Tác giả:

[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị.  Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật.  Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca.  Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết.  Nếu có…

Chương 36: Chương 36

Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam NhânTác giả: Thẩm Nam NhânTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị.  Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật.  Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca.  Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết.  Nếu có… Ninh Quân An nhận lấy con d.a.o làm bếp đã c.h.ế.t lặng, thuần thục cắt rời đầu của chính mình.Sau đó, anh vươn bàn tay to lớn ra, từng chút một, nhét con d.a.o vào vết sẹo trên cổ, chầm chậm đẩy sâu vào trong cơ thể.Một lúc sau, anh lại rút nó ra theo cách tương tự.Khi đặt nó vào tay tôi lần nữa, con d.a.o đã sát khí ngút trời.Âm thanh cơ giới đột ngột vang lên bên tai tôi.【Chúc mừng người chơi, đã khôi phục lại đạo cụ cấp SSSSS: 「Lưỡi Dao Tình Yêu」.】Đây chính là thứ mà bố mẹ Ninh Quân An đã từng dùng để g.i.ế.c anh, c.h.ặ.t đ.ầ.u anh.Giống như trong ký ức, Tư Tư cũng không cam chịu thua kém.Cô bé nhận lấy chiếc váy trắng đã mất đi ánh sáng, lao thẳng về phía tôi, dùng chiếc váy thấm đẫm m.á.u từ con d.a.o trong tay tôi, khiến nó biến thành đỏ rực, sau đó trao lại cho tôi.“Mẹ ơi, Tư Tư sẽ dùng cả mạng sống để bảo vệ mẹ!”Đây chính là chiếc váy cô bé mặc khi bị g.i.ế.c năm đó.Chiếc váy đỏ khoác lên người tôi, vừa vặn đến hoàn mỹ.Âm thanh cơ giới lại vang lên.【Chúc mừng người chơi, đã khôi phục lại đạo cụ cấp SSSS: 「Thiên Sứ Chi Y」.】Tiếp đó, lão già ruột cũng nhận lấy đám ruột không còn cựa quậy trong tay tôi, lầm bầm một câu:“Nha đầu, lát nữa nhớ vá lại áo len cho ba đấy nhé.”Nói xong, ông ta xé toạc chiếc “áo len” tôi vừa mới khâu xong, nhét toàn bộ ruột vào trong, sau đó lại lôi ra một đống ruột sống động rồi đưa cho tôi.Âm thanh cơ giới lại vang lên.Vịt Bay Lạc Bầy【Chúc mừng người chơi, đã khôi phục lại đạo cụ cấp SSS: 「Ruột Dạ Dày Tể Tướng」.】Còn bà lão đen thui, thì đơn giản hơn nhiều.Bà gắn thẳng cánh tay cháy đen lên người, sau đó giật một cánh tay khác xuống, đưa cho tôi.Bảo rằng—“Lúc cần thiết, mẹ vẫn có thể giúp con một tay.”Âm thanh cơ giới lại vang lên.【Chúc mừng người chơi, đã khôi phục lại đạo cụ cấp SS: 「Khô Mộc Phùng Xuân」.】Bọn họ…Vì tôi, sẵn sàng lặp đi lặp lại nỗi đau cận kề cái c.h.ế.t hàng triệu lần.Tôi chớp chớp đôi mắt cận thị, nhìn họ với cảm xúc ngổn ngang trăm mối.Mẹ nó, tôi đúng là một tên khốn nạn.Nhưng mà—Tên khốn này, lần này nhất định cũng sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ họ.

Ninh Quân An nhận lấy con d.a.o làm bếp đã c.h.ế.t lặng, thuần thục cắt rời đầu của chính mình.

Sau đó, anh vươn bàn tay to lớn ra, từng chút một, nhét con d.a.o vào vết sẹo trên cổ, chầm chậm đẩy sâu vào trong cơ thể.

Một lúc sau, anh lại rút nó ra theo cách tương tự.

Khi đặt nó vào tay tôi lần nữa, con d.a.o đã sát khí ngút trời.

Âm thanh cơ giới đột ngột vang lên bên tai tôi.

【Chúc mừng người chơi, đã khôi phục lại đạo cụ cấp SSSSS: 「Lưỡi Dao Tình Yêu」.】

Đây chính là thứ mà bố mẹ Ninh Quân An đã từng dùng để g.i.ế.c anh, c.h.ặ.t đ.ầ.u anh.

Giống như trong ký ức, Tư Tư cũng không cam chịu thua kém.

Cô bé nhận lấy chiếc váy trắng đã mất đi ánh sáng, lao thẳng về phía tôi, dùng chiếc váy thấm đẫm m.á.u từ con d.a.o trong tay tôi, khiến nó biến thành đỏ rực, sau đó trao lại cho tôi.

“Mẹ ơi, Tư Tư sẽ dùng cả mạng sống để bảo vệ mẹ!”

Đây chính là chiếc váy cô bé mặc khi bị g.i.ế.c năm đó.

Chiếc váy đỏ khoác lên người tôi, vừa vặn đến hoàn mỹ.

Âm thanh cơ giới lại vang lên.

【Chúc mừng người chơi, đã khôi phục lại đạo cụ cấp SSSS: 「Thiên Sứ Chi Y」.】

Tiếp đó, lão già ruột cũng nhận lấy đám ruột không còn cựa quậy trong tay tôi, lầm bầm một câu:

“Nha đầu, lát nữa nhớ vá lại áo len cho ba đấy nhé.”

Nói xong, ông ta xé toạc chiếc “áo len” tôi vừa mới khâu xong, nhét toàn bộ ruột vào trong, sau đó lại lôi ra một đống ruột sống động rồi đưa cho tôi.

Âm thanh cơ giới lại vang lên.

Vịt Bay Lạc Bầy

【Chúc mừng người chơi, đã khôi phục lại đạo cụ cấp SSS: 「Ruột Dạ Dày Tể Tướng」.】

Còn bà lão đen thui, thì đơn giản hơn nhiều.

Bà gắn thẳng cánh tay cháy đen lên người, sau đó giật một cánh tay khác xuống, đưa cho tôi.

Bảo rằng—

“Lúc cần thiết, mẹ vẫn có thể giúp con một tay.”

Âm thanh cơ giới lại vang lên.

【Chúc mừng người chơi, đã khôi phục lại đạo cụ cấp SS: 「Khô Mộc Phùng Xuân」.】

Bọn họ…

Vì tôi, sẵn sàng lặp đi lặp lại nỗi đau cận kề cái c.h.ế.t hàng triệu lần.

Tôi chớp chớp đôi mắt cận thị, nhìn họ với cảm xúc ngổn ngang trăm mối.

Mẹ nó, tôi đúng là một tên khốn nạn.

Nhưng mà—

Tên khốn này, lần này nhất định cũng sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ họ.

Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam NhânTác giả: Thẩm Nam NhânTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị.  Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật.  Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca.  Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết.  Nếu có… Ninh Quân An nhận lấy con d.a.o làm bếp đã c.h.ế.t lặng, thuần thục cắt rời đầu của chính mình.Sau đó, anh vươn bàn tay to lớn ra, từng chút một, nhét con d.a.o vào vết sẹo trên cổ, chầm chậm đẩy sâu vào trong cơ thể.Một lúc sau, anh lại rút nó ra theo cách tương tự.Khi đặt nó vào tay tôi lần nữa, con d.a.o đã sát khí ngút trời.Âm thanh cơ giới đột ngột vang lên bên tai tôi.【Chúc mừng người chơi, đã khôi phục lại đạo cụ cấp SSSSS: 「Lưỡi Dao Tình Yêu」.】Đây chính là thứ mà bố mẹ Ninh Quân An đã từng dùng để g.i.ế.c anh, c.h.ặ.t đ.ầ.u anh.Giống như trong ký ức, Tư Tư cũng không cam chịu thua kém.Cô bé nhận lấy chiếc váy trắng đã mất đi ánh sáng, lao thẳng về phía tôi, dùng chiếc váy thấm đẫm m.á.u từ con d.a.o trong tay tôi, khiến nó biến thành đỏ rực, sau đó trao lại cho tôi.“Mẹ ơi, Tư Tư sẽ dùng cả mạng sống để bảo vệ mẹ!”Đây chính là chiếc váy cô bé mặc khi bị g.i.ế.c năm đó.Chiếc váy đỏ khoác lên người tôi, vừa vặn đến hoàn mỹ.Âm thanh cơ giới lại vang lên.【Chúc mừng người chơi, đã khôi phục lại đạo cụ cấp SSSS: 「Thiên Sứ Chi Y」.】Tiếp đó, lão già ruột cũng nhận lấy đám ruột không còn cựa quậy trong tay tôi, lầm bầm một câu:“Nha đầu, lát nữa nhớ vá lại áo len cho ba đấy nhé.”Nói xong, ông ta xé toạc chiếc “áo len” tôi vừa mới khâu xong, nhét toàn bộ ruột vào trong, sau đó lại lôi ra một đống ruột sống động rồi đưa cho tôi.Âm thanh cơ giới lại vang lên.Vịt Bay Lạc Bầy【Chúc mừng người chơi, đã khôi phục lại đạo cụ cấp SSS: 「Ruột Dạ Dày Tể Tướng」.】Còn bà lão đen thui, thì đơn giản hơn nhiều.Bà gắn thẳng cánh tay cháy đen lên người, sau đó giật một cánh tay khác xuống, đưa cho tôi.Bảo rằng—“Lúc cần thiết, mẹ vẫn có thể giúp con một tay.”Âm thanh cơ giới lại vang lên.【Chúc mừng người chơi, đã khôi phục lại đạo cụ cấp SS: 「Khô Mộc Phùng Xuân」.】Bọn họ…Vì tôi, sẵn sàng lặp đi lặp lại nỗi đau cận kề cái c.h.ế.t hàng triệu lần.Tôi chớp chớp đôi mắt cận thị, nhìn họ với cảm xúc ngổn ngang trăm mối.Mẹ nó, tôi đúng là một tên khốn nạn.Nhưng mà—Tên khốn này, lần này nhất định cũng sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ họ.

Chương 36: Chương 36