Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 201

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Kim Phi nói: “Nhuận Nương, bưng thêm ít thịt hầm và thức ăn lên”.   “Vâng”.   Nhuận Nương nhanh chóng thu dọn bát đũa đã ăn xong trên bàn đi, sau đó xuống bếp bê thêm hai đĩa đồ ăn kèm và một nồi thịt hầm.   “Tướng công, chàng và Thiết Chùy huynh đệ cứ nói chuyện nhé, ta đi xem Tiểu Nga”.  Advertisement Quan Hạ Nhi biết Kim Phi có chuyện muốn nói với Thiết Chùy vì vậy liền đứng dậy khẽ chào hắn, sau đó cùng Nhuận Nương đi ra ngoài.   “Ngồi xuống ăn chút đồ đi”.   AdvertisementKim Phi chỉ vào ghế.   Mặc dù Kim Phi không quan tâm đến phép tắc xã giao của Đại Khang, nhưng thông thường khi ăn cơm cũng sẽ không gọi cận vệ ăn cùng.   Trước giờ Kim Phi vẫn luôn thích cả gia đình cùng tụ họp ăn cơm, nhưng nếu như gọi cả cận vệ ăn cùng thì giống như đang mua chuộc lòng người vậy.   Hơn nữa cận vệ quá nhiều, gọi người này không gọi người kia thì không hay.   Vì vậy đây là lần đầu tiên Thiết Chùy ngồi cùng bàn ăn với Kim Phi, nhưng hắn không hề thấy vui, ngược lại còn có chút căng thẳng, lắp bắp nói:   “Tiên sinh, ta biết sai rồi, ngài muốn đánh muốn phạt ta ta đều nhận… chứ bữa cơm này ta ăn không nổi…”   “Đang yên đang lành ta đánh ngươi làm gì?”   Kim Phi nói: “Không phải ngươi tan làm rồi sao? Ở đây còn lại chút rượu, vốn dĩ muốn nhờ ngươi nếm thử, nếu ngươi không muốn uống thì thôi vậy…”   Còn chưa nói dứt lời, Thiết Chùy đã ngồi phịch xuống ghế, cười hi hi nói: “Tiên sinh, ta nói vui thôi, ngài giữ ta lại ăn cơm là coi trọng ta, nếu như ta đi rồi chẳng phải là không nể mặt ngài sao?”   “Cho ngươi cơ hội ngươi không biết nắm bắt, bây giờ hối hận muộn rồi”.   Kim Phi giả vờ cất vò rượu đi.   Thiết Chùy thấy vậy liền lo lắng, nhảy lên giữ lấy vò rượu lại, cầu xin: “Tiên sinh, ta sai rồi, ta sai rồi”.   “Được rồi, được rồi, mau lau nước miếng của ngươi đi”.   Kim Phi thấy Thiết Chùy sắp ch** n**c miếng đến nơi rồi nên không chọc hắn nữa, chỉ lại vào cái ghế nói: “Trước đây đã uống rượu chưa?”   “Ta từng là người áp tải cho một tiêu cục, tiêu đầu cũng khá hào phóng, khi đến quán trọ ngủ, thường sẽ cho bọn ta uống theo ca”.   Thiết Chùy nói: “Sau này tiêu đầu chết, tiêu cục cũng tan rã, từ đó không uống thêm lần nào nữa, vừa nãy ngửi thấy mùi hương này liền không kìm lòng được”.    “Vậy thử đi, xem rượu của ta thế nào”.   Rượu ngon hay không là một cảm nhận rất chủ quan, mỗi người có thể khác nhau, vì dụ như vò rượu trên bàn này, Khánh Mộ Lam dành không ít lời khen còn Tiểu Nga lại không thể nuốt nổi.  

 Kim Phi nói: “Nhuận Nương, bưng thêm ít thịt hầm và thức ăn lên”.  

 

“Vâng”.  

 

Nhuận Nương nhanh chóng thu dọn bát đũa đã ăn xong trên bàn đi, sau đó xuống bếp bê thêm hai đĩa đồ ăn kèm và một nồi thịt hầm.  

 

“Tướng công, chàng và Thiết Chùy huynh đệ cứ nói chuyện nhé, ta đi xem Tiểu Nga”.  

Advertisement

 

Quan Hạ Nhi biết Kim Phi có chuyện muốn nói với Thiết Chùy vì vậy liền đứng dậy khẽ chào hắn, sau đó cùng Nhuận Nương đi ra ngoài.  

 

“Ngồi xuống ăn chút đồ đi”.  

 

Advertisement

Kim Phi chỉ vào ghế.  

 

Mặc dù Kim Phi không quan tâm đến phép tắc xã giao của Đại Khang, nhưng thông thường khi ăn cơm cũng sẽ không gọi cận vệ ăn cùng.  

 

Trước giờ Kim Phi vẫn luôn thích cả gia đình cùng tụ họp ăn cơm, nhưng nếu như gọi cả cận vệ ăn cùng thì giống như đang mua chuộc lòng người vậy.  

 

Hơn nữa cận vệ quá nhiều, gọi người này không gọi người kia thì không hay.  

 

Vì vậy đây là lần đầu tiên Thiết Chùy ngồi cùng bàn ăn với Kim Phi, nhưng hắn không hề thấy vui, ngược lại còn có chút căng thẳng, lắp bắp nói:  

 

“Tiên sinh, ta biết sai rồi, ngài muốn đánh muốn phạt ta ta đều nhận… chứ bữa cơm này ta ăn không nổi…”  

 

“Đang yên đang lành ta đánh ngươi làm gì?”  

 

Kim Phi nói: “Không phải ngươi tan làm rồi sao? Ở đây còn lại chút rượu, vốn dĩ muốn nhờ ngươi nếm thử, nếu ngươi không muốn uống thì thôi vậy…”  

 

Còn chưa nói dứt lời, Thiết Chùy đã ngồi phịch xuống ghế, cười hi hi nói: “Tiên sinh, ta nói vui thôi, ngài giữ ta lại ăn cơm là coi trọng ta, nếu như ta đi rồi chẳng phải là không nể mặt ngài sao?”  

 

“Cho ngươi cơ hội ngươi không biết nắm bắt, bây giờ hối hận muộn rồi”.  

 

Kim Phi giả vờ cất vò rượu đi.  

 

Thiết Chùy thấy vậy liền lo lắng, nhảy lên giữ lấy vò rượu lại, cầu xin: “Tiên sinh, ta sai rồi, ta sai rồi”.  

 

“Được rồi, được rồi, mau lau nước miếng của ngươi đi”.  

 

Kim Phi thấy Thiết Chùy sắp ch** n**c miếng đến nơi rồi nên không chọc hắn nữa, chỉ lại vào cái ghế nói: “Trước đây đã uống rượu chưa?”  

 

“Ta từng là người áp tải cho một tiêu cục, tiêu đầu cũng khá hào phóng, khi đến quán trọ ngủ, thường sẽ cho bọn ta uống theo ca”.  

 

Thiết Chùy nói: “Sau này tiêu đầu chết, tiêu cục cũng tan rã, từ đó không uống thêm lần nào nữa, vừa nãy ngửi thấy mùi hương này liền không kìm lòng được”.   

 

“Vậy thử đi, xem rượu của ta thế nào”.  

 

Rượu ngon hay không là một cảm nhận rất chủ quan, mỗi người có thể khác nhau, vì dụ như vò rượu trên bàn này, Khánh Mộ Lam dành không ít lời khen còn Tiểu Nga lại không thể nuốt nổi.  

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Kim Phi nói: “Nhuận Nương, bưng thêm ít thịt hầm và thức ăn lên”.   “Vâng”.   Nhuận Nương nhanh chóng thu dọn bát đũa đã ăn xong trên bàn đi, sau đó xuống bếp bê thêm hai đĩa đồ ăn kèm và một nồi thịt hầm.   “Tướng công, chàng và Thiết Chùy huynh đệ cứ nói chuyện nhé, ta đi xem Tiểu Nga”.  Advertisement Quan Hạ Nhi biết Kim Phi có chuyện muốn nói với Thiết Chùy vì vậy liền đứng dậy khẽ chào hắn, sau đó cùng Nhuận Nương đi ra ngoài.   “Ngồi xuống ăn chút đồ đi”.   AdvertisementKim Phi chỉ vào ghế.   Mặc dù Kim Phi không quan tâm đến phép tắc xã giao của Đại Khang, nhưng thông thường khi ăn cơm cũng sẽ không gọi cận vệ ăn cùng.   Trước giờ Kim Phi vẫn luôn thích cả gia đình cùng tụ họp ăn cơm, nhưng nếu như gọi cả cận vệ ăn cùng thì giống như đang mua chuộc lòng người vậy.   Hơn nữa cận vệ quá nhiều, gọi người này không gọi người kia thì không hay.   Vì vậy đây là lần đầu tiên Thiết Chùy ngồi cùng bàn ăn với Kim Phi, nhưng hắn không hề thấy vui, ngược lại còn có chút căng thẳng, lắp bắp nói:   “Tiên sinh, ta biết sai rồi, ngài muốn đánh muốn phạt ta ta đều nhận… chứ bữa cơm này ta ăn không nổi…”   “Đang yên đang lành ta đánh ngươi làm gì?”   Kim Phi nói: “Không phải ngươi tan làm rồi sao? Ở đây còn lại chút rượu, vốn dĩ muốn nhờ ngươi nếm thử, nếu ngươi không muốn uống thì thôi vậy…”   Còn chưa nói dứt lời, Thiết Chùy đã ngồi phịch xuống ghế, cười hi hi nói: “Tiên sinh, ta nói vui thôi, ngài giữ ta lại ăn cơm là coi trọng ta, nếu như ta đi rồi chẳng phải là không nể mặt ngài sao?”   “Cho ngươi cơ hội ngươi không biết nắm bắt, bây giờ hối hận muộn rồi”.   Kim Phi giả vờ cất vò rượu đi.   Thiết Chùy thấy vậy liền lo lắng, nhảy lên giữ lấy vò rượu lại, cầu xin: “Tiên sinh, ta sai rồi, ta sai rồi”.   “Được rồi, được rồi, mau lau nước miếng của ngươi đi”.   Kim Phi thấy Thiết Chùy sắp ch** n**c miếng đến nơi rồi nên không chọc hắn nữa, chỉ lại vào cái ghế nói: “Trước đây đã uống rượu chưa?”   “Ta từng là người áp tải cho một tiêu cục, tiêu đầu cũng khá hào phóng, khi đến quán trọ ngủ, thường sẽ cho bọn ta uống theo ca”.   Thiết Chùy nói: “Sau này tiêu đầu chết, tiêu cục cũng tan rã, từ đó không uống thêm lần nào nữa, vừa nãy ngửi thấy mùi hương này liền không kìm lòng được”.    “Vậy thử đi, xem rượu của ta thế nào”.   Rượu ngon hay không là một cảm nhận rất chủ quan, mỗi người có thể khác nhau, vì dụ như vò rượu trên bàn này, Khánh Mộ Lam dành không ít lời khen còn Tiểu Nga lại không thể nuốt nổi.  

Chương 201