[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị. Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật. Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca. Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết. Nếu có…
Chương 37: Chương 37
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam NhânTác giả: Thẩm Nam NhânTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị. Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật. Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca. Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết. Nếu có… Bình luận trực tiếp chứng kiến cảnh này, đồng loạt vặn vẹo, bò trườn một cách méo mó đầy ám ảnh.【WTF! Cô ấy thật sự là Ninh Thần!】【Hu hu hu, Ninh Ninh con gái rượu của tôi, mặt con bị sao vậy?!】Trong lúc đám người ngoài kia còn đang phát điên, Ninh Quân An và mọi người đã tiễn tôi đến tận cửa thang bộ tầng tám.“Chúng ta sẽ chờ con về nhà, nhớ cẩn thận.”Tôi bắt đầu ung dung đi lại trong Tòa Tháp Quỷ.Vì bị ràng buộc bởi 《Điều Lệ Quản Lý Cư Dân Tòa Tháp Quỷ》, Ninh Quân An bọn họ không thể đi xuống cùng tôi.Nhưng mà—Có đạo cụ bảo vệ, cộng thêm năm năm tôi lăn lộn, tôi đã không còn là con gà mờ ngày đó nữa.Ngoại trừ việc mất đi họ, thì dù có đi đâu, làm gì, tôi cũng không còn biết sợ hãi là gì nữa.Nhưng rốt cuộc—Vịt Bay Lạc BầyLàm thế nào để tiêu diệt quỷ quái, hoàn thành nhiệm vụ đây?Tôi vẫn quyết định làm theo phong cách của mình—Trước tiên, cứ tìm hiểu câu chuyện của mỗi con quỷ đã.Vừa đặt chân xuống tầng bảy, tôi đã thấy hai gã đô con đang đợi sẵn trước cửa.Bọn họ ra sức gồng cho vẻ mặt của mình trông có vẻ thân thiện hơn một chút.“Cuối cùng cô cũng xuống rồi! Chúng tôi đợi cô lâu lắm rồi đấy, mau vào đi!”“Bọn tôi đã làm thân với đám quỷ ở đây rồi, sẽ giúp cô nói tốt vài câu!”Tôi nhìn họ thật sâu một cái, rồi bước thẳng vào trong.Phía sau lập tức vang lên tiếng khóa cửa gấp gáp.Quỷ tầng bảy… lại là nhân ngư?!Nhưng không phải kiểu mỹ nhân ngư xinh đẹp thường thấy trên phim ảnh—Mà là vô số cá người bị thối rữa, bốc mùi, bụng to trương phềnh, không ngừng than khóc ai oán.Dù cận thị nặng, tôi vẫn có thể nhìn thấy đàn dòi trắng nõn đang chui ra chui vào giữa lớp vảy cá của họ.Cả tầng bảy bốc mùi hệt như một bãi rác hải sản thối rữa.Mỗi tiếng than khóc của đám nhân ngư đều như mũi dùi đ.â.m thẳng vào màng nhĩ tôi.Không quá ba giây, m.á.u đã bắt đầu rỉ ra từ tai tôi.Ngay lúc đó, phía sau hai luồng sát khí dữ dội lao thẳng đến!Không cần quay đầu lại, đạo cụ của lão già ruột – 「Ruột Dạ Dày Tể Tướng」 – đã kịp thời phát huy tác dụng.Bộ ruột vốn dĩ vẫn bình thường—Bỗng chốc to bằng ống nước, lập tức vươn ra phía sau tôi, siết chặt hai gã đô con ở giữa!“Ruột Dạ Dày Tể Tướng! Đạo cụ của mày quả nhiên không hề mất hiệu lực!”“Ninh Niệm, mày đáng chết! Mày đã lừa dối công hội, còn luôn phòng bị bọn tao!”Tôi nhìn chằm chằm vào hai khuôn mặt mơ hồ của bọn họ, mỉm cười nói:“Chẳng phải là do chính các người nghĩ rằng màng nhĩ tôi đã bị thương, nên mới không chờ nổi mà ra tay sao?”“Thế nào mà lại đổ lỗi cho tôi vậy?”“Liên minh sát thủ của bốn đại công hội… toàn là những kẻ vô dụng như các người và Thanh Mộc sao?”Ruột không ngừng quằn quại, từng chút một tiêu hóa hai gã đàn ông.Trước khi hoàn toàn tan biến, một trong hai tên đô con đột nhiên phá lên cười điên cuồng:“Hahaha! Ninh Niệm! Mày chạy không thoát đâu!”
Bình luận trực tiếp chứng kiến cảnh này, đồng loạt vặn vẹo, bò trườn một cách méo mó đầy ám ảnh.
【WTF! Cô ấy thật sự là Ninh Thần!】
【Hu hu hu, Ninh Ninh con gái rượu của tôi, mặt con bị sao vậy?!】
Trong lúc đám người ngoài kia còn đang phát điên, Ninh Quân An và mọi người đã tiễn tôi đến tận cửa thang bộ tầng tám.
“Chúng ta sẽ chờ con về nhà, nhớ cẩn thận.”
Tôi bắt đầu ung dung đi lại trong Tòa Tháp Quỷ.
Vì bị ràng buộc bởi 《Điều Lệ Quản Lý Cư Dân Tòa Tháp Quỷ》, Ninh Quân An bọn họ không thể đi xuống cùng tôi.
Nhưng mà—
Có đạo cụ bảo vệ, cộng thêm năm năm tôi lăn lộn, tôi đã không còn là con gà mờ ngày đó nữa.
Ngoại trừ việc mất đi họ, thì dù có đi đâu, làm gì, tôi cũng không còn biết sợ hãi là gì nữa.
Nhưng rốt cuộc—
Vịt Bay Lạc Bầy
Làm thế nào để tiêu diệt quỷ quái, hoàn thành nhiệm vụ đây?
Tôi vẫn quyết định làm theo phong cách của mình—
Trước tiên, cứ tìm hiểu câu chuyện của mỗi con quỷ đã.
Vừa đặt chân xuống tầng bảy, tôi đã thấy hai gã đô con đang đợi sẵn trước cửa.
Bọn họ ra sức gồng cho vẻ mặt của mình trông có vẻ thân thiện hơn một chút.
“Cuối cùng cô cũng xuống rồi! Chúng tôi đợi cô lâu lắm rồi đấy, mau vào đi!”
“Bọn tôi đã làm thân với đám quỷ ở đây rồi, sẽ giúp cô nói tốt vài câu!”
Tôi nhìn họ thật sâu một cái, rồi bước thẳng vào trong.
Phía sau lập tức vang lên tiếng khóa cửa gấp gáp.
Quỷ tầng bảy… lại là nhân ngư?!
Nhưng không phải kiểu mỹ nhân ngư xinh đẹp thường thấy trên phim ảnh—
Mà là vô số cá người bị thối rữa, bốc mùi, bụng to trương phềnh, không ngừng than khóc ai oán.
Dù cận thị nặng, tôi vẫn có thể nhìn thấy đàn dòi trắng nõn đang chui ra chui vào giữa lớp vảy cá của họ.
Cả tầng bảy bốc mùi hệt như một bãi rác hải sản thối rữa.
Mỗi tiếng than khóc của đám nhân ngư đều như mũi dùi đ.â.m thẳng vào màng nhĩ tôi.
Không quá ba giây, m.á.u đã bắt đầu rỉ ra từ tai tôi.
Ngay lúc đó, phía sau hai luồng sát khí dữ dội lao thẳng đến!
Không cần quay đầu lại, đạo cụ của lão già ruột – 「Ruột Dạ Dày Tể Tướng」 – đã kịp thời phát huy tác dụng.
Bộ ruột vốn dĩ vẫn bình thường—
Bỗng chốc to bằng ống nước, lập tức vươn ra phía sau tôi, siết chặt hai gã đô con ở giữa!
“Ruột Dạ Dày Tể Tướng! Đạo cụ của mày quả nhiên không hề mất hiệu lực!”
“Ninh Niệm, mày đáng chết! Mày đã lừa dối công hội, còn luôn phòng bị bọn tao!”
Tôi nhìn chằm chằm vào hai khuôn mặt mơ hồ của bọn họ, mỉm cười nói:
“Chẳng phải là do chính các người nghĩ rằng màng nhĩ tôi đã bị thương, nên mới không chờ nổi mà ra tay sao?”
“Thế nào mà lại đổ lỗi cho tôi vậy?”
“Liên minh sát thủ của bốn đại công hội… toàn là những kẻ vô dụng như các người và Thanh Mộc sao?”
Ruột không ngừng quằn quại, từng chút một tiêu hóa hai gã đàn ông.
Trước khi hoàn toàn tan biến, một trong hai tên đô con đột nhiên phá lên cười điên cuồng:
“Hahaha! Ninh Niệm! Mày chạy không thoát đâu!”
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam NhânTác giả: Thẩm Nam NhânTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị. Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật. Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca. Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết. Nếu có… Bình luận trực tiếp chứng kiến cảnh này, đồng loạt vặn vẹo, bò trườn một cách méo mó đầy ám ảnh.【WTF! Cô ấy thật sự là Ninh Thần!】【Hu hu hu, Ninh Ninh con gái rượu của tôi, mặt con bị sao vậy?!】Trong lúc đám người ngoài kia còn đang phát điên, Ninh Quân An và mọi người đã tiễn tôi đến tận cửa thang bộ tầng tám.“Chúng ta sẽ chờ con về nhà, nhớ cẩn thận.”Tôi bắt đầu ung dung đi lại trong Tòa Tháp Quỷ.Vì bị ràng buộc bởi 《Điều Lệ Quản Lý Cư Dân Tòa Tháp Quỷ》, Ninh Quân An bọn họ không thể đi xuống cùng tôi.Nhưng mà—Có đạo cụ bảo vệ, cộng thêm năm năm tôi lăn lộn, tôi đã không còn là con gà mờ ngày đó nữa.Ngoại trừ việc mất đi họ, thì dù có đi đâu, làm gì, tôi cũng không còn biết sợ hãi là gì nữa.Nhưng rốt cuộc—Vịt Bay Lạc BầyLàm thế nào để tiêu diệt quỷ quái, hoàn thành nhiệm vụ đây?Tôi vẫn quyết định làm theo phong cách của mình—Trước tiên, cứ tìm hiểu câu chuyện của mỗi con quỷ đã.Vừa đặt chân xuống tầng bảy, tôi đã thấy hai gã đô con đang đợi sẵn trước cửa.Bọn họ ra sức gồng cho vẻ mặt của mình trông có vẻ thân thiện hơn một chút.“Cuối cùng cô cũng xuống rồi! Chúng tôi đợi cô lâu lắm rồi đấy, mau vào đi!”“Bọn tôi đã làm thân với đám quỷ ở đây rồi, sẽ giúp cô nói tốt vài câu!”Tôi nhìn họ thật sâu một cái, rồi bước thẳng vào trong.Phía sau lập tức vang lên tiếng khóa cửa gấp gáp.Quỷ tầng bảy… lại là nhân ngư?!Nhưng không phải kiểu mỹ nhân ngư xinh đẹp thường thấy trên phim ảnh—Mà là vô số cá người bị thối rữa, bốc mùi, bụng to trương phềnh, không ngừng than khóc ai oán.Dù cận thị nặng, tôi vẫn có thể nhìn thấy đàn dòi trắng nõn đang chui ra chui vào giữa lớp vảy cá của họ.Cả tầng bảy bốc mùi hệt như một bãi rác hải sản thối rữa.Mỗi tiếng than khóc của đám nhân ngư đều như mũi dùi đ.â.m thẳng vào màng nhĩ tôi.Không quá ba giây, m.á.u đã bắt đầu rỉ ra từ tai tôi.Ngay lúc đó, phía sau hai luồng sát khí dữ dội lao thẳng đến!Không cần quay đầu lại, đạo cụ của lão già ruột – 「Ruột Dạ Dày Tể Tướng」 – đã kịp thời phát huy tác dụng.Bộ ruột vốn dĩ vẫn bình thường—Bỗng chốc to bằng ống nước, lập tức vươn ra phía sau tôi, siết chặt hai gã đô con ở giữa!“Ruột Dạ Dày Tể Tướng! Đạo cụ của mày quả nhiên không hề mất hiệu lực!”“Ninh Niệm, mày đáng chết! Mày đã lừa dối công hội, còn luôn phòng bị bọn tao!”Tôi nhìn chằm chằm vào hai khuôn mặt mơ hồ của bọn họ, mỉm cười nói:“Chẳng phải là do chính các người nghĩ rằng màng nhĩ tôi đã bị thương, nên mới không chờ nổi mà ra tay sao?”“Thế nào mà lại đổ lỗi cho tôi vậy?”“Liên minh sát thủ của bốn đại công hội… toàn là những kẻ vô dụng như các người và Thanh Mộc sao?”Ruột không ngừng quằn quại, từng chút một tiêu hóa hai gã đàn ông.Trước khi hoàn toàn tan biến, một trong hai tên đô con đột nhiên phá lên cười điên cuồng:“Hahaha! Ninh Niệm! Mày chạy không thoát đâu!”