Ý ta vong ân bội nghĩa, hay là hai nhà Thẩm Hạ các người vô tình vô nghĩa? Các người không quan tâm đến ta cũng được, nhưng Nhứ Nhứ dù sao cũng đang mang dòng m.á.u của Thẩm gia!"
"Các người thiên vị Hạ Nam Chi như vậy, tin tưởng Hạ gia như vậy, chẳng lẽ trăm năm sau, các người còn trông cậy vào người Hạ gia lo liệu hậu sự cho mình sao?"
Thẩm bá mẫu lạnh lùng nhìn hắn ta, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn về phía gia đinh bên cạnh:
"Người đâu, đuổi kẻ này ra ngoài cho ta, từ nay về sau không được cho phép hắn bước nửa bước vào phủ Thừa tướng! Nếu không ta sẽ hỏi tội các ngươi!"
Gia đinh hành động rất nhanh, không lâu sau đã kéo Thẩm Thừa Ý ra ngoài cửa.
Để ngăn hắn ta tiếp tục gây rối, Thẩm bá mẫu còn đặc biệt dặn dò hai gia đinh ở cửa canh chừng.
Mãi đến khi bên ngoài dần yên tĩnh trở lại, Thẩm bá mẫu mới nắm tay ta và kéo vào tiền sảnh ngồi xuống.
Gấm Lụa Đầy Cành - Trì Tảo TảoTác giả: Trì Tảo TảoTruyện Cổ ĐạiPhu quân chưa cưới khinh rẻ ta một thân lụa là gấm vóc, gia tài vạn lượng, nhưng lại đem lòng say mê một nữ tử nhà nông áo đầy miếng vá. Ta có thể làm gì? Đương nhiên là thành toàn cho hắn ta rồi! May thay, mẹ chồng tương lai lại là người thông hiểu lẽ phải, thấu tình đạt lý. Nhi tử mù quáng, không cần cũng được. Cho đến ngày ta đại hôn, hắn ta vận một thân áo vải tầm thường, lảo đảo đến van xin ta quay lại. Ta mỉm cười rạng rỡ: "Từ nay về sau, ngươi nên gọi ta một tiếng tẩu tẩu." 1. Thẩm Thừa Ý học hành trở về, lại mang theo một nữ tử đang mang thai. Tin tức truyền đến tai ta khi ta đang ở Dị Trân Các chọn ngọc bội cho hắn ta. Chỉ một thoáng lơ đãng, một miếng phỉ thúy xanh ngọc thượng hạng, to bằng lòng bàn tay, đã rơi xuống đất và vỡ thành hai mảnh. Nha hoàn Nguyệt Nhi vội vàng chạy tới kiểm tra tay ta: "Tiểu thư, người có bị thương không?" "Không sao, chỉ tiếc miếng phỉ thúy này thôi. Ta vốn đã thấy nó không đủ lớn, giờ vỡ ra thế này, càng chẳng ra gì. Làm… Thẩm Thừa Ý mang nỗi khổ trong lòng mà chẳng biết trút vào đâu, cũng đã quay về phủ Thừa tướng vài lần nhưng mỗi lần đón hắn ta, đều là cánh cửa đóng chặt của phủ. Hết lần này đến lần khác trở về tay không, tinh thần hắn ta ngày càng suy sụp. Thẩm Thừa Ý và Liễu Nhứ Nhứ sống trong khó khăn, còn ta thì lại sống rất sung túc. Sáng sớm, Thẩm bá mẫu đã sai người mang đến cho ta một hộp ngọc trai Đông Châu, nói là Bệ hạ vừa ban thưởng cho phủ Thừa tướng, vừa hay để ta làm vài món trang sức mới. Nhìn những viên ngọc trai Đông Châu lấp lánh, ta bảo Nguyệt Nhi lấy cho ta một đôi vòng quý phi, định đến thăm Thẩm bá mẫu. Khi còn cách phủ Thừa tướng một đoạn, ta đã nghe thấy tiếng đồ sứ bị đập vỡ. Tiếp theo đó, còn có một tiếng bạt tai giòn giã. Vừa bước vào phủ, trước mắt ta là cảnh Thẩm Thừa Ý và Thẩm bá mẫu đang đứng giữa tiền viện. Dưới chân hai người là một đống đồ trang sức bằng vàng bạc và không ít đồ sứ quý giá bị vỡ vụn. Thẩm bá mẫu trầm mặt, nhìn thẳng vào Thẩm Thừa Ý, đáy mắt toàn là sự thất vọng không thể che giấu. Còn Thẩm Thừa Ý thì mặt hơi sưng đỏ, trừng mắt nhìn Thẩm bá mẫu với vẻ phẫn hận. Hắn ta thấy ta, sắc mặt lập tức sa sầm, nghiến răng nói: “Haj Nam Chi, ngươi đến đây làm gì?” Ta liếc nhìn hắn ta một, thản nhiên nói: "Liên quan gì đến ngươi?" "Đây là phủ Thừa tướng!" Giọng hắn ta đột nhiên cao lên, hai mắt đỏ ngầu: "Ngôi nhà này họ Thẩm chứ không họ Hạ, là nơi của Thẩm gia ta. Ngươi đến đây làm gì, ta đương nhiên có quyền biết!" Ta nhướng mày, đang định nói gì đó thì Thẩm bá mẫu bên cạnh bỗng nhiên bước đến trước mặt ta, lạnh lùng nói với hắn ta: "Ngươi cũng biết đây là phủ Thừa tướng, ngươi cũng biết mình mang họ Thẩm?" "Đã biết, vậy mà còn dám làm ra những chuyện sỉ nhục gia phong Thẩm gia như thế này sao!” Thẩm Thừa Ý bị Thẩm bá mẫu mắng đến sững sờ, sau đó lặp tức nắm chặt tay, dường như đang cố kìm nén cơn giận. "Mẫu thân! Con là con ruột của người và phụ thân! Sao hai người có thể nhẫn tâm đối xử với con như vậy?" "Chẳng lẽ Hạ gia và chút tiền bạc hèn mọn của Hạ gia trong lòng hai người, thật sự còn quan trọng hơn cả ni tử này sao?" Nghe những lời này, ta rõ ràng cảm thấy Thẩm bá mẫu hơi lảo đảo, chắc chắn là đang rất tức giận. "Ta và phụ thân ngươi bao nhiêu năm qua tự hỏi chưa từng để ngươi chịu thiệt, Hạ gia càng luôn xem ngươi như con ruột, tận tâm trải đường cho ngươi." "Kết quả lại nuôi dạy ra một đứa vong ân bội nghĩa như ngươi!!" Thẩm Thừa Ý lộ vẻ chế nhạo: "Rốt cuộc là Thẩm Thừa Ý ta vong ân bội nghĩa, hay là hai nhà Thẩm Hạ các người vô tình vô nghĩa? Các người không quan tâm đến ta cũng được, nhưng Nhứ Nhứ dù sao cũng đang mang dòng m.á.u của Thẩm gia!" "Các người thiên vị Hạ Nam Chi như vậy, tin tưởng Hạ gia như vậy, chẳng lẽ trăm năm sau, các người còn trông cậy vào người Hạ gia lo liệu hậu sự cho mình sao?" Thẩm bá mẫu lạnh lùng nhìn hắn ta, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn về phía gia đinh bên cạnh: "Người đâu, đuổi kẻ này ra ngoài cho ta, từ nay về sau không được cho phép hắn bước nửa bước vào phủ Thừa tướng! Nếu không ta sẽ hỏi tội các ngươi!" Gia đinh hành động rất nhanh, không lâu sau đã kéo Thẩm Thừa Ý ra ngoài cửa. Để ngăn hắn ta tiếp tục gây rối, Thẩm bá mẫu còn đặc biệt dặn dò hai gia đinh ở cửa canh chừng. Mãi đến khi bên ngoài dần yên tĩnh trở lại, Thẩm bá mẫu mới nắm tay ta và kéo vào tiền sảnh ngồi xuống.