[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị. Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật. Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca. Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết. Nếu có…
Chương 66: Chương 66
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam NhânTác giả: Thẩm Nam NhânTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị. Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật. Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca. Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết. Nếu có… Tôi khẽ nhíu mày. Bắt nạt học đường?“Chị, làm sao đây? Boss cương thi này đang ra lệnh cho bọn mình, chẳng lẽ đây chính là tâm nguyện của nó? Có cần làm theo không?”Vịt Bay Lạc BầyTống Khinh Khinh nhỏ giọng, vẻ mặt đầy mâu thuẫn.Bình luận trong livestream nhảy lên liên tục:【Tất nhiên là phải làm rồi, rõ ràng đây là nhiệm vụ do cương thi NPC thứ hai giao.】【Nhưng tôi cảm thấy bắt nạt học đường không phải chuyện tốt, hơn nữa Hạo Hạo còn là người chơi đấy.】【Dù là người chơi thì cũng chỉ là một thằng nhóc què, một cái cục nợ thôi. Đánh nó một trận chưa chắc đã chết, hơn nữa Miêu Gia Hồi và Tống Khinh Khinh đã cưu mang nó suốt chặng đường rồi, coi như có trách nhiệm. Nhưng giờ có nhiều thực thể quái dị như vậy bao vây, lại còn một cương thi tím rình rập, chỉ mình A Liễm thì không đánh lại được đâu. Biết thời thế mới là kẻ mạnh, muốn qua phó bản thì đừng có giả thánh mẫu.】Kênh livestream của tôi rôm rả như cái chợ, nhưng trong thế giới game kinh dị này, tôi chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên béo.A Liễm khom người đầy khó nhọc, ấp úng nói với tôi:“Chủ… Chủ nhân, tôi có thể đánh.”Ý là, vì cả hai đều là cương thi tím, cậu ấy có thể đánh nhau với tên béo.Thấy chúng tôi chậm chạp không đáp, tên béo lại gào lên, thỉnh thoảng còn phun ra một đám lửa:“Được thôi! Chỉ cần ba đứa chúng mày chọn ra một đứa chơi với bọn tao, hai đứa còn lại thì tham gia trò chơi của tụi tao, vậy thì bọn tao sẽ tha cho hai đứa kia.”Trò chơi?Xem ra, bắt nạt học đường chính là trò chơi của bọn chúng.Trong thế giới của kẻ bắt nạt, nếu không đồng lõa với chúng thì cũng sẽ trở thành nạn nhân bị bắt nạt.Chỉ tiếc rằng, lần này bọn chúng chọc nhầm người rồi.Tôi cắn lại vết thương trên đầu ngón tay, nhanh chóng vẽ một lá bùa m.á.u trước mặt.Phất tay một cái, tấm bùa lập tức bay về phía tên béo, dán chặt lên trán hắn.Tên béo giống như một quả bóng căng phồng, hít sâu một hơi, chuẩn bị phun lửa về phía tôi.Thế nhưng, tôi lại ung dung vắt chéo chân, nhịp nhịp đầu ngón chân, chiếc chuông câu hồn trên giày phát ra tiếng leng keng, miệng khẽ ngâm tụng:“Âm nhân lên đường, dương nhân tránh lối; Tứ hải âm nhân, đều phải tuân lệnh ta.”“QUỲ—”
Tôi khẽ nhíu mày. Bắt nạt học đường?
“Chị, làm sao đây? Boss cương thi này đang ra lệnh cho bọn mình, chẳng lẽ đây chính là tâm nguyện của nó? Có cần làm theo không?”
Vịt Bay Lạc Bầy
Tống Khinh Khinh nhỏ giọng, vẻ mặt đầy mâu thuẫn.
Bình luận trong livestream nhảy lên liên tục:
【Tất nhiên là phải làm rồi, rõ ràng đây là nhiệm vụ do cương thi NPC thứ hai giao.】
【Nhưng tôi cảm thấy bắt nạt học đường không phải chuyện tốt, hơn nữa Hạo Hạo còn là người chơi đấy.】
【Dù là người chơi thì cũng chỉ là một thằng nhóc què, một cái cục nợ thôi. Đánh nó một trận chưa chắc đã chết, hơn nữa Miêu Gia Hồi và Tống Khinh Khinh đã cưu mang nó suốt chặng đường rồi, coi như có trách nhiệm. Nhưng giờ có nhiều thực thể quái dị như vậy bao vây, lại còn một cương thi tím rình rập, chỉ mình A Liễm thì không đánh lại được đâu. Biết thời thế mới là kẻ mạnh, muốn qua phó bản thì đừng có giả thánh mẫu.】
Kênh livestream của tôi rôm rả như cái chợ, nhưng trong thế giới game kinh dị này, tôi chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên béo.
A Liễm khom người đầy khó nhọc, ấp úng nói với tôi:
“Chủ… Chủ nhân, tôi có thể đánh.”
Ý là, vì cả hai đều là cương thi tím, cậu ấy có thể đánh nhau với tên béo.
Thấy chúng tôi chậm chạp không đáp, tên béo lại gào lên, thỉnh thoảng còn phun ra một đám lửa:
“Được thôi! Chỉ cần ba đứa chúng mày chọn ra một đứa chơi với bọn tao, hai đứa còn lại thì tham gia trò chơi của tụi tao, vậy thì bọn tao sẽ tha cho hai đứa kia.”
Trò chơi?
Xem ra, bắt nạt học đường chính là trò chơi của bọn chúng.
Trong thế giới của kẻ bắt nạt, nếu không đồng lõa với chúng thì cũng sẽ trở thành nạn nhân bị bắt nạt.
Chỉ tiếc rằng, lần này bọn chúng chọc nhầm người rồi.
Tôi cắn lại vết thương trên đầu ngón tay, nhanh chóng vẽ một lá bùa m.á.u trước mặt.
Phất tay một cái, tấm bùa lập tức bay về phía tên béo, dán chặt lên trán hắn.
Tên béo giống như một quả bóng căng phồng, hít sâu một hơi, chuẩn bị phun lửa về phía tôi.
Thế nhưng, tôi lại ung dung vắt chéo chân, nhịp nhịp đầu ngón chân, chiếc chuông câu hồn trên giày phát ra tiếng leng keng, miệng khẽ ngâm tụng:
“Âm nhân lên đường, dương nhân tránh lối; Tứ hải âm nhân, đều phải tuân lệnh ta.”
“QUỲ—”
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam NhânTác giả: Thẩm Nam NhânTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị. Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật. Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca. Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết. Nếu có… Tôi khẽ nhíu mày. Bắt nạt học đường?“Chị, làm sao đây? Boss cương thi này đang ra lệnh cho bọn mình, chẳng lẽ đây chính là tâm nguyện của nó? Có cần làm theo không?”Vịt Bay Lạc BầyTống Khinh Khinh nhỏ giọng, vẻ mặt đầy mâu thuẫn.Bình luận trong livestream nhảy lên liên tục:【Tất nhiên là phải làm rồi, rõ ràng đây là nhiệm vụ do cương thi NPC thứ hai giao.】【Nhưng tôi cảm thấy bắt nạt học đường không phải chuyện tốt, hơn nữa Hạo Hạo còn là người chơi đấy.】【Dù là người chơi thì cũng chỉ là một thằng nhóc què, một cái cục nợ thôi. Đánh nó một trận chưa chắc đã chết, hơn nữa Miêu Gia Hồi và Tống Khinh Khinh đã cưu mang nó suốt chặng đường rồi, coi như có trách nhiệm. Nhưng giờ có nhiều thực thể quái dị như vậy bao vây, lại còn một cương thi tím rình rập, chỉ mình A Liễm thì không đánh lại được đâu. Biết thời thế mới là kẻ mạnh, muốn qua phó bản thì đừng có giả thánh mẫu.】Kênh livestream của tôi rôm rả như cái chợ, nhưng trong thế giới game kinh dị này, tôi chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên béo.A Liễm khom người đầy khó nhọc, ấp úng nói với tôi:“Chủ… Chủ nhân, tôi có thể đánh.”Ý là, vì cả hai đều là cương thi tím, cậu ấy có thể đánh nhau với tên béo.Thấy chúng tôi chậm chạp không đáp, tên béo lại gào lên, thỉnh thoảng còn phun ra một đám lửa:“Được thôi! Chỉ cần ba đứa chúng mày chọn ra một đứa chơi với bọn tao, hai đứa còn lại thì tham gia trò chơi của tụi tao, vậy thì bọn tao sẽ tha cho hai đứa kia.”Trò chơi?Xem ra, bắt nạt học đường chính là trò chơi của bọn chúng.Trong thế giới của kẻ bắt nạt, nếu không đồng lõa với chúng thì cũng sẽ trở thành nạn nhân bị bắt nạt.Chỉ tiếc rằng, lần này bọn chúng chọc nhầm người rồi.Tôi cắn lại vết thương trên đầu ngón tay, nhanh chóng vẽ một lá bùa m.á.u trước mặt.Phất tay một cái, tấm bùa lập tức bay về phía tên béo, dán chặt lên trán hắn.Tên béo giống như một quả bóng căng phồng, hít sâu một hơi, chuẩn bị phun lửa về phía tôi.Thế nhưng, tôi lại ung dung vắt chéo chân, nhịp nhịp đầu ngón chân, chiếc chuông câu hồn trên giày phát ra tiếng leng keng, miệng khẽ ngâm tụng:“Âm nhân lên đường, dương nhân tránh lối; Tứ hải âm nhân, đều phải tuân lệnh ta.”“QUỲ—”