[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị. Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật. Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca. Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết. Nếu có…
Chương 44: Chương 44
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam NhânTác giả: Thẩm Nam NhânTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị. Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật. Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca. Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết. Nếu có… Tôi bước về tầng một.Vừa đặt chân lên bậc cầu thang tối tăm của tòa tháp quỷ dị, tôi đã nghe thấy những tiếng gào thét thảm thiết vang lên từng hồi.Xen lẫn trong đó là tiếng rú cao vút của một loài động vật nào đó.Người thét gào.Thứ kia gầm rú.Vịt Bay Lạc BầyCon d.a.o phay trong lòng tôi kêu lên ong ong.Tôi ngay lập tức nhận được tín hiệu từ Ninh Quân An:“Dưới lầu nguy hiểm!”Tôi cởi áo khoác, để lộ chiếc váy đỏ rực, quấn ruột quanh cổ, kẹp bàn tay khô quắt dưới nách, nắm chặt d.a.o phay…Với tạo hình quái dị ấy, tôi bước vào tầng một của tòa tháp quỷ dị.Cánh cửa mở toang.Trên nền đá thô ráp, m.á.u tích tụ thành dòng suối, từng chút từng chút lan đến chân tôi.Tôi ngẩng đầu nhìn—Nơi này… giống như một lò mổ.Dù tầm nhìn mờ ảo, tôi vẫn có thể lờ mờ trông thấy—Những sinh vật t0 lớn như bò như ngựa, tay cầm d.a.o mổ, đang mài d.a.o ken két bên cạnh những người bị treo ngược trên thớt.Những con người đó—Chính là tám người chơi còn lại mà tôi chưa từng gặp trên đường đi.Trước đó, tôi đã hỏi các quỷ dị ở những tầng trên, nhưng bọn họ đều nói không biết.Họ bảo, sáng nay những người chơi đó nói sẽ xuống tầng một bàn bạc chuyện gì đó, rồi không thấy quay lại nữa.Những con quái vật này phần lớn cao từ hai đến ba mét, trên người vẫn mặc quần áo.Nhưng đầu chúng lại là đầu mèo, đầu chó, hoặc thậm chí là đầu tê tê.Cánh tay lộ ra ngoài phủ đầy lông, sau lưng còn kéo theo một chiếc đuôi dài tượng trưng cho loài của chúng.Một con quái vật gầm lên:“Không phải muốn g.i.ế.c mèo sao?”“Không phải nói đám quái dị tầng một là dễ bắt nạt nhất sao?”“Tới đây đi, lũ con người hèn hạ!”Chúng nhe nanh cười gằn, xẻ toang bụng một người chơi ngay trước mặt tôi.Cùng lúc đó, giọng nói máy móc vang lên lạnh lùng, vô tình:【Người chơi ban đầu: 16 người.】【Người chơi còn sống: 8 người.】Khoảnh khắc này, tôi đã hoàn toàn hiểu rõ.Mặc dù những quỷ dị ở các tầng khác tạm thời không g.i.ế.c người.Nhưng tầng một…Hiển nhiên không phải như vậy.
Tôi bước về tầng một.
Vừa đặt chân lên bậc cầu thang tối tăm của tòa tháp quỷ dị, tôi đã nghe thấy những tiếng gào thét thảm thiết vang lên từng hồi.
Xen lẫn trong đó là tiếng rú cao vút của một loài động vật nào đó.
Người thét gào.
Thứ kia gầm rú.
Vịt Bay Lạc Bầy
Con d.a.o phay trong lòng tôi kêu lên ong ong.
Tôi ngay lập tức nhận được tín hiệu từ Ninh Quân An:
“Dưới lầu nguy hiểm!”
Tôi cởi áo khoác, để lộ chiếc váy đỏ rực, quấn ruột quanh cổ, kẹp bàn tay khô quắt dưới nách, nắm chặt d.a.o phay…
Với tạo hình quái dị ấy, tôi bước vào tầng một của tòa tháp quỷ dị.
Cánh cửa mở toang.
Trên nền đá thô ráp, m.á.u tích tụ thành dòng suối, từng chút từng chút lan đến chân tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn—
Nơi này… giống như một lò mổ.
Dù tầm nhìn mờ ảo, tôi vẫn có thể lờ mờ trông thấy—
Những sinh vật t0 lớn như bò như ngựa, tay cầm d.a.o mổ, đang mài d.a.o ken két bên cạnh những người bị treo ngược trên thớt.
Những con người đó—
Chính là tám người chơi còn lại mà tôi chưa từng gặp trên đường đi.
Trước đó, tôi đã hỏi các quỷ dị ở những tầng trên, nhưng bọn họ đều nói không biết.
Họ bảo, sáng nay những người chơi đó nói sẽ xuống tầng một bàn bạc chuyện gì đó, rồi không thấy quay lại nữa.
Những con quái vật này phần lớn cao từ hai đến ba mét, trên người vẫn mặc quần áo.
Nhưng đầu chúng lại là đầu mèo, đầu chó, hoặc thậm chí là đầu tê tê.
Cánh tay lộ ra ngoài phủ đầy lông, sau lưng còn kéo theo một chiếc đuôi dài tượng trưng cho loài của chúng.
Một con quái vật gầm lên:
“Không phải muốn g.i.ế.c mèo sao?”
“Không phải nói đám quái dị tầng một là dễ bắt nạt nhất sao?”
“Tới đây đi, lũ con người hèn hạ!”
Chúng nhe nanh cười gằn, xẻ toang bụng một người chơi ngay trước mặt tôi.
Cùng lúc đó, giọng nói máy móc vang lên lạnh lùng, vô tình:
【Người chơi ban đầu: 16 người.】
【Người chơi còn sống: 8 người.】
Khoảnh khắc này, tôi đã hoàn toàn hiểu rõ.
Mặc dù những quỷ dị ở các tầng khác tạm thời không g.i.ế.c người.
Nhưng tầng một…
Hiển nhiên không phải như vậy.
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam NhânTác giả: Thẩm Nam NhânTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị. Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật. Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca. Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết. Nếu có… Tôi bước về tầng một.Vừa đặt chân lên bậc cầu thang tối tăm của tòa tháp quỷ dị, tôi đã nghe thấy những tiếng gào thét thảm thiết vang lên từng hồi.Xen lẫn trong đó là tiếng rú cao vút của một loài động vật nào đó.Người thét gào.Thứ kia gầm rú.Vịt Bay Lạc BầyCon d.a.o phay trong lòng tôi kêu lên ong ong.Tôi ngay lập tức nhận được tín hiệu từ Ninh Quân An:“Dưới lầu nguy hiểm!”Tôi cởi áo khoác, để lộ chiếc váy đỏ rực, quấn ruột quanh cổ, kẹp bàn tay khô quắt dưới nách, nắm chặt d.a.o phay…Với tạo hình quái dị ấy, tôi bước vào tầng một của tòa tháp quỷ dị.Cánh cửa mở toang.Trên nền đá thô ráp, m.á.u tích tụ thành dòng suối, từng chút từng chút lan đến chân tôi.Tôi ngẩng đầu nhìn—Nơi này… giống như một lò mổ.Dù tầm nhìn mờ ảo, tôi vẫn có thể lờ mờ trông thấy—Những sinh vật t0 lớn như bò như ngựa, tay cầm d.a.o mổ, đang mài d.a.o ken két bên cạnh những người bị treo ngược trên thớt.Những con người đó—Chính là tám người chơi còn lại mà tôi chưa từng gặp trên đường đi.Trước đó, tôi đã hỏi các quỷ dị ở những tầng trên, nhưng bọn họ đều nói không biết.Họ bảo, sáng nay những người chơi đó nói sẽ xuống tầng một bàn bạc chuyện gì đó, rồi không thấy quay lại nữa.Những con quái vật này phần lớn cao từ hai đến ba mét, trên người vẫn mặc quần áo.Nhưng đầu chúng lại là đầu mèo, đầu chó, hoặc thậm chí là đầu tê tê.Cánh tay lộ ra ngoài phủ đầy lông, sau lưng còn kéo theo một chiếc đuôi dài tượng trưng cho loài của chúng.Một con quái vật gầm lên:“Không phải muốn g.i.ế.c mèo sao?”“Không phải nói đám quái dị tầng một là dễ bắt nạt nhất sao?”“Tới đây đi, lũ con người hèn hạ!”Chúng nhe nanh cười gằn, xẻ toang bụng một người chơi ngay trước mặt tôi.Cùng lúc đó, giọng nói máy móc vang lên lạnh lùng, vô tình:【Người chơi ban đầu: 16 người.】【Người chơi còn sống: 8 người.】Khoảnh khắc này, tôi đã hoàn toàn hiểu rõ.Mặc dù những quỷ dị ở các tầng khác tạm thời không g.i.ế.c người.Nhưng tầng một…Hiển nhiên không phải như vậy.