Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 171
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Nếu là vết thương ở tay hoặc ở chân thì còn đỡ, cùng lắm là cắt, chỉ cần cầm máu kịp lúc vẫn có cơ hội sống. Nếu bị thương đến nội tạng, rất ít người có thể kiên trì được. Thế nên tỉ lệ thương vong trong quân đội Đại Khang rất cao, người xuất ngũ tàn tật cũng đều thiếu tay khuyết chân. Mặc dù Kim Phi không phải là bác sĩ nhưng vẫn biết khâu vết thương và khử trùng cơ bản nhất. AdvertisementThật ra nếu có thể kịp thời khử trùng, khâu vết thương, rất nhiều thương binh đều có thể sống tiếp, chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng bệnh một thời gian là có thể khỏi bệnh, tiếp tục chiến đấu. Dù thế nào cũng có hiệu quả hơn cách mà các thầy lang sử dụng. Lúc nãy nhìn thấy Khánh Mộ Lam, y bỗng có suy nghĩ lập ra đội quân y. Advertisement Nữ binh là người thích hợp làm việc này nhất. “Hôm qua mọi người đều không ngủ, hôm nay nghỉ một ngày, ngày mai ta sẽ nói với mọi người, chắc sẽ có người đồng ý”. Khánh Mộ Lam hỏi: “Tiên sinh còn việc gì không?” “Hết rồi”, Kim Phi lắc đầu: “Cô cũng về nghỉ ngơi đi”. “Vâng”. Khánh Mộ Lam chắp tay chào rồi xoay người đi. Ngày hôm sau, Kim Phi đã đến sau núi từ sáng sớm. Các nam binh đã bắt đầu huấn luyện, nữ binh lại bị Khánh Mộ Lam giữ lại. Thấy Kim Phi đến, Khánh Mộ Lam nhanh chóng bước đến. “Bao nhiêu người đến?”, Kim Phi hỏi. “Ngoài bốn người bị thương nặng và hai bị thương ở chân, còn lại đều đã đến”. Khánh Mộ Lam đáp. “Được”. Kim Phi gật đầu. Hôm qua rất nhiều nữ binh bị thương, y còn nghĩ hôm nay có thể đến được hai phần ba là tốt lắm rồi, nhưng hầu như đều đến được. Điều này làm Kim Phi cũng hơi ngạc nhiên. “Tiên sinh, ngài đến nói vài câu đi”. Khánh Mộ Lam chỉ vào bục đá bình thường hay đứng phát biểu.
Nếu là vết thương ở tay hoặc ở chân thì còn đỡ, cùng lắm là cắt, chỉ cần cầm máu kịp lúc vẫn có cơ hội sống.
Nếu bị thương đến nội tạng, rất ít người có thể kiên trì được.
Thế nên tỉ lệ thương vong trong quân đội Đại Khang rất cao, người xuất ngũ tàn tật cũng đều thiếu tay khuyết chân.
Mặc dù Kim Phi không phải là bác sĩ nhưng vẫn biết khâu vết thương và khử trùng cơ bản nhất.
Advertisement
Thật ra nếu có thể kịp thời khử trùng, khâu vết thương, rất nhiều thương binh đều có thể sống tiếp, chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng bệnh một thời gian là có thể khỏi bệnh, tiếp tục chiến đấu.
Dù thế nào cũng có hiệu quả hơn cách mà các thầy lang sử dụng.
Lúc nãy nhìn thấy Khánh Mộ Lam, y bỗng có suy nghĩ lập ra đội quân y.
Advertisement
Nữ binh là người thích hợp làm việc này nhất.
“Hôm qua mọi người đều không ngủ, hôm nay nghỉ một ngày, ngày mai ta sẽ nói với mọi người, chắc sẽ có người đồng ý”.
Khánh Mộ Lam hỏi: “Tiên sinh còn việc gì không?”
“Hết rồi”, Kim Phi lắc đầu: “Cô cũng về nghỉ ngơi đi”.
“Vâng”.
Khánh Mộ Lam chắp tay chào rồi xoay người đi.
Ngày hôm sau, Kim Phi đã đến sau núi từ sáng sớm.
Các nam binh đã bắt đầu huấn luyện, nữ binh lại bị Khánh Mộ Lam giữ lại.
Thấy Kim Phi đến, Khánh Mộ Lam nhanh chóng bước đến.
“Bao nhiêu người đến?”, Kim Phi hỏi.
“Ngoài bốn người bị thương nặng và hai bị thương ở chân, còn lại đều đã đến”.
Khánh Mộ Lam đáp.
“Được”.
Kim Phi gật đầu.
Hôm qua rất nhiều nữ binh bị thương, y còn nghĩ hôm nay có thể đến được hai phần ba là tốt lắm rồi, nhưng hầu như đều đến được.
Điều này làm Kim Phi cũng hơi ngạc nhiên.
“Tiên sinh, ngài đến nói vài câu đi”.
Khánh Mộ Lam chỉ vào bục đá bình thường hay đứng phát biểu.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Nếu là vết thương ở tay hoặc ở chân thì còn đỡ, cùng lắm là cắt, chỉ cần cầm máu kịp lúc vẫn có cơ hội sống. Nếu bị thương đến nội tạng, rất ít người có thể kiên trì được. Thế nên tỉ lệ thương vong trong quân đội Đại Khang rất cao, người xuất ngũ tàn tật cũng đều thiếu tay khuyết chân. Mặc dù Kim Phi không phải là bác sĩ nhưng vẫn biết khâu vết thương và khử trùng cơ bản nhất. AdvertisementThật ra nếu có thể kịp thời khử trùng, khâu vết thương, rất nhiều thương binh đều có thể sống tiếp, chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng bệnh một thời gian là có thể khỏi bệnh, tiếp tục chiến đấu. Dù thế nào cũng có hiệu quả hơn cách mà các thầy lang sử dụng. Lúc nãy nhìn thấy Khánh Mộ Lam, y bỗng có suy nghĩ lập ra đội quân y. Advertisement Nữ binh là người thích hợp làm việc này nhất. “Hôm qua mọi người đều không ngủ, hôm nay nghỉ một ngày, ngày mai ta sẽ nói với mọi người, chắc sẽ có người đồng ý”. Khánh Mộ Lam hỏi: “Tiên sinh còn việc gì không?” “Hết rồi”, Kim Phi lắc đầu: “Cô cũng về nghỉ ngơi đi”. “Vâng”. Khánh Mộ Lam chắp tay chào rồi xoay người đi. Ngày hôm sau, Kim Phi đã đến sau núi từ sáng sớm. Các nam binh đã bắt đầu huấn luyện, nữ binh lại bị Khánh Mộ Lam giữ lại. Thấy Kim Phi đến, Khánh Mộ Lam nhanh chóng bước đến. “Bao nhiêu người đến?”, Kim Phi hỏi. “Ngoài bốn người bị thương nặng và hai bị thương ở chân, còn lại đều đã đến”. Khánh Mộ Lam đáp. “Được”. Kim Phi gật đầu. Hôm qua rất nhiều nữ binh bị thương, y còn nghĩ hôm nay có thể đến được hai phần ba là tốt lắm rồi, nhưng hầu như đều đến được. Điều này làm Kim Phi cũng hơi ngạc nhiên. “Tiên sinh, ngài đến nói vài câu đi”. Khánh Mộ Lam chỉ vào bục đá bình thường hay đứng phát biểu.