Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 172

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Hôm nay ta có mấy việc phải nói với mọi người”.   Khánh Mộ Lam hắng giọng, lên tiếng: “Hôm trước, chúng ta đã vĩnh viễn mất đi ba chị em, đầu tiên, ta sẽ nói về vấn đề thu xếp cho ba chị em này và cả những chị em bị thương. Ta phải nghĩ lại về trận chiến đấu tối hôm trước”.   Đây là lần đầu tiên xuất hiện sự việc sụt giảm thành viên trong số binh lính nữ, các chị em khó mà tránh khỏi cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, đồng thời cũng đang chờ đợi kết quả xử lý của Khánh Mộ Lam.   Trong số những binh lính nữ mới, đại đa số mọi người trong nhà không có đàn ông, bọn họ đều là trụ cột của gia đình, không sống tiếp nổi nên mới tham gia vào đội binh lĩnh nữ.  Advertisement Vậy nên bọn họ không sợ chết, chỉ sợ sau khi hy sinh, trong nhà không còn chỗ dựa, người thân cũng chẳng thể sống tiếp.   Trước đây nói có tốt tới đâu cũng chỉ là nói suông, chỉ khi mọi thứ được đầy đủ chu toàn thì bọn họ mới có thể thật sự yên lòng.   AdvertisementLiên quan tới việc an ủi những binh lính nữ tử trận và thu xếp trợ cấp cho những binh lính nữ bị thương tật đều được viết trên khế ước, dựa theo khế ước thực thi là được.   Nói trắng ra, thật ra chỉ cần một khoản tiền thích hợp là được.   Đối với tiềm lực kinh tế của Khánh Mộ Lam mà nói, số tiền này chẳng đáng là gì, thế nhưng lại giúp cho những binh lính nữ đang đứng bên dưới có thể quên đi nỗi lo về sau.   Sau đó Khánh Mộ Lam mới lại bắt đầu nói về trận chiến đầu ngày hôm trước.   “Chúng ta đều cùng huấn luyện với binh lính nam, vậy nên chúng ta cũng chẳng kém hơn bọn họ là bao nhiêu, thế nhưng tại sao lúc lên chiến trường, dùng đao thật giáo thật mà chém giết thì chúng ta lại kém hơn binh lính nam nhiều tới như vậy?…”   Khánh Mộ Lam đứng trên bục, tổng kết nguyên nhân thất bại lần này, binh lính nữ đứng bên dưới yên lặng lắng nghe, rất nhiều người đều cúi đầu.   Bản thân bọn họ cũng biết biểu hiện thực lực tổng thể của binh lính nữ lần này quá tệ.   Binh lính nam đối phó với đại đa số thổ phỉ mà chẳng một ai bỏ mạng, binh lính nữ lại chết tới ba người.   Vào lúc tất cả binh lính nữ đều cảm thấy hụt hẫng, Khánh Mộ Lam lại chuyển đề tài.   “Mặc dù lần này biểu hiện tổng thể của chúng ta không tốt, thế nhưng lại có mấy chị em biểu hiện cực kỳ xuất sắc, khiến cho binh lính nam hết sức phối hợp, vậy nên bây giờ ta phải tuyên dương”.   Toàn bộ binh lính nữ đều ngẩng đầu nhìn về phía A Mai đang đứng phía dưới bục cao.   “Tiên sinh nói mắt của đám đông sáng như tuyết, quả nhiên không sai, xem ra mọi người đều thấy rõ lần này công của A Mai rất lớn”.   Khánh Mộ Lam nói: “Nếu như không có A Mai, lần này chúng ta tuyệt đối không chỉ hy sinh có ba chị em”.   Binh lính nữ đồng tình nhìn về phía A Mai.   Thế nhưng vẻ mặt A Mai vẫn lạnh tanh như lúc bình thường, cứ như người mà Khánh Mộ Lam nói không phải cô ấy.   “Ngoài A Mai ra, lần này còn phải trọng điểm tuyên dương hai người”.   Khánh Mộ Lam nhìn về phía nhóm binh lính nữ: “Tiểu Ngọc, A Bội, bước ra khỏi hàng!”   

“Hôm nay ta có mấy việc phải nói với mọi người”.  

 

Khánh Mộ Lam hắng giọng, lên tiếng: “Hôm trước, chúng ta đã vĩnh viễn mất đi ba chị em, đầu tiên, ta sẽ nói về vấn đề thu xếp cho ba chị em này và cả những chị em bị thương. Ta phải nghĩ lại về trận chiến đấu tối hôm trước”.  

 

Đây là lần đầu tiên xuất hiện sự việc sụt giảm thành viên trong số binh lính nữ, các chị em khó mà tránh khỏi cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, đồng thời cũng đang chờ đợi kết quả xử lý của Khánh Mộ Lam.  

 

Trong số những binh lính nữ mới, đại đa số mọi người trong nhà không có đàn ông, bọn họ đều là trụ cột của gia đình, không sống tiếp nổi nên mới tham gia vào đội binh lĩnh nữ.  

Advertisement

 

Vậy nên bọn họ không sợ chết, chỉ sợ sau khi hy sinh, trong nhà không còn chỗ dựa, người thân cũng chẳng thể sống tiếp.  

 

Trước đây nói có tốt tới đâu cũng chỉ là nói suông, chỉ khi mọi thứ được đầy đủ chu toàn thì bọn họ mới có thể thật sự yên lòng.  

 

Advertisement

Liên quan tới việc an ủi những binh lính nữ tử trận và thu xếp trợ cấp cho những binh lính nữ bị thương tật đều được viết trên khế ước, dựa theo khế ước thực thi là được.  

 

Nói trắng ra, thật ra chỉ cần một khoản tiền thích hợp là được.  

 

Đối với tiềm lực kinh tế của Khánh Mộ Lam mà nói, số tiền này chẳng đáng là gì, thế nhưng lại giúp cho những binh lính nữ đang đứng bên dưới có thể quên đi nỗi lo về sau.  

 

Sau đó Khánh Mộ Lam mới lại bắt đầu nói về trận chiến đầu ngày hôm trước.  

 

“Chúng ta đều cùng huấn luyện với binh lính nam, vậy nên chúng ta cũng chẳng kém hơn bọn họ là bao nhiêu, thế nhưng tại sao lúc lên chiến trường, dùng đao thật giáo thật mà chém giết thì chúng ta lại kém hơn binh lính nam nhiều tới như vậy?…”  

 

Khánh Mộ Lam đứng trên bục, tổng kết nguyên nhân thất bại lần này, binh lính nữ đứng bên dưới yên lặng lắng nghe, rất nhiều người đều cúi đầu.  

 

Bản thân bọn họ cũng biết biểu hiện thực lực tổng thể của binh lính nữ lần này quá tệ.  

 

Binh lính nam đối phó với đại đa số thổ phỉ mà chẳng một ai bỏ mạng, binh lính nữ lại chết tới ba người.  

 

Vào lúc tất cả binh lính nữ đều cảm thấy hụt hẫng, Khánh Mộ Lam lại chuyển đề tài.  

 

“Mặc dù lần này biểu hiện tổng thể của chúng ta không tốt, thế nhưng lại có mấy chị em biểu hiện cực kỳ xuất sắc, khiến cho binh lính nam hết sức phối hợp, vậy nên bây giờ ta phải tuyên dương”.  

 

Toàn bộ binh lính nữ đều ngẩng đầu nhìn về phía A Mai đang đứng phía dưới bục cao.  

 

“Tiên sinh nói mắt của đám đông sáng như tuyết, quả nhiên không sai, xem ra mọi người đều thấy rõ lần này công của A Mai rất lớn”.  

 

Khánh Mộ Lam nói: “Nếu như không có A Mai, lần này chúng ta tuyệt đối không chỉ hy sinh có ba chị em”.  

 

Binh lính nữ đồng tình nhìn về phía A Mai.  

 

Thế nhưng vẻ mặt A Mai vẫn lạnh tanh như lúc bình thường, cứ như người mà Khánh Mộ Lam nói không phải cô ấy.  

 

“Ngoài A Mai ra, lần này còn phải trọng điểm tuyên dương hai người”.  

 

Khánh Mộ Lam nhìn về phía nhóm binh lính nữ: “Tiểu Ngọc, A Bội, bước ra khỏi hàng!”  

 

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Hôm nay ta có mấy việc phải nói với mọi người”.   Khánh Mộ Lam hắng giọng, lên tiếng: “Hôm trước, chúng ta đã vĩnh viễn mất đi ba chị em, đầu tiên, ta sẽ nói về vấn đề thu xếp cho ba chị em này và cả những chị em bị thương. Ta phải nghĩ lại về trận chiến đấu tối hôm trước”.   Đây là lần đầu tiên xuất hiện sự việc sụt giảm thành viên trong số binh lính nữ, các chị em khó mà tránh khỏi cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, đồng thời cũng đang chờ đợi kết quả xử lý của Khánh Mộ Lam.   Trong số những binh lính nữ mới, đại đa số mọi người trong nhà không có đàn ông, bọn họ đều là trụ cột của gia đình, không sống tiếp nổi nên mới tham gia vào đội binh lĩnh nữ.  Advertisement Vậy nên bọn họ không sợ chết, chỉ sợ sau khi hy sinh, trong nhà không còn chỗ dựa, người thân cũng chẳng thể sống tiếp.   Trước đây nói có tốt tới đâu cũng chỉ là nói suông, chỉ khi mọi thứ được đầy đủ chu toàn thì bọn họ mới có thể thật sự yên lòng.   AdvertisementLiên quan tới việc an ủi những binh lính nữ tử trận và thu xếp trợ cấp cho những binh lính nữ bị thương tật đều được viết trên khế ước, dựa theo khế ước thực thi là được.   Nói trắng ra, thật ra chỉ cần một khoản tiền thích hợp là được.   Đối với tiềm lực kinh tế của Khánh Mộ Lam mà nói, số tiền này chẳng đáng là gì, thế nhưng lại giúp cho những binh lính nữ đang đứng bên dưới có thể quên đi nỗi lo về sau.   Sau đó Khánh Mộ Lam mới lại bắt đầu nói về trận chiến đầu ngày hôm trước.   “Chúng ta đều cùng huấn luyện với binh lính nam, vậy nên chúng ta cũng chẳng kém hơn bọn họ là bao nhiêu, thế nhưng tại sao lúc lên chiến trường, dùng đao thật giáo thật mà chém giết thì chúng ta lại kém hơn binh lính nam nhiều tới như vậy?…”   Khánh Mộ Lam đứng trên bục, tổng kết nguyên nhân thất bại lần này, binh lính nữ đứng bên dưới yên lặng lắng nghe, rất nhiều người đều cúi đầu.   Bản thân bọn họ cũng biết biểu hiện thực lực tổng thể của binh lính nữ lần này quá tệ.   Binh lính nam đối phó với đại đa số thổ phỉ mà chẳng một ai bỏ mạng, binh lính nữ lại chết tới ba người.   Vào lúc tất cả binh lính nữ đều cảm thấy hụt hẫng, Khánh Mộ Lam lại chuyển đề tài.   “Mặc dù lần này biểu hiện tổng thể của chúng ta không tốt, thế nhưng lại có mấy chị em biểu hiện cực kỳ xuất sắc, khiến cho binh lính nam hết sức phối hợp, vậy nên bây giờ ta phải tuyên dương”.   Toàn bộ binh lính nữ đều ngẩng đầu nhìn về phía A Mai đang đứng phía dưới bục cao.   “Tiên sinh nói mắt của đám đông sáng như tuyết, quả nhiên không sai, xem ra mọi người đều thấy rõ lần này công của A Mai rất lớn”.   Khánh Mộ Lam nói: “Nếu như không có A Mai, lần này chúng ta tuyệt đối không chỉ hy sinh có ba chị em”.   Binh lính nữ đồng tình nhìn về phía A Mai.   Thế nhưng vẻ mặt A Mai vẫn lạnh tanh như lúc bình thường, cứ như người mà Khánh Mộ Lam nói không phải cô ấy.   “Ngoài A Mai ra, lần này còn phải trọng điểm tuyên dương hai người”.   Khánh Mộ Lam nhìn về phía nhóm binh lính nữ: “Tiểu Ngọc, A Bội, bước ra khỏi hàng!”   

Chương 172