Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 202

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Thiết Chùy cười ngây ngốc, sau đó rót một bát nhỏ cho Kim Phi trước, sau đó mới rót cho mình một bát.   Khánh Mộ Lam khi đánh giá rượu thì nhấp từng ngụm từng ngụm nhỏ, không giống như Thiết Chùy, bưng lên ngửi một chút, sau đó uống một ngụm lớn như đang uống nước vậy.   “Rượu ngon!”   AdvertisementMở mắt ra tán thưởng một tiếng, sau đó húp hết chỗ còn lại trong bát.   Sau đó lại rót thêm hai bát nữa.   Advertisement“Rượu này mạnh hơn rượu trước đây ngươi từng uống nhiều, không nên uống nhanh như vậy”.   Mặc dù Kim Phi không hay uống rượu, nhưng cũng biết uống rượu mạnh khi bụng đói là điều cấm kỵ.   Vươn tay đẩy vò rượu trên bàn sang một bên, sau đó lại đẩy cái cái nồi đất tới trước mặt Thiết Chùy: “Đừng chỉ uống rượu không, thử tay nghề của Nhuận Nương đi”.   “Đa tạ tiên sinh”.   Thiết Chùy gắp một miếng thịt cho vào trong miệng, sau đó liền giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng: “Hương vị ngon quá, chẳng trách cô nương Khánh Mộ Lam dù xuất thân từ gia đình quyền tù cũng khen ngợi tay nghề của Nhuận Nương mỗi ngày, tiên sinh thật đúng là có phúc!”   “Cho dù ngươi muốn nịnh bợ Nhuận Nương cũng không cần phải khoa trương đến mức đấy chứ?”   Kim Phi nhìn bộ dạng như ăn được thứ ngon nhất trên đời của Thiết Chùy liền nói.   “Tiên sinh, ta thực sự không nịnh bợ Nhuận Nương, ta nói thật mà”.   Thiết Chùy vỗ ngực nói: “Ta cũng từng phiêu bạt giang hồ, thấy nhiều cảnh đời, bữa thịt ngon như vậy là lần đầu tiên được ăn, có một hương vị rất đặc biệt”.   “Ăn xong nồi thịt của Nhuận Nương, nghĩ lại về cơm mà vợ ta nấu, chả ngon chút nào, khi nào quay về ta phải nói cho cô ấy biết mới được!”   “Việc này không thể trách vợ ngươi được đâu”, Kim Phi cười nói: “Bên trong nồi thịt này cho không ít hương liệu, hương vị đương nhiên là ngon hơn rồi”.   Ở Đại Khang, rất ít thứ có thể chế biến thành gia vị, rất nhiều gia vị đều là do các nhà buôn mang từ xa về, vô cùng quý giá, dân thường hoàn toàn không thể ăn được.   Các loại gia vị được sử dụng trong món thịt hầm của Kim Phi quý hơn nhiều do với thịt thỏ rừng.   Người dân bình thường không dùng tới vì dù sao bọn họ cũng không được ăn thịt mấy, cho dù không bỏ gia vị gì, họ vẫn có thể nhai nát cả xương.  

 Thiết Chùy cười ngây ngốc, sau đó rót một bát nhỏ cho Kim Phi trước, sau đó mới rót cho mình một bát.  

 

Khánh Mộ Lam khi đánh giá rượu thì nhấp từng ngụm từng ngụm nhỏ, không giống như Thiết Chùy, bưng lên ngửi một chút, sau đó uống một ngụm lớn như đang uống nước vậy.  

 

“Rượu ngon!”  

 

Advertisement

Mở mắt ra tán thưởng một tiếng, sau đó húp hết chỗ còn lại trong bát.  

 

Sau đó lại rót thêm hai bát nữa.  

 

Advertisement

“Rượu này mạnh hơn rượu trước đây ngươi từng uống nhiều, không nên uống nhanh như vậy”.  

 

Mặc dù Kim Phi không hay uống rượu, nhưng cũng biết uống rượu mạnh khi bụng đói là điều cấm kỵ.  

 

Vươn tay đẩy vò rượu trên bàn sang một bên, sau đó lại đẩy cái cái nồi đất tới trước mặt Thiết Chùy: “Đừng chỉ uống rượu không, thử tay nghề của Nhuận Nương đi”.  

 

“Đa tạ tiên sinh”.  

 

Thiết Chùy gắp một miếng thịt cho vào trong miệng, sau đó liền giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng: “Hương vị ngon quá, chẳng trách cô nương Khánh Mộ Lam dù xuất thân từ gia đình quyền tù cũng khen ngợi tay nghề của Nhuận Nương mỗi ngày, tiên sinh thật đúng là có phúc!”  

 

“Cho dù ngươi muốn nịnh bợ Nhuận Nương cũng không cần phải khoa trương đến mức đấy chứ?”  

 

Kim Phi nhìn bộ dạng như ăn được thứ ngon nhất trên đời của Thiết Chùy liền nói.  

 

“Tiên sinh, ta thực sự không nịnh bợ Nhuận Nương, ta nói thật mà”.  

 

Thiết Chùy vỗ ngực nói: “Ta cũng từng phiêu bạt giang hồ, thấy nhiều cảnh đời, bữa thịt ngon như vậy là lần đầu tiên được ăn, có một hương vị rất đặc biệt”.  

 

“Ăn xong nồi thịt của Nhuận Nương, nghĩ lại về cơm mà vợ ta nấu, chả ngon chút nào, khi nào quay về ta phải nói cho cô ấy biết mới được!”  

 

“Việc này không thể trách vợ ngươi được đâu”, Kim Phi cười nói: “Bên trong nồi thịt này cho không ít hương liệu, hương vị đương nhiên là ngon hơn rồi”.  

 

Ở Đại Khang, rất ít thứ có thể chế biến thành gia vị, rất nhiều gia vị đều là do các nhà buôn mang từ xa về, vô cùng quý giá, dân thường hoàn toàn không thể ăn được.  

 

Các loại gia vị được sử dụng trong món thịt hầm của Kim Phi quý hơn nhiều do với thịt thỏ rừng.  

 

Người dân bình thường không dùng tới vì dù sao bọn họ cũng không được ăn thịt mấy, cho dù không bỏ gia vị gì, họ vẫn có thể nhai nát cả xương.  

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Thiết Chùy cười ngây ngốc, sau đó rót một bát nhỏ cho Kim Phi trước, sau đó mới rót cho mình một bát.   Khánh Mộ Lam khi đánh giá rượu thì nhấp từng ngụm từng ngụm nhỏ, không giống như Thiết Chùy, bưng lên ngửi một chút, sau đó uống một ngụm lớn như đang uống nước vậy.   “Rượu ngon!”   AdvertisementMở mắt ra tán thưởng một tiếng, sau đó húp hết chỗ còn lại trong bát.   Sau đó lại rót thêm hai bát nữa.   Advertisement“Rượu này mạnh hơn rượu trước đây ngươi từng uống nhiều, không nên uống nhanh như vậy”.   Mặc dù Kim Phi không hay uống rượu, nhưng cũng biết uống rượu mạnh khi bụng đói là điều cấm kỵ.   Vươn tay đẩy vò rượu trên bàn sang một bên, sau đó lại đẩy cái cái nồi đất tới trước mặt Thiết Chùy: “Đừng chỉ uống rượu không, thử tay nghề của Nhuận Nương đi”.   “Đa tạ tiên sinh”.   Thiết Chùy gắp một miếng thịt cho vào trong miệng, sau đó liền giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng: “Hương vị ngon quá, chẳng trách cô nương Khánh Mộ Lam dù xuất thân từ gia đình quyền tù cũng khen ngợi tay nghề của Nhuận Nương mỗi ngày, tiên sinh thật đúng là có phúc!”   “Cho dù ngươi muốn nịnh bợ Nhuận Nương cũng không cần phải khoa trương đến mức đấy chứ?”   Kim Phi nhìn bộ dạng như ăn được thứ ngon nhất trên đời của Thiết Chùy liền nói.   “Tiên sinh, ta thực sự không nịnh bợ Nhuận Nương, ta nói thật mà”.   Thiết Chùy vỗ ngực nói: “Ta cũng từng phiêu bạt giang hồ, thấy nhiều cảnh đời, bữa thịt ngon như vậy là lần đầu tiên được ăn, có một hương vị rất đặc biệt”.   “Ăn xong nồi thịt của Nhuận Nương, nghĩ lại về cơm mà vợ ta nấu, chả ngon chút nào, khi nào quay về ta phải nói cho cô ấy biết mới được!”   “Việc này không thể trách vợ ngươi được đâu”, Kim Phi cười nói: “Bên trong nồi thịt này cho không ít hương liệu, hương vị đương nhiên là ngon hơn rồi”.   Ở Đại Khang, rất ít thứ có thể chế biến thành gia vị, rất nhiều gia vị đều là do các nhà buôn mang từ xa về, vô cùng quý giá, dân thường hoàn toàn không thể ăn được.   Các loại gia vị được sử dụng trong món thịt hầm của Kim Phi quý hơn nhiều do với thịt thỏ rừng.   Người dân bình thường không dùng tới vì dù sao bọn họ cũng không được ăn thịt mấy, cho dù không bỏ gia vị gì, họ vẫn có thể nhai nát cả xương.  

Chương 202