Thành Biện Kinh bị vây hãm, Sở Quốc đã sụp đổ. Đông Cung – nơi ngày xưa phồn hoa lộng lẫy, nay chỉ còn lại một mảng tiêu điều tan tác. “Nương nương, thành đã bị phá, mời người ra đi để giữ gìn tôn nghiêm.” Một thái giám già tay nâng lụa trắng đứng trước điện, lời lẽ khá cung kính nhưng giọng điệu thì rất rắn rỏi. Tần Tranh nhìn gương mặt già nua đầy những nếp nhăn này, hoàn toàn ngơ ngác. Xuyên qua rồi sao? Thấy Tần Tranh im lặng khá lâu, tay thái giám già tưởng nàng không muốn nên nói tiếp: “Bệ hạ có chỉ, hễ là nữ nhân trong hoàng thất thì phải tự vẫn để đảm bảo tôn nghiêm. Các nương nương và công chúa trong cung đều đã tự kết liễu rồi, thái tử phi nương nương cũng lên đường đi thôi.” Nghe gã thái giám già nói thế, Tần Tranh có đôi chút ấn tượng. Đây là tình tiết trong phần ngoại truyện của bộ truyện ngôn tình cổ đại mà cô đã đọc mấy ngày trước, kể về chuyện giữa nhân vật phản diện và ánh trăng sáng đã chết của hắn ta. Cho nên… Cô đã xuyên thành thái tử phi của Sở Quốc – ánh trăng…

Truyện chữ