Mùng một tháng bảy, quỷ nguyệt ngày thứ nhất. Mây đen dày đặc che khuất vầng thái dương, khí trời âm u khiến người ta toàn thân không thoải mái, cuồng phong gào thét, thổi mạnh tới mức cuốn bay cả bụi đá, trên quan đạo đến Tương Dương không một bóng người, mênh mông trống trải làm người ta có chút sợ hãi. Chốc chốc lại truyền đến những tiếng kêu oang oác của đám quạ, càng tăng thêm vẻ u ám thê lương. Tựa như trời, đất, cỏ cây, tất cả đều mờ mịt. Chỉ có một bộ bạch y từ đằng xa tới, sáng đến chói mắt. Bạch y bội kiếm, mày kiếm mắt sao, thiếu niên hoa mỹ, người đến khắp người từ trên xuống dưới đều tỏa ra khí thế ác liệt, như thể lưỡi kiếm nằm trong vỏ kia, chỉ cần vừa bật ra, thì sẽ giết người trong vô hình. Hắn không cưỡi ngựa, chỉ là từng bước từng bước, đi tới vô cùng chậm rãi, thế nhưng mỗi một bước chân đều kiên định mạnh mẽ. Bạch Ngọc Đường đã rời Khai Phong ròng rã mười ngày, mười ngày thời gian. Gió tựa hồ càng lúc càng lớn, thổi tới mức khiến người có chút nghẹt thở. Bạch Ngọc…
Tác giả: