[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị. Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật. Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca. Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết. Nếu có…
Chương 50: Chương 50
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam NhânTác giả: Thẩm Nam NhânTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị. Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật. Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca. Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết. Nếu có… Tôi dốc hết sức giãy khỏi sự trói buộc, chống lại luồng sức mạnh vô lý này.Không biết ông lão râu trắng đã giở trò gì—Nhưng giờ đây, d.a.o phay của tôi lại có thể làm Ninh Quân An bị thương!Lưỡi d.a.o đã để lại một vết cắt mờ nhạt trên cổ hắn—Chỉ cần sâu hơn một chút nữa…Cuối cùng, tôi cũng bứt ra khỏi sự khống chế bằng ý chí vô cùng mạnh mẽ.“Ọc—”Một ngụm m.á.u đen lớn trào ra từ miệng tôi.Cả người ngã quỵ xuống đất.Vịt Bay Lạc BầyTôi loạng choạng đứng dậy, nước mắt giàn giụa.Lần đầu tiên, tôi không muốn tỏ ra điên điên khùng khùng nữa—Tôi gào lên với ông lão:“Ngài sai rồi!”“Họ không phải những kẻ đáng thương không nơi nương tựa!Càng không phải là những kẻ bị vứt bỏ!”“Họ là gia đình của tôi!Là những người tôi đã tìm kiếm suốt năm năm trời!”“Những quỷ dị còn lại—Cũng có những người vẫn đang mong nhớ họ ở thế giới bên ngoài!”“Cũng như vậy!”“Ngài không phải kẻ đáng thương!”“Không phải kẻ bị vứt bỏ!”Nói đến đây, tôi chỉ tay lên trần, nghẹn ngào:“Ngài ẩn cư trong tòa tháp cổ này—Dù không bước ra ngoài, nhưng với tư cách là tháp chủ, lẽ nào ngài không thấu hiểu tất cả sao?”“Những thanh niên học giả đó—Họ chăm chỉ học hành, họ không ngừng vươn lên!Họ như ánh mặt trời buổi sớm, tràn đầy hy vọng!Dù ở nơi quỷ quái tăm tối này, họ vẫn không ngừng hướng về phía trước!”“Còn ở thế giới thực—Có vô số những người trẻ tuổi giống như họ—Đang nỗ lực từng ngày!”“Họ vừa mới bắt đầu!Họ đang học tập văn hóa truyền thống!Họ đang phát huy tinh thần dân tộc!Họ đang lấy ngài làm tấm gương để noi theo!”“Ngay cả những đứa trẻ nghịch ngợm nhất—Những đứa mà trong mắt cha mẹ chỉ biết lên mạng chửi nhau, lười biếng nằm dài trong nhà—Khi đối mặt với kẻ mang họ Hàn kia muốn cướp đi những gì thuộc về ngài—Họ vẫn kiên quyết lên tiếng bảo vệ ngài trên khắp cõi mạng!”“Chúng tôi!Họ!Mỗi một người dân Hoa Hạ!Chưa bao giờ, chưa bao giờ từ bỏ ngài!”“Xin hãy cho những đứa con của ngài…Thêm một chút thời gian nữa!”“Lão tiên sinh Trung y.”
Tôi dốc hết sức giãy khỏi sự trói buộc, chống lại luồng sức mạnh vô lý này.
Không biết ông lão râu trắng đã giở trò gì—
Nhưng giờ đây, d.a.o phay của tôi lại có thể làm Ninh Quân An bị thương!
Lưỡi d.a.o đã để lại một vết cắt mờ nhạt trên cổ hắn—
Chỉ cần sâu hơn một chút nữa…
Cuối cùng, tôi cũng bứt ra khỏi sự khống chế bằng ý chí vô cùng mạnh mẽ.
“Ọc—”
Một ngụm m.á.u đen lớn trào ra từ miệng tôi.
Cả người ngã quỵ xuống đất.
Vịt Bay Lạc Bầy
Tôi loạng choạng đứng dậy, nước mắt giàn giụa.
Lần đầu tiên, tôi không muốn tỏ ra điên điên khùng khùng nữa—
Tôi gào lên với ông lão:
“Ngài sai rồi!”
“Họ không phải những kẻ đáng thương không nơi nương tựa!
Càng không phải là những kẻ bị vứt bỏ!”
“Họ là gia đình của tôi!
Là những người tôi đã tìm kiếm suốt năm năm trời!”
“Những quỷ dị còn lại—
Cũng có những người vẫn đang mong nhớ họ ở thế giới bên ngoài!”
“Cũng như vậy!”
“Ngài không phải kẻ đáng thương!”
“Không phải kẻ bị vứt bỏ!”
Nói đến đây, tôi chỉ tay lên trần, nghẹn ngào:
“Ngài ẩn cư trong tòa tháp cổ này—
Dù không bước ra ngoài, nhưng với tư cách là tháp chủ, lẽ nào ngài không thấu hiểu tất cả sao?”
“Những thanh niên học giả đó—
Họ chăm chỉ học hành, họ không ngừng vươn lên!
Họ như ánh mặt trời buổi sớm, tràn đầy hy vọng!
Dù ở nơi quỷ quái tăm tối này, họ vẫn không ngừng hướng về phía trước!”
“Còn ở thế giới thực—
Có vô số những người trẻ tuổi giống như họ—
Đang nỗ lực từng ngày!”
“Họ vừa mới bắt đầu!
Họ đang học tập văn hóa truyền thống!
Họ đang phát huy tinh thần dân tộc!
Họ đang lấy ngài làm tấm gương để noi theo!”
“Ngay cả những đứa trẻ nghịch ngợm nhất—
Những đứa mà trong mắt cha mẹ chỉ biết lên mạng chửi nhau, lười biếng nằm dài trong nhà—
Khi đối mặt với kẻ mang họ Hàn kia muốn cướp đi những gì thuộc về ngài—
Họ vẫn kiên quyết lên tiếng bảo vệ ngài trên khắp cõi mạng!”
“Chúng tôi!
Họ!
Mỗi một người dân Hoa Hạ!
Chưa bao giờ, chưa bao giờ từ bỏ ngài!”
“Xin hãy cho những đứa con của ngài…
Thêm một chút thời gian nữa!”
“Lão tiên sinh Trung y.”
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam NhânTác giả: Thẩm Nam NhânTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị. Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật. Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca. Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết. Nếu có… Tôi dốc hết sức giãy khỏi sự trói buộc, chống lại luồng sức mạnh vô lý này.Không biết ông lão râu trắng đã giở trò gì—Nhưng giờ đây, d.a.o phay của tôi lại có thể làm Ninh Quân An bị thương!Lưỡi d.a.o đã để lại một vết cắt mờ nhạt trên cổ hắn—Chỉ cần sâu hơn một chút nữa…Cuối cùng, tôi cũng bứt ra khỏi sự khống chế bằng ý chí vô cùng mạnh mẽ.“Ọc—”Một ngụm m.á.u đen lớn trào ra từ miệng tôi.Cả người ngã quỵ xuống đất.Vịt Bay Lạc BầyTôi loạng choạng đứng dậy, nước mắt giàn giụa.Lần đầu tiên, tôi không muốn tỏ ra điên điên khùng khùng nữa—Tôi gào lên với ông lão:“Ngài sai rồi!”“Họ không phải những kẻ đáng thương không nơi nương tựa!Càng không phải là những kẻ bị vứt bỏ!”“Họ là gia đình của tôi!Là những người tôi đã tìm kiếm suốt năm năm trời!”“Những quỷ dị còn lại—Cũng có những người vẫn đang mong nhớ họ ở thế giới bên ngoài!”“Cũng như vậy!”“Ngài không phải kẻ đáng thương!”“Không phải kẻ bị vứt bỏ!”Nói đến đây, tôi chỉ tay lên trần, nghẹn ngào:“Ngài ẩn cư trong tòa tháp cổ này—Dù không bước ra ngoài, nhưng với tư cách là tháp chủ, lẽ nào ngài không thấu hiểu tất cả sao?”“Những thanh niên học giả đó—Họ chăm chỉ học hành, họ không ngừng vươn lên!Họ như ánh mặt trời buổi sớm, tràn đầy hy vọng!Dù ở nơi quỷ quái tăm tối này, họ vẫn không ngừng hướng về phía trước!”“Còn ở thế giới thực—Có vô số những người trẻ tuổi giống như họ—Đang nỗ lực từng ngày!”“Họ vừa mới bắt đầu!Họ đang học tập văn hóa truyền thống!Họ đang phát huy tinh thần dân tộc!Họ đang lấy ngài làm tấm gương để noi theo!”“Ngay cả những đứa trẻ nghịch ngợm nhất—Những đứa mà trong mắt cha mẹ chỉ biết lên mạng chửi nhau, lười biếng nằm dài trong nhà—Khi đối mặt với kẻ mang họ Hàn kia muốn cướp đi những gì thuộc về ngài—Họ vẫn kiên quyết lên tiếng bảo vệ ngài trên khắp cõi mạng!”“Chúng tôi!Họ!Mỗi một người dân Hoa Hạ!Chưa bao giờ, chưa bao giờ từ bỏ ngài!”“Xin hãy cho những đứa con của ngài…Thêm một chút thời gian nữa!”“Lão tiên sinh Trung y.”