Tác giả:

Năm 2006, trong bệnh viện Đông Phương của thành phố Giang Nam Đông Hải, một y tá xinh đẹp đang đẩy máy siêu âm sỏi thận đi vào phòng bệnh. - Số 82, chuẩn bị làm phẫu thuật. Trên giường bệnh, một thiếu niên cao một mét bảy, mày kiếm mắt sáng nâng mí mắt nặng trĩu lên, mờ mịt nhìn bốn phía. Chỉ thấy trong phòng bệnh, một mỹ nữ tóc quăn mặc trang phục y tá màu hồng nhạt, đặt máy móc giống như máy đóng cọc lên vùng đan điền của hắn. Trong đan điền lập tức truyền đến một cơn đau đớn, giống như có thứ gì đó vỡ ra vậy. - Dừng tay, lão phu tu luyện 500 năm mới có Kim Đan, ngươi làm gì Kim Đan của lão phu thế hả? Đầu thiếu niên choáng váng vội vàng nói. “Bốp!” Y tá đánh vào tay thiếu niên. - Chưa đủ lông đủ cánh còn tự xưng là lão phu, đọc nhiều tiểu thuyết tu chân đi, không phải là viên sỏi thận, tuổi còn trẻ mà Kim Đan, em là thần mà không phân biệt được, tối hôm qua thiếu chút nữa chị đây được Hợp Thể đó, nếu không dùng Dục Đình thần đan, rất có khả năng rớt xuống Nguyên Anh rồi. Một câu…

Chương 1934: Đại trưởng lão, chúng ta làm sao bây giờ?

Thần Y Trọng SinhTác giả: SS Hà ThầnTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Trọng SinhNăm 2006, trong bệnh viện Đông Phương của thành phố Giang Nam Đông Hải, một y tá xinh đẹp đang đẩy máy siêu âm sỏi thận đi vào phòng bệnh. - Số 82, chuẩn bị làm phẫu thuật. Trên giường bệnh, một thiếu niên cao một mét bảy, mày kiếm mắt sáng nâng mí mắt nặng trĩu lên, mờ mịt nhìn bốn phía. Chỉ thấy trong phòng bệnh, một mỹ nữ tóc quăn mặc trang phục y tá màu hồng nhạt, đặt máy móc giống như máy đóng cọc lên vùng đan điền của hắn. Trong đan điền lập tức truyền đến một cơn đau đớn, giống như có thứ gì đó vỡ ra vậy. - Dừng tay, lão phu tu luyện 500 năm mới có Kim Đan, ngươi làm gì Kim Đan của lão phu thế hả? Đầu thiếu niên choáng váng vội vàng nói. “Bốp!” Y tá đánh vào tay thiếu niên. - Chưa đủ lông đủ cánh còn tự xưng là lão phu, đọc nhiều tiểu thuyết tu chân đi, không phải là viên sỏi thận, tuổi còn trẻ mà Kim Đan, em là thần mà không phân biệt được, tối hôm qua thiếu chút nữa chị đây được Hợp Thể đó, nếu không dùng Dục Đình thần đan, rất có khả năng rớt xuống Nguyên Anh rồi. Một câu…  Nhất là Minh Hà, ông ta chỉ muốn cứu hai đứa cháu nội, với đạt được huyết hoàng tộc trên người Mạc Phàm, muốn làm sống lại hoàng tộc nhất mạch bọn họ, ai biết đưa tới Thiên Tâm Cung.    Như vậy, ông ta thành tội nhân thật rồi.    - Sao có thể như vậy?    Minh Hà khó có thể tin nói.    Ông ta mới nói xong.    “Rầm!”     Lại một tiếng vang thật lớn, một vùng khe hở xuất hiện trên bầu trời địa ngục Hồng Liên.    Ngay sau đó, khe hở vỡ nát, một đạo cột sáng màu trắng xuyên qua khe hở, từ trên trời giáng xuống, quét ngang cả địa ngục Hồng Liên, rơi vào trong Hồng Liên Huyết Hải, vị trí vừa vặn là Hoàng Liên Đảo.    Theo cột sáng hạ xuống, thiên đạo chi lực hàng lâm.    Trên Hồng Liên Huyết Hải, huyết hải chi thủy nhao nhao lùi về Hoàng Liên Đảo.     Không chỉ nước biển, huyết thực và huyết thú trong nước cũng như vậy.    ồ ắ ể ấĐồng thời, ba người theo cột sáng màu trắng bay tới giữa không trung, ở phía xa cũng có thể nhìn thấy.    Không phải người khác, đúng là Hàn Nguyệt, Minh Phi và Minh Võ.    Trên người ba người lộ ra ý lạnh, khiến người ta có cảm giác xa cách vạn dặm.    Trong ba người, Hàn Nguyệt hơi nhếch miệng, nở nụ cười mỉa, nhìn Mạc Phàm ở phía xa.    - Mạc Phàm, hoàng tử của Hồng Liên Nhất Tộc, một năm không gặp, bản cung đến rồi, ngươi còn không tới tiếp giá?    Tuy cách xa như vậy, giọng nói của “Hàn Nguyệt” vẫn truyền tới Hồng Liên Đảo, truyền vào tai mọi người.    Vẻ mặt không ít người thay đổi, nhìn về phía Mạc Phàm.    Lúc này Mạc Phàm nhìn Hàn Nguyệt, nhíu mày.    Tất nhiên giọng nói này không phải của Hàn Nguyệt, mà là đại cung chủ.    Đường đường là đại cung chủ, vậy mà tốn nhiều sức như vậy, bố trí ván cờ này.    Nhưng nghĩ một lát, hắn thoải mái hơn.    Hắn dùng Huyết Hải nhuộm đỏ Thiên Tâm Cung, đổi lại là ai đều không bỏ qua.    Đại cung chủ thực hiện đánh cược, đưa Hàn Nguyệt cho hắn, là vì báo thù hôm nay.    - Đại trưởng lão, ngươi ở đây, không cần rời đi, ngoài ra mở đại trận Hồng Liên ra, ta qua đó xem, bọn họ là nhằm vào ta.    Trong mắt Mạc Phàm lóe sáng tinh quang, nói.    - Tự ngươi tới đó không thành vấn đề chứ?    Đại trưởng lão liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, nói.    Đây có lẽ là lần đầu tiên Mạc Phàm tới Hồng Liên Huyết Hải, hơn nữa chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ.    Đối phương, chỉ riêng Minh Phi và Minh Võ đều có tu vi cao hơn Mạc Phàm, còn có cao thủ Đại Thừa là Hàn Nguyệt.    Mạc Phàm lắc đầu cười, trong mắt xuất hiện vẻ khinh thường.    - Nếu có tu vi thì có thể muốn làm gì thì làm ở địa ngục Hồng Liên, cần huyết mạch Hồng Liên làm gì?    Ở trong này, nếu tu vi đề thăng thì có thể hoành hành không sợ, địa ngục Hồng Liên sớm đã bị người ta hủy diệt rồi.    Nếu hắn là hoàng tộc duy nhất ở đây, bên kia không có ai là cực mạnh.    Lần trước huyết nhiễm Thiên Tâm Cung, đại cung chủ vẫn chưa từ bỏ ý định, lần này hắn sẽ khiến đại cung chủ chết tâm.    Ý niệm của hắn vừa động, cơ thể hóa thành một đạo lưu quang, bay về phía đám Hàn Nguyệt.    Tại chỗ, vẻ mặt không ít người lo lắng.    - Đại trưởng lão, chúng ta làm sao bây giờ?    - Khởi động đại trận Hồng Liên, toàn bộ phải xem hoàng tử đã?    Đại trưởng lão nhìn Mạc Phàm, nghĩ một lát nói.    Ở địa ngục Hồng Liên, quả thật huyết mạch là tối thượng.    Cho dù ông ta là cao thủ Đại Thừa, nếu chống lại Mạc Phàm, chỉ cần ông ta ở địa ngục Hồng Liên, người thắng cuối cùng vẫn là Mạc Phàm.  

 Nhất là Minh Hà, ông ta chỉ muốn cứu hai đứa cháu nội, với đạt được huyết hoàng tộc trên người Mạc Phàm, muốn làm sống lại hoàng tộc nhất mạch bọn họ, ai biết đưa tới Thiên Tâm Cung.  

 

 

Như vậy, ông ta thành tội nhân thật rồi.  

 

 

- Sao có thể như vậy?  

 

 

Minh Hà khó có thể tin nói.  

 

 

Ông ta mới nói xong.  

 

 

“Rầm!”  

 

 

 

Lại một tiếng vang thật lớn, một vùng khe hở xuất hiện trên bầu trời địa ngục Hồng Liên.  

 

 

Ngay sau đó, khe hở vỡ nát, một đạo cột sáng màu trắng xuyên qua khe hở, từ trên trời giáng xuống, quét ngang cả địa ngục Hồng Liên, rơi vào trong Hồng Liên Huyết Hải, vị trí vừa vặn là Hoàng Liên Đảo.  

 

 

Theo cột sáng hạ xuống, thiên đạo chi lực hàng lâm.  

 

 

Trên Hồng Liên Huyết Hải, huyết hải chi thủy nhao nhao lùi về Hoàng Liên Đảo.  

 

 

 

Không chỉ nước biển, huyết thực và huyết thú trong nước cũng như vậy.  

 

 

ồ ắ ể ấĐồng thời, ba người theo cột sáng màu trắng bay tới giữa không trung, ở phía xa cũng có thể nhìn thấy.  

 

 

Không phải người khác, đúng là Hàn Nguyệt, Minh Phi và Minh Võ.  

 

 

Trên người ba người lộ ra ý lạnh, khiến người ta có cảm giác xa cách vạn dặm.  

 

 

Trong ba người, Hàn Nguyệt hơi nhếch miệng, nở nụ cười mỉa, nhìn Mạc Phàm ở phía xa.  

 

 

- Mạc Phàm, hoàng tử của Hồng Liên Nhất Tộc, một năm không gặp, bản cung đến rồi, ngươi còn không tới tiếp giá?  

 

 

Tuy cách xa như vậy, giọng nói của “Hàn Nguyệt” vẫn truyền tới Hồng Liên Đảo, truyền vào tai mọi người.  

 

 

Vẻ mặt không ít người thay đổi, nhìn về phía Mạc Phàm.  

 

 

Lúc này Mạc Phàm nhìn Hàn Nguyệt, nhíu mày.  

 

 

Tất nhiên giọng nói này không phải của Hàn Nguyệt, mà là đại cung chủ.  

 

 

Đường đường là đại cung chủ, vậy mà tốn nhiều sức như vậy, bố trí ván cờ này.  

 

 

Nhưng nghĩ một lát, hắn thoải mái hơn.  

 

 

Hắn dùng Huyết Hải nhuộm đỏ Thiên Tâm Cung, đổi lại là ai đều không bỏ qua.  

 

 

Đại cung chủ thực hiện đánh cược, đưa Hàn Nguyệt cho hắn, là vì báo thù hôm nay.  

 

 

- Đại trưởng lão, ngươi ở đây, không cần rời đi, ngoài ra mở đại trận Hồng Liên ra, ta qua đó xem, bọn họ là nhằm vào ta.  

 

 

Trong mắt Mạc Phàm lóe sáng tinh quang, nói.  

 

 

- Tự ngươi tới đó không thành vấn đề chứ?  

 

 

Đại trưởng lão liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, nói.  

 

 

Đây có lẽ là lần đầu tiên Mạc Phàm tới Hồng Liên Huyết Hải, hơn nữa chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ.  

 

 

Đối phương, chỉ riêng Minh Phi và Minh Võ đều có tu vi cao hơn Mạc Phàm, còn có cao thủ Đại Thừa là Hàn Nguyệt.  

 

 

Mạc Phàm lắc đầu cười, trong mắt xuất hiện vẻ khinh thường.  

 

 

- Nếu có tu vi thì có thể muốn làm gì thì làm ở địa ngục Hồng Liên, cần huyết mạch Hồng Liên làm gì?  

 

 

Ở trong này, nếu tu vi đề thăng thì có thể hoành hành không sợ, địa ngục Hồng Liên sớm đã bị người ta hủy diệt rồi.  

 

 

Nếu hắn là hoàng tộc duy nhất ở đây, bên kia không có ai là cực mạnh.  

 

 

Lần trước huyết nhiễm Thiên Tâm Cung, đại cung chủ vẫn chưa từ bỏ ý định, lần này hắn sẽ khiến đại cung chủ chết tâm.  

 

 

Ý niệm của hắn vừa động, cơ thể hóa thành một đạo lưu quang, bay về phía đám Hàn Nguyệt.  

 

 

Tại chỗ, vẻ mặt không ít người lo lắng.  

 

 

- Đại trưởng lão, chúng ta làm sao bây giờ?  

 

 

- Khởi động đại trận Hồng Liên, toàn bộ phải xem hoàng tử đã?  

 

 

Đại trưởng lão nhìn Mạc Phàm, nghĩ một lát nói.  

 

 

Ở địa ngục Hồng Liên, quả thật huyết mạch là tối thượng.  

 

 

Cho dù ông ta là cao thủ Đại Thừa, nếu chống lại Mạc Phàm, chỉ cần ông ta ở địa ngục Hồng Liên, người thắng cuối cùng vẫn là Mạc Phàm.  

Thần Y Trọng SinhTác giả: SS Hà ThầnTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Trọng SinhNăm 2006, trong bệnh viện Đông Phương của thành phố Giang Nam Đông Hải, một y tá xinh đẹp đang đẩy máy siêu âm sỏi thận đi vào phòng bệnh. - Số 82, chuẩn bị làm phẫu thuật. Trên giường bệnh, một thiếu niên cao một mét bảy, mày kiếm mắt sáng nâng mí mắt nặng trĩu lên, mờ mịt nhìn bốn phía. Chỉ thấy trong phòng bệnh, một mỹ nữ tóc quăn mặc trang phục y tá màu hồng nhạt, đặt máy móc giống như máy đóng cọc lên vùng đan điền của hắn. Trong đan điền lập tức truyền đến một cơn đau đớn, giống như có thứ gì đó vỡ ra vậy. - Dừng tay, lão phu tu luyện 500 năm mới có Kim Đan, ngươi làm gì Kim Đan của lão phu thế hả? Đầu thiếu niên choáng váng vội vàng nói. “Bốp!” Y tá đánh vào tay thiếu niên. - Chưa đủ lông đủ cánh còn tự xưng là lão phu, đọc nhiều tiểu thuyết tu chân đi, không phải là viên sỏi thận, tuổi còn trẻ mà Kim Đan, em là thần mà không phân biệt được, tối hôm qua thiếu chút nữa chị đây được Hợp Thể đó, nếu không dùng Dục Đình thần đan, rất có khả năng rớt xuống Nguyên Anh rồi. Một câu…  Nhất là Minh Hà, ông ta chỉ muốn cứu hai đứa cháu nội, với đạt được huyết hoàng tộc trên người Mạc Phàm, muốn làm sống lại hoàng tộc nhất mạch bọn họ, ai biết đưa tới Thiên Tâm Cung.    Như vậy, ông ta thành tội nhân thật rồi.    - Sao có thể như vậy?    Minh Hà khó có thể tin nói.    Ông ta mới nói xong.    “Rầm!”     Lại một tiếng vang thật lớn, một vùng khe hở xuất hiện trên bầu trời địa ngục Hồng Liên.    Ngay sau đó, khe hở vỡ nát, một đạo cột sáng màu trắng xuyên qua khe hở, từ trên trời giáng xuống, quét ngang cả địa ngục Hồng Liên, rơi vào trong Hồng Liên Huyết Hải, vị trí vừa vặn là Hoàng Liên Đảo.    Theo cột sáng hạ xuống, thiên đạo chi lực hàng lâm.    Trên Hồng Liên Huyết Hải, huyết hải chi thủy nhao nhao lùi về Hoàng Liên Đảo.     Không chỉ nước biển, huyết thực và huyết thú trong nước cũng như vậy.    ồ ắ ể ấĐồng thời, ba người theo cột sáng màu trắng bay tới giữa không trung, ở phía xa cũng có thể nhìn thấy.    Không phải người khác, đúng là Hàn Nguyệt, Minh Phi và Minh Võ.    Trên người ba người lộ ra ý lạnh, khiến người ta có cảm giác xa cách vạn dặm.    Trong ba người, Hàn Nguyệt hơi nhếch miệng, nở nụ cười mỉa, nhìn Mạc Phàm ở phía xa.    - Mạc Phàm, hoàng tử của Hồng Liên Nhất Tộc, một năm không gặp, bản cung đến rồi, ngươi còn không tới tiếp giá?    Tuy cách xa như vậy, giọng nói của “Hàn Nguyệt” vẫn truyền tới Hồng Liên Đảo, truyền vào tai mọi người.    Vẻ mặt không ít người thay đổi, nhìn về phía Mạc Phàm.    Lúc này Mạc Phàm nhìn Hàn Nguyệt, nhíu mày.    Tất nhiên giọng nói này không phải của Hàn Nguyệt, mà là đại cung chủ.    Đường đường là đại cung chủ, vậy mà tốn nhiều sức như vậy, bố trí ván cờ này.    Nhưng nghĩ một lát, hắn thoải mái hơn.    Hắn dùng Huyết Hải nhuộm đỏ Thiên Tâm Cung, đổi lại là ai đều không bỏ qua.    Đại cung chủ thực hiện đánh cược, đưa Hàn Nguyệt cho hắn, là vì báo thù hôm nay.    - Đại trưởng lão, ngươi ở đây, không cần rời đi, ngoài ra mở đại trận Hồng Liên ra, ta qua đó xem, bọn họ là nhằm vào ta.    Trong mắt Mạc Phàm lóe sáng tinh quang, nói.    - Tự ngươi tới đó không thành vấn đề chứ?    Đại trưởng lão liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, nói.    Đây có lẽ là lần đầu tiên Mạc Phàm tới Hồng Liên Huyết Hải, hơn nữa chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ.    Đối phương, chỉ riêng Minh Phi và Minh Võ đều có tu vi cao hơn Mạc Phàm, còn có cao thủ Đại Thừa là Hàn Nguyệt.    Mạc Phàm lắc đầu cười, trong mắt xuất hiện vẻ khinh thường.    - Nếu có tu vi thì có thể muốn làm gì thì làm ở địa ngục Hồng Liên, cần huyết mạch Hồng Liên làm gì?    Ở trong này, nếu tu vi đề thăng thì có thể hoành hành không sợ, địa ngục Hồng Liên sớm đã bị người ta hủy diệt rồi.    Nếu hắn là hoàng tộc duy nhất ở đây, bên kia không có ai là cực mạnh.    Lần trước huyết nhiễm Thiên Tâm Cung, đại cung chủ vẫn chưa từ bỏ ý định, lần này hắn sẽ khiến đại cung chủ chết tâm.    Ý niệm của hắn vừa động, cơ thể hóa thành một đạo lưu quang, bay về phía đám Hàn Nguyệt.    Tại chỗ, vẻ mặt không ít người lo lắng.    - Đại trưởng lão, chúng ta làm sao bây giờ?    - Khởi động đại trận Hồng Liên, toàn bộ phải xem hoàng tử đã?    Đại trưởng lão nhìn Mạc Phàm, nghĩ một lát nói.    Ở địa ngục Hồng Liên, quả thật huyết mạch là tối thượng.    Cho dù ông ta là cao thủ Đại Thừa, nếu chống lại Mạc Phàm, chỉ cần ông ta ở địa ngục Hồng Liên, người thắng cuối cùng vẫn là Mạc Phàm.  

Chương 1934: Đại trưởng lão, chúng ta làm sao bây giờ?