Tác giả:

[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị.  Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật.  Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca.  Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết.  Nếu có…

Chương 51: Chương 51

Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam NhânTác giả: Thẩm Nam NhânTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị.  Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật.  Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca.  Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết.  Nếu có… Nói đến cuối cùng, ông lão râu trắng vẫn không hề d.a.o động.Tôi tuyệt vọng nhặt lại d.a.o phay, cúi người hành lễ với ông lần nữa.“Thật sự rất cảm ơn ngài vì những cống hiến dành cho chúng tôi.”“Có lẽ… chính chúng tôi đã phụ lòng ngài.”“Ngài nói rằng ngài đã chữa khỏi khuôn mặt của tôi,Vịt Bay Lạc BầyVậy nên tôi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt quỷ dị.”“Nhưng thưa ngài, thật xin lỗi—Tôi không thể làm được.”“Cũng như tôi không bao giờ có thể lớn tiếng với ngài,”“Tôi cũng vĩnh viễn không thể làm hại gia đình của mình.”“Vậy nên—”“Tôi xin trả lại khuôn mặt này cho ngài.”Còn Ninh Quân An và mọi người thì sao?Tôi hoảng hốt ôm chặt lấy họ, sợ chỉ cần sơ sẩy một chút, họ sẽ biến mất một lần nữa.“Lão tiên sinh! Vậy còn chúng tôi thì sao?”Đợi mãi không thấy hệ thống thông báo, ba người chơi mới còn lại đã bắt đầu sốt ruột.Ông lão râu trắng lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ một cái.“Tâm thuật bất chính, mục đích không thuần khiết—Ta không thích.”Chỉ một câu nói, tuyên án tử hình cho cả ba người.Ba người chơi mới vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, nhưng không dám nổi giận với ông lão.Chỉ có thể tức tối quay sang trút giận lên tôi—“Ninh Niệm! Là mày giở trò đúng không?!”“Có phải mày vừa nói gì với lão già c.h.ế.t tiệt kia không?!”“Mày đã sớm biết bọn tao đến để g.i.ế.c mày—”“Cố ý…”Khoan đã—Đến để g.i.ế.c tôi?!

Nói đến cuối cùng, ông lão râu trắng vẫn không hề d.a.o động.

Tôi tuyệt vọng nhặt lại d.a.o phay, cúi người hành lễ với ông lần nữa.

“Thật sự rất cảm ơn ngài vì những cống hiến dành cho chúng tôi.”

“Có lẽ… chính chúng tôi đã phụ lòng ngài.”

“Ngài nói rằng ngài đã chữa khỏi khuôn mặt của tôi,

Vịt Bay Lạc Bầy

Vậy nên tôi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt quỷ dị.”

“Nhưng thưa ngài, thật xin lỗi—

Tôi không thể làm được.”

“Cũng như tôi không bao giờ có thể lớn tiếng với ngài,”

“Tôi cũng vĩnh viễn không thể làm hại gia đình của mình.”

“Vậy nên—”

“Tôi xin trả lại khuôn mặt này cho ngài.”

Còn Ninh Quân An và mọi người thì sao?

Tôi hoảng hốt ôm chặt lấy họ, sợ chỉ cần sơ sẩy một chút, họ sẽ biến mất một lần nữa.

“Lão tiên sinh! Vậy còn chúng tôi thì sao?”

Đợi mãi không thấy hệ thống thông báo, ba người chơi mới còn lại đã bắt đầu sốt ruột.

Ông lão râu trắng lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ một cái.

“Tâm thuật bất chính, mục đích không thuần khiết—

Ta không thích.”

Chỉ một câu nói, tuyên án tử hình cho cả ba người.

Ba người chơi mới vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, nhưng không dám nổi giận với ông lão.

Chỉ có thể tức tối quay sang trút giận lên tôi—

“Ninh Niệm! Là mày giở trò đúng không?!”

“Có phải mày vừa nói gì với lão già c.h.ế.t tiệt kia không?!”

“Mày đã sớm biết bọn tao đến để g.i.ế.c mày—”

“Cố ý…”

Khoan đã—

Đến để g.i.ế.c tôi?!

Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam NhânTác giả: Thẩm Nam NhânTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị.  Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật.  Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca.  Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết.  Nếu có… Nói đến cuối cùng, ông lão râu trắng vẫn không hề d.a.o động.Tôi tuyệt vọng nhặt lại d.a.o phay, cúi người hành lễ với ông lần nữa.“Thật sự rất cảm ơn ngài vì những cống hiến dành cho chúng tôi.”“Có lẽ… chính chúng tôi đã phụ lòng ngài.”“Ngài nói rằng ngài đã chữa khỏi khuôn mặt của tôi,Vịt Bay Lạc BầyVậy nên tôi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt quỷ dị.”“Nhưng thưa ngài, thật xin lỗi—Tôi không thể làm được.”“Cũng như tôi không bao giờ có thể lớn tiếng với ngài,”“Tôi cũng vĩnh viễn không thể làm hại gia đình của mình.”“Vậy nên—”“Tôi xin trả lại khuôn mặt này cho ngài.”Còn Ninh Quân An và mọi người thì sao?Tôi hoảng hốt ôm chặt lấy họ, sợ chỉ cần sơ sẩy một chút, họ sẽ biến mất một lần nữa.“Lão tiên sinh! Vậy còn chúng tôi thì sao?”Đợi mãi không thấy hệ thống thông báo, ba người chơi mới còn lại đã bắt đầu sốt ruột.Ông lão râu trắng lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ một cái.“Tâm thuật bất chính, mục đích không thuần khiết—Ta không thích.”Chỉ một câu nói, tuyên án tử hình cho cả ba người.Ba người chơi mới vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, nhưng không dám nổi giận với ông lão.Chỉ có thể tức tối quay sang trút giận lên tôi—“Ninh Niệm! Là mày giở trò đúng không?!”“Có phải mày vừa nói gì với lão già c.h.ế.t tiệt kia không?!”“Mày đã sớm biết bọn tao đến để g.i.ế.c mày—”“Cố ý…”Khoan đã—Đến để g.i.ế.c tôi?!

Chương 51: Chương 51