[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị. Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật. Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca. Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết. Nếu có…
Chương 21: Chương 21
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam NhânTác giả: Thẩm Nam NhânTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị. Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật. Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca. Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết. Nếu có… Quay lại tầng 30, tôi trở về trạng thái bình thường, lại cười nói vô tư như trước.Vừa bước đến cửa, tôi liền thấy nó đang mở.Cũng phải, từ lúc tôi ra ngoài, cánh cửa này chưa từng khóa lại.Bọn họ vẫn luôn đợi tôi trở về.Trong phòng khách, những con người già trẻ lớn bé ấy đều đang ngồi, trên mặt ai cũng mang theo nụ cười dịu dàng.Họ đã chuẩn bị một bàn đầy thức ăn ngon, còn pha cả loại trà tôi thích nhất.Mấy người kéo tay tôi, nâng niu như thể tôi là ngôi sao sáng nhất giữa bầu trời, để tôi ngồi xuống.Sau đó, họ mỉm cười nói:Vịt Bay Lạc Bầy“Lúc nãy hai người bạn của con lên đây, bọn ta đã đưa thẻ thăm viếng cho họ rồi.”“Tiếp theo, ngày thứ bảy này thuộc về chúng ta.”“Hãy để chúng ta làm một gia đình thực sự trong một ngày nhé!”
Quay lại tầng 30, tôi trở về trạng thái bình thường, lại cười nói vô tư như trước.
Vừa bước đến cửa, tôi liền thấy nó đang mở.
Cũng phải, từ lúc tôi ra ngoài, cánh cửa này chưa từng khóa lại.
Bọn họ vẫn luôn đợi tôi trở về.
Trong phòng khách, những con người già trẻ lớn bé ấy đều đang ngồi, trên mặt ai cũng mang theo nụ cười dịu dàng.
Họ đã chuẩn bị một bàn đầy thức ăn ngon, còn pha cả loại trà tôi thích nhất.
Mấy người kéo tay tôi, nâng niu như thể tôi là ngôi sao sáng nhất giữa bầu trời, để tôi ngồi xuống.
Sau đó, họ mỉm cười nói:
Vịt Bay Lạc Bầy
“Lúc nãy hai người bạn của con lên đây, bọn ta đã đưa thẻ thăm viếng cho họ rồi.”
“Tiếp theo, ngày thứ bảy này thuộc về chúng ta.”
“Hãy để chúng ta làm một gia đình thực sự trong một ngày nhé!”
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam NhânTác giả: Thẩm Nam NhânTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị. Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật. Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca. Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết. Nếu có… Quay lại tầng 30, tôi trở về trạng thái bình thường, lại cười nói vô tư như trước.Vừa bước đến cửa, tôi liền thấy nó đang mở.Cũng phải, từ lúc tôi ra ngoài, cánh cửa này chưa từng khóa lại.Bọn họ vẫn luôn đợi tôi trở về.Trong phòng khách, những con người già trẻ lớn bé ấy đều đang ngồi, trên mặt ai cũng mang theo nụ cười dịu dàng.Họ đã chuẩn bị một bàn đầy thức ăn ngon, còn pha cả loại trà tôi thích nhất.Mấy người kéo tay tôi, nâng niu như thể tôi là ngôi sao sáng nhất giữa bầu trời, để tôi ngồi xuống.Sau đó, họ mỉm cười nói:Vịt Bay Lạc Bầy“Lúc nãy hai người bạn của con lên đây, bọn ta đã đưa thẻ thăm viếng cho họ rồi.”“Tiếp theo, ngày thứ bảy này thuộc về chúng ta.”“Hãy để chúng ta làm một gia đình thực sự trong một ngày nhé!”