Thành Biện Kinh bị vây hãm, Sở Quốc đã sụp đổ. Đông Cung – nơi ngày xưa phồn hoa lộng lẫy, nay chỉ còn lại một mảng tiêu điều tan tác. “Nương nương, thành đã bị phá, mời người ra đi để giữ gìn tôn nghiêm.” Một thái giám già tay nâng lụa trắng đứng trước điện, lời lẽ khá cung kính nhưng giọng điệu thì rất rắn rỏi. Tần Tranh nhìn gương mặt già nua đầy những nếp nhăn này, hoàn toàn ngơ ngác. Xuyên qua rồi sao? Thấy Tần Tranh im lặng khá lâu, tay thái giám già tưởng nàng không muốn nên nói tiếp: “Bệ hạ có chỉ, hễ là nữ nhân trong hoàng thất thì phải tự vẫn để đảm bảo tôn nghiêm. Các nương nương và công chúa trong cung đều đã tự kết liễu rồi, thái tử phi nương nương cũng lên đường đi thôi.” Nghe gã thái giám già nói thế, Tần Tranh có đôi chút ấn tượng. Đây là tình tiết trong phần ngoại truyện của bộ truyện ngôn tình cổ đại mà cô đã đọc mấy ngày trước, kể về chuyện giữa nhân vật phản diện và ánh trăng sáng đã chết của hắn ta. Cho nên… Cô đã xuyên thành thái tử phi của Sở Quốc – ánh trăng…

Chương 258: 258: Chương 249

Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất NướcTác giả: Đoàn Tử Lai TậpTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThành Biện Kinh bị vây hãm, Sở Quốc đã sụp đổ. Đông Cung – nơi ngày xưa phồn hoa lộng lẫy, nay chỉ còn lại một mảng tiêu điều tan tác. “Nương nương, thành đã bị phá, mời người ra đi để giữ gìn tôn nghiêm.” Một thái giám già tay nâng lụa trắng đứng trước điện, lời lẽ khá cung kính nhưng giọng điệu thì rất rắn rỏi. Tần Tranh nhìn gương mặt già nua đầy những nếp nhăn này, hoàn toàn ngơ ngác. Xuyên qua rồi sao? Thấy Tần Tranh im lặng khá lâu, tay thái giám già tưởng nàng không muốn nên nói tiếp: “Bệ hạ có chỉ, hễ là nữ nhân trong hoàng thất thì phải tự vẫn để đảm bảo tôn nghiêm. Các nương nương và công chúa trong cung đều đã tự kết liễu rồi, thái tử phi nương nương cũng lên đường đi thôi.” Nghe gã thái giám già nói thế, Tần Tranh có đôi chút ấn tượng. Đây là tình tiết trong phần ngoại truyện của bộ truyện ngôn tình cổ đại mà cô đã đọc mấy ngày trước, kể về chuyện giữa nhân vật phản diện và ánh trăng sáng đã chết của hắn ta. Cho nên… Cô đã xuyên thành thái tử phi của Sở Quốc – ánh trăng… Tối đến, Tần Tranh nằm trên giường tre tiếp tục giở cuốn “Nông kinh” ra đọc, nghĩ đến việc ngày mai Sở Thừa Tắc sẽ đi trắc địa dọc Nguyên Giang với mình, cô cảm thấy cần nói thêm với y những kế hoạch của mình về nông nghiệp ở Thanh Châu.Sở Thừa Tắc ngồi bên bàn lật xem những bản tấu chiều nay vừa mang đến, Tần Tranh bèn cầm cuốn sách nông nghiệp qua đó, ngồi xuống tấm đệm bên chân y, trải cuốn sách lên đầu gối y, chống cằm nhìn.“Sao thế?” Sở Thừa Tắc khẽ cụp mắt.“Kể cho chàng nghe kế hoạch của thiếp.” Tần Tranh cười hì hì, bảo.Rất ít khi cô cười híp mắt như vậy, có thể thấy là đang rất vui.Sở Thừa Tắc nhìn mà ngẩn người.Y ngồi trên chiếc sạp thấp, cô ngồi trên đệm, thấp hơn y một khúc.Từ góc của y, khuỷu tay Tần Tranh chống lên sạp, bàn tay thì ôm mặt, khóe môi cong cong, hệt như một chú mèo con đang thích chí hưởng thụ khi nằm trong lãnh địa của mình.Đột nhiên rất muốn xoa đầu cô.Mà y cũng đưa tay ra xoa thật.Năm ngón tay xuyên qua lớp tóc dày, không chịu lấy ra.“Nàng nói đi.”Tần Tranh chỉ vào hình vẽ guồng nước trong sách: “Những guồng nước bằng tre thế này chỉ có thể làm ở những vùng có dòng nước chảy qua, còn những xóm làng ở xa nguồn nước, hoa màu trong đất không thể được tưới tiêu.Thiếp muốn đào một con kênh ngầm ở những nơi này, rồi dùng xe đạp nước để dẫn nước vào ruộng.”Ở hiện đại, mô hình guồng nước này có thể được nhìn thấy ở những điểm du lịch dựng kiểu phục cổ, khá giống một vòng đu quay nho nhỏ.Khi nước chảy xiết, có thể lợi dụng sức nước để chuyển động.Khi nước không đủ để đẩy bánh xe, có thể dựa vào sức người hoặc gia súc kéo.Còn xe đạp nước mà Tần Tranh nói chính là công cụ bơm nước mà cô đã nhìn thấy dân làng dùng khi đích thân đến xem xét ở những vùng bị lũ lụt ven sông.Tuy làm bằng gỗ, phải dựa vào sức người đạp mới có thể dẫn nước về nhưng đây chính là máy bơm nước phiên bản cổ đại.Muốn cho nhiều ruộng đất hoa màu được tưới tiêu, những nơi dòng kênh ngầm chảy qua phải gần với đồng ruộng, hơn nữa địa thế cao thấp ra sao phải đích thân xem xét mới biết có thể khởi công được hay không.Lúc nói chuyện, họ nhích lại hơi gần nhau, lúc đầu Sở Thừa Tắc còn có thể chuyên tâm nghe cô nói sơ bộ kế hoạch đào kênh.Sau đó cô bất giác nhoài đến gần trong khi giở sách, sự chú ý của Sở Thừa Tắc bèn tập trung vào mùi hương mát lạnh trên người cô sau khi tắm xong.Tần Tranh nói xong bèn chớp chớp mắt nhìn y, muốn y cho ý kiến.Sở Thừa Tắc nói: “Nghe có vẻ không tối.Trong lĩnh vực này, ta không am hiểu cho lắm nhưng cứ làm theo kế hoạch của nàng trước, có gì chưa ổn thì cứ thương lượng với Tống Hạc Khanh.”Những lời này không phải nói cho xong.Thời gian không dừng lại, ba trăm năm đủ để xảy ra rất nhiều thứ.Sau khi đến Thanh Châu, tay y không rời cuốn sách chính là để nghiên cứu thư tịch mà các tác gia đã soạn trong ba trăm năm này.Binh thư, sử thư, sách luận… Những thứ mà y đã học đều thuộc về ba trăm năm trước, trong mấy trăm năm này tuy các chính sách không xảy ra thay đổi nào quá rung động nhưng những thứ nho nhỏ thì không ngừng sinh ra.Bây giờ bận rộn chính sự, chuyện nông nghiệp y không có thời gian để xem.Có được câu này của y, Tần Tranh hoàn toàn yên tâm..

Tối đến, Tần Tranh nằm trên giường tre tiếp tục giở cuốn “Nông kinh” ra đọc, nghĩ đến việc ngày mai Sở Thừa Tắc sẽ đi trắc địa dọc Nguyên Giang với mình, cô cảm thấy cần nói thêm với y những kế hoạch của mình về nông nghiệp ở Thanh Châu.

Sở Thừa Tắc ngồi bên bàn lật xem những bản tấu chiều nay vừa mang đến, Tần Tranh bèn cầm cuốn sách nông nghiệp qua đó, ngồi xuống tấm đệm bên chân y, trải cuốn sách lên đầu gối y, chống cằm nhìn.

“Sao thế?” Sở Thừa Tắc khẽ cụp mắt.

“Kể cho chàng nghe kế hoạch của thiếp.” Tần Tranh cười hì hì, bảo.

Rất ít khi cô cười híp mắt như vậy, có thể thấy là đang rất vui.

Sở Thừa Tắc nhìn mà ngẩn người.

Y ngồi trên chiếc sạp thấp, cô ngồi trên đệm, thấp hơn y một khúc.

Từ góc của y, khuỷu tay Tần Tranh chống lên sạp, bàn tay thì ôm mặt, khóe môi cong cong, hệt như một chú mèo con đang thích chí hưởng thụ khi nằm trong lãnh địa của mình.

Đột nhiên rất muốn xoa đầu cô.

Mà y cũng đưa tay ra xoa thật.

Năm ngón tay xuyên qua lớp tóc dày, không chịu lấy ra.

“Nàng nói đi.”

Tần Tranh chỉ vào hình vẽ guồng nước trong sách: “Những guồng nước bằng tre thế này chỉ có thể làm ở những vùng có dòng nước chảy qua, còn những xóm làng ở xa nguồn nước, hoa màu trong đất không thể được tưới tiêu.

Thiếp muốn đào một con kênh ngầm ở những nơi này, rồi dùng xe đạp nước để dẫn nước vào ruộng.”

Ở hiện đại, mô hình guồng nước này có thể được nhìn thấy ở những điểm du lịch dựng kiểu phục cổ, khá giống một vòng đu quay nho nhỏ.

Khi nước chảy xiết, có thể lợi dụng sức nước để chuyển động.

Khi nước không đủ để đẩy bánh xe, có thể dựa vào sức người hoặc gia súc kéo.

Còn xe đạp nước mà Tần Tranh nói chính là công cụ bơm nước mà cô đã nhìn thấy dân làng dùng khi đích thân đến xem xét ở những vùng bị lũ lụt ven sông.

Tuy làm bằng gỗ, phải dựa vào sức người đạp mới có thể dẫn nước về nhưng đây chính là máy bơm nước phiên bản cổ đại.

Muốn cho nhiều ruộng đất hoa màu được tưới tiêu, những nơi dòng kênh ngầm chảy qua phải gần với đồng ruộng, hơn nữa địa thế cao thấp ra sao phải đích thân xem xét mới biết có thể khởi công được hay không.

Lúc nói chuyện, họ nhích lại hơi gần nhau, lúc đầu Sở Thừa Tắc còn có thể chuyên tâm nghe cô nói sơ bộ kế hoạch đào kênh.

Sau đó cô bất giác nhoài đến gần trong khi giở sách, sự chú ý của Sở Thừa Tắc bèn tập trung vào mùi hương mát lạnh trên người cô sau khi tắm xong.

Tần Tranh nói xong bèn chớp chớp mắt nhìn y, muốn y cho ý kiến.

Sở Thừa Tắc nói: “Nghe có vẻ không tối.

Trong lĩnh vực này, ta không am hiểu cho lắm nhưng cứ làm theo kế hoạch của nàng trước, có gì chưa ổn thì cứ thương lượng với Tống Hạc Khanh.”

Những lời này không phải nói cho xong.

Thời gian không dừng lại, ba trăm năm đủ để xảy ra rất nhiều thứ.

Sau khi đến Thanh Châu, tay y không rời cuốn sách chính là để nghiên cứu thư tịch mà các tác gia đã soạn trong ba trăm năm này.

Binh thư, sử thư, sách luận… Những thứ mà y đã học đều thuộc về ba trăm năm trước, trong mấy trăm năm này tuy các chính sách không xảy ra thay đổi nào quá rung động nhưng những thứ nho nhỏ thì không ngừng sinh ra.

Bây giờ bận rộn chính sự, chuyện nông nghiệp y không có thời gian để xem.

Có được câu này của y, Tần Tranh hoàn toàn yên tâm..

Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất NướcTác giả: Đoàn Tử Lai TậpTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThành Biện Kinh bị vây hãm, Sở Quốc đã sụp đổ. Đông Cung – nơi ngày xưa phồn hoa lộng lẫy, nay chỉ còn lại một mảng tiêu điều tan tác. “Nương nương, thành đã bị phá, mời người ra đi để giữ gìn tôn nghiêm.” Một thái giám già tay nâng lụa trắng đứng trước điện, lời lẽ khá cung kính nhưng giọng điệu thì rất rắn rỏi. Tần Tranh nhìn gương mặt già nua đầy những nếp nhăn này, hoàn toàn ngơ ngác. Xuyên qua rồi sao? Thấy Tần Tranh im lặng khá lâu, tay thái giám già tưởng nàng không muốn nên nói tiếp: “Bệ hạ có chỉ, hễ là nữ nhân trong hoàng thất thì phải tự vẫn để đảm bảo tôn nghiêm. Các nương nương và công chúa trong cung đều đã tự kết liễu rồi, thái tử phi nương nương cũng lên đường đi thôi.” Nghe gã thái giám già nói thế, Tần Tranh có đôi chút ấn tượng. Đây là tình tiết trong phần ngoại truyện của bộ truyện ngôn tình cổ đại mà cô đã đọc mấy ngày trước, kể về chuyện giữa nhân vật phản diện và ánh trăng sáng đã chết của hắn ta. Cho nên… Cô đã xuyên thành thái tử phi của Sở Quốc – ánh trăng… Tối đến, Tần Tranh nằm trên giường tre tiếp tục giở cuốn “Nông kinh” ra đọc, nghĩ đến việc ngày mai Sở Thừa Tắc sẽ đi trắc địa dọc Nguyên Giang với mình, cô cảm thấy cần nói thêm với y những kế hoạch của mình về nông nghiệp ở Thanh Châu.Sở Thừa Tắc ngồi bên bàn lật xem những bản tấu chiều nay vừa mang đến, Tần Tranh bèn cầm cuốn sách nông nghiệp qua đó, ngồi xuống tấm đệm bên chân y, trải cuốn sách lên đầu gối y, chống cằm nhìn.“Sao thế?” Sở Thừa Tắc khẽ cụp mắt.“Kể cho chàng nghe kế hoạch của thiếp.” Tần Tranh cười hì hì, bảo.Rất ít khi cô cười híp mắt như vậy, có thể thấy là đang rất vui.Sở Thừa Tắc nhìn mà ngẩn người.Y ngồi trên chiếc sạp thấp, cô ngồi trên đệm, thấp hơn y một khúc.Từ góc của y, khuỷu tay Tần Tranh chống lên sạp, bàn tay thì ôm mặt, khóe môi cong cong, hệt như một chú mèo con đang thích chí hưởng thụ khi nằm trong lãnh địa của mình.Đột nhiên rất muốn xoa đầu cô.Mà y cũng đưa tay ra xoa thật.Năm ngón tay xuyên qua lớp tóc dày, không chịu lấy ra.“Nàng nói đi.”Tần Tranh chỉ vào hình vẽ guồng nước trong sách: “Những guồng nước bằng tre thế này chỉ có thể làm ở những vùng có dòng nước chảy qua, còn những xóm làng ở xa nguồn nước, hoa màu trong đất không thể được tưới tiêu.Thiếp muốn đào một con kênh ngầm ở những nơi này, rồi dùng xe đạp nước để dẫn nước vào ruộng.”Ở hiện đại, mô hình guồng nước này có thể được nhìn thấy ở những điểm du lịch dựng kiểu phục cổ, khá giống một vòng đu quay nho nhỏ.Khi nước chảy xiết, có thể lợi dụng sức nước để chuyển động.Khi nước không đủ để đẩy bánh xe, có thể dựa vào sức người hoặc gia súc kéo.Còn xe đạp nước mà Tần Tranh nói chính là công cụ bơm nước mà cô đã nhìn thấy dân làng dùng khi đích thân đến xem xét ở những vùng bị lũ lụt ven sông.Tuy làm bằng gỗ, phải dựa vào sức người đạp mới có thể dẫn nước về nhưng đây chính là máy bơm nước phiên bản cổ đại.Muốn cho nhiều ruộng đất hoa màu được tưới tiêu, những nơi dòng kênh ngầm chảy qua phải gần với đồng ruộng, hơn nữa địa thế cao thấp ra sao phải đích thân xem xét mới biết có thể khởi công được hay không.Lúc nói chuyện, họ nhích lại hơi gần nhau, lúc đầu Sở Thừa Tắc còn có thể chuyên tâm nghe cô nói sơ bộ kế hoạch đào kênh.Sau đó cô bất giác nhoài đến gần trong khi giở sách, sự chú ý của Sở Thừa Tắc bèn tập trung vào mùi hương mát lạnh trên người cô sau khi tắm xong.Tần Tranh nói xong bèn chớp chớp mắt nhìn y, muốn y cho ý kiến.Sở Thừa Tắc nói: “Nghe có vẻ không tối.Trong lĩnh vực này, ta không am hiểu cho lắm nhưng cứ làm theo kế hoạch của nàng trước, có gì chưa ổn thì cứ thương lượng với Tống Hạc Khanh.”Những lời này không phải nói cho xong.Thời gian không dừng lại, ba trăm năm đủ để xảy ra rất nhiều thứ.Sau khi đến Thanh Châu, tay y không rời cuốn sách chính là để nghiên cứu thư tịch mà các tác gia đã soạn trong ba trăm năm này.Binh thư, sử thư, sách luận… Những thứ mà y đã học đều thuộc về ba trăm năm trước, trong mấy trăm năm này tuy các chính sách không xảy ra thay đổi nào quá rung động nhưng những thứ nho nhỏ thì không ngừng sinh ra.Bây giờ bận rộn chính sự, chuyện nông nghiệp y không có thời gian để xem.Có được câu này của y, Tần Tranh hoàn toàn yên tâm..

Chương 258: 258: Chương 249