[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị. Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật. Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca. Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết. Nếu có…
Chương 67: Chương 67
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam NhânTác giả: Thẩm Nam NhânTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị. Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật. Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca. Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết. Nếu có… Tên béo “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt tôi.Xung quanh, đám quái dị lùi lại ba bước, nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc.Tôi lại nhếch môi, chậm rãi lên tiếng:“Xin lỗi Hạo Hạo.”Gương mặt cháy đen của tên béo hiện lên vẻ nhục nhã, nhưng không thể chống lại sức mạnh của bùa Nghe Lệnh, đành lẩm bẩm:“Xin lỗi… Hạo Hạo… tao không nên bắt nạt mày… tao sai rồi…”Tôi đứng dậy, vỗ nhẹ lên mặt hắn:“Thế mới ngoan. Từ giờ, không được bắt nạt bạn học nữa.”Nói rồi, tôi lại bóp một chút máu, kéo cuốn sách của tên béo lại, vẽ lên đó hơn mười tấm bùa tán hồn, sau đó đưa cho Hạo Hạo.“Hạo Hạo, đi đi, đập hắn, đập hết những kẻ từng bắt nạt em.”Hạo Hạo do dự một chút, rồi dưới ánh mắt của mọi người, lê cái chân què, chậm rãi đi đến trước mặt tên béo.Cậu bé không biểu lộ cảm xúc, cầm cuốn sách lên, giáng từng đòn xuống.Cú đầu tiên—Tên béo hung hăng hét lên:“Vương Minh Hạo! Mày dám đánh ông nội mày à?!”Cú thứ hai—Tên béo đột nhiên “oà” một tiếng, bật khóc nức nở.Cú thứ ba—Hắn giãy giụa gào thét:“A a a a! Tao sai rồi! Tao không muốn hồn bay phách tán!”Ngay sau đó—“ẦM!”Tên béo nổ tung, hóa thành một làn khói đen bay đi.Mà trong làn khói đen ấy, một tia tử khí nhạt nhòa lao nhanh xuống tầng dưới.“Xong rồi… Chị ơi, đừng nuông chiều trẻ con quá! Tên béo c.h.ế.t rồi, vậy nhiệm vụ của bọn mình làm sao tiếp tục đây?!”Tống Khinh Khinh kêu lên đầy ai oán.A Liễm kiêu ngạo bước tới, hếch cằm, hiếm khi nói trọn vẹn một câu:“Chủ nhân đang làm nhiệm vụ đấy.”Quả nhiên không hổ danh là cương thi nhỏ của tôi, hiểu tôi thật đấy!Hạo Hạo vẫn là một cậu nhóc đáng thương bị quấn kín mít, tập tễnh đi đến trước mặt đám quái dị khác—cụ thể là hai tên thân thiết nhất với tên béo.Mặc kệ bọn chúng co rúm người lại, cậu bé giơ sách lên, từng cú, từng cú giáng xuống.Cho đến khi một nửa lớp học vắng tanh, tất cả những kẻ đó đều hóa thành khói đen, tan vào phía sau dãy núi xa xa—Nơi đó, là chốn vạn kiếp bất phục, mãi mãi không thể siêu sinh.Tôi nhìn Hạo Hạo, khẽ cười:“Tâm nguyện đã hoàn thành rồi, Bạch Cương?”Tống Khinh Khinh ngơ ngác:“Gì cơ?”Vịt Bay Lạc BầyBình luận trong livestream cũng đầy thắc mắc:【Tôi bỏ lỡ tình tiết nào à?】Thế nhưng, Hạo Hạo đã dừng tay, quay đầu nhìn tôi, trong đôi mắt đen sâu thẳm đầy vẻ dò xét:“Chị phát hiện ra tôi là cương thi từ khi nào?”
Tên béo “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt tôi.
Xung quanh, đám quái dị lùi lại ba bước, nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc.
Tôi lại nhếch môi, chậm rãi lên tiếng:
“Xin lỗi Hạo Hạo.”
Gương mặt cháy đen của tên béo hiện lên vẻ nhục nhã, nhưng không thể chống lại sức mạnh của bùa Nghe Lệnh, đành lẩm bẩm:
“Xin lỗi… Hạo Hạo… tao không nên bắt nạt mày… tao sai rồi…”
Tôi đứng dậy, vỗ nhẹ lên mặt hắn:
“Thế mới ngoan. Từ giờ, không được bắt nạt bạn học nữa.”
Nói rồi, tôi lại bóp một chút máu, kéo cuốn sách của tên béo lại, vẽ lên đó hơn mười tấm bùa tán hồn, sau đó đưa cho Hạo Hạo.
“Hạo Hạo, đi đi, đập hắn, đập hết những kẻ từng bắt nạt em.”
Hạo Hạo do dự một chút, rồi dưới ánh mắt của mọi người, lê cái chân què, chậm rãi đi đến trước mặt tên béo.
Cậu bé không biểu lộ cảm xúc, cầm cuốn sách lên, giáng từng đòn xuống.
Cú đầu tiên—
Tên béo hung hăng hét lên:
“Vương Minh Hạo! Mày dám đánh ông nội mày à?!”
Cú thứ hai—
Tên béo đột nhiên “oà” một tiếng, bật khóc nức nở.
Cú thứ ba—
Hắn giãy giụa gào thét:
“A a a a! Tao sai rồi! Tao không muốn hồn bay phách tán!”
Ngay sau đó—
“ẦM!”
Tên béo nổ tung, hóa thành một làn khói đen bay đi.
Mà trong làn khói đen ấy, một tia tử khí nhạt nhòa lao nhanh xuống tầng dưới.
“Xong rồi… Chị ơi, đừng nuông chiều trẻ con quá! Tên béo c.h.ế.t rồi, vậy nhiệm vụ của bọn mình làm sao tiếp tục đây?!”
Tống Khinh Khinh kêu lên đầy ai oán.
A Liễm kiêu ngạo bước tới, hếch cằm, hiếm khi nói trọn vẹn một câu:
“Chủ nhân đang làm nhiệm vụ đấy.”
Quả nhiên không hổ danh là cương thi nhỏ của tôi, hiểu tôi thật đấy!
Hạo Hạo vẫn là một cậu nhóc đáng thương bị quấn kín mít, tập tễnh đi đến trước mặt đám quái dị khác—cụ thể là hai tên thân thiết nhất với tên béo.
Mặc kệ bọn chúng co rúm người lại, cậu bé giơ sách lên, từng cú, từng cú giáng xuống.
Cho đến khi một nửa lớp học vắng tanh, tất cả những kẻ đó đều hóa thành khói đen, tan vào phía sau dãy núi xa xa—
Nơi đó, là chốn vạn kiếp bất phục, mãi mãi không thể siêu sinh.
Tôi nhìn Hạo Hạo, khẽ cười:
“Tâm nguyện đã hoàn thành rồi, Bạch Cương?”
Tống Khinh Khinh ngơ ngác:
“Gì cơ?”
Vịt Bay Lạc Bầy
Bình luận trong livestream cũng đầy thắc mắc:
【Tôi bỏ lỡ tình tiết nào à?】
Thế nhưng, Hạo Hạo đã dừng tay, quay đầu nhìn tôi, trong đôi mắt đen sâu thẳm đầy vẻ dò xét:
“Chị phát hiện ra tôi là cương thi từ khi nào?”
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam NhânTác giả: Thẩm Nam NhânTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị. Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật. Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca. Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết. Nếu có… Tên béo “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt tôi.Xung quanh, đám quái dị lùi lại ba bước, nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc.Tôi lại nhếch môi, chậm rãi lên tiếng:“Xin lỗi Hạo Hạo.”Gương mặt cháy đen của tên béo hiện lên vẻ nhục nhã, nhưng không thể chống lại sức mạnh của bùa Nghe Lệnh, đành lẩm bẩm:“Xin lỗi… Hạo Hạo… tao không nên bắt nạt mày… tao sai rồi…”Tôi đứng dậy, vỗ nhẹ lên mặt hắn:“Thế mới ngoan. Từ giờ, không được bắt nạt bạn học nữa.”Nói rồi, tôi lại bóp một chút máu, kéo cuốn sách của tên béo lại, vẽ lên đó hơn mười tấm bùa tán hồn, sau đó đưa cho Hạo Hạo.“Hạo Hạo, đi đi, đập hắn, đập hết những kẻ từng bắt nạt em.”Hạo Hạo do dự một chút, rồi dưới ánh mắt của mọi người, lê cái chân què, chậm rãi đi đến trước mặt tên béo.Cậu bé không biểu lộ cảm xúc, cầm cuốn sách lên, giáng từng đòn xuống.Cú đầu tiên—Tên béo hung hăng hét lên:“Vương Minh Hạo! Mày dám đánh ông nội mày à?!”Cú thứ hai—Tên béo đột nhiên “oà” một tiếng, bật khóc nức nở.Cú thứ ba—Hắn giãy giụa gào thét:“A a a a! Tao sai rồi! Tao không muốn hồn bay phách tán!”Ngay sau đó—“ẦM!”Tên béo nổ tung, hóa thành một làn khói đen bay đi.Mà trong làn khói đen ấy, một tia tử khí nhạt nhòa lao nhanh xuống tầng dưới.“Xong rồi… Chị ơi, đừng nuông chiều trẻ con quá! Tên béo c.h.ế.t rồi, vậy nhiệm vụ của bọn mình làm sao tiếp tục đây?!”Tống Khinh Khinh kêu lên đầy ai oán.A Liễm kiêu ngạo bước tới, hếch cằm, hiếm khi nói trọn vẹn một câu:“Chủ nhân đang làm nhiệm vụ đấy.”Quả nhiên không hổ danh là cương thi nhỏ của tôi, hiểu tôi thật đấy!Hạo Hạo vẫn là một cậu nhóc đáng thương bị quấn kín mít, tập tễnh đi đến trước mặt đám quái dị khác—cụ thể là hai tên thân thiết nhất với tên béo.Mặc kệ bọn chúng co rúm người lại, cậu bé giơ sách lên, từng cú, từng cú giáng xuống.Cho đến khi một nửa lớp học vắng tanh, tất cả những kẻ đó đều hóa thành khói đen, tan vào phía sau dãy núi xa xa—Nơi đó, là chốn vạn kiếp bất phục, mãi mãi không thể siêu sinh.Tôi nhìn Hạo Hạo, khẽ cười:“Tâm nguyện đã hoàn thành rồi, Bạch Cương?”Tống Khinh Khinh ngơ ngác:“Gì cơ?”Vịt Bay Lạc BầyBình luận trong livestream cũng đầy thắc mắc:【Tôi bỏ lỡ tình tiết nào à?】Thế nhưng, Hạo Hạo đã dừng tay, quay đầu nhìn tôi, trong đôi mắt đen sâu thẳm đầy vẻ dò xét:“Chị phát hiện ra tôi là cương thi từ khi nào?”