Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 229

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Vonfram phân bố rộng rãi trong tự nhiên, và nhiều loại đá có vonfram, nhưng hàm lượng thấp đến mức không có cách nào để nấu chảy nó.   Và những viên đá trong hang động này có ánh kim loại rõ ràng, chứng tỏ hàm lượng vonfram rất cao.   Các mỏ vonfram nói chung nằm sâu dưới lòng đất, loại mỏ vonfram lộ thiên này rất hiếm, Kim Phi biết rằng nếu mình bỏ lỡ lần này, sau này chưa chắc đã có thể gặp lại.   AdvertisementCho dù mắc nợ Khánh Mộ Lam cũng bắt buộc phải lấy được mỏ vonfram này.   Nhưng Khánh Mộ Lam lại gãi đầu hỏi: “Bao cả ngọn núi là sao? Ý ngài là gì?”   Advertisement“Chính là ta muốn sở hữu đỉnh núi này, khai thác loại quặng này”, Kim Phi giải thích.   “Ngài muốn làm gì thì làm đi, ai quản ngài đâu?”   “Không cần báo cáo với quan phủ sao?”, Kim Phi khó hiểu hỏi.   “Nếu như ngài thực sự muốn quặng đá trong hang động này vậy thì ngài càng không nên báo cáo cho quan phủ”.   Khánh Mộ Lam nói: “Đây là một ngọn núi hoang không chủ, lại còn là biên giới giữa hai huyện phủ, cho dù ngài khoét rỗng cả ngọn núi này cũng sẽ không có ai quan tâm ngài. Nhưng nếu như ngài chạy tới chỗ quan phủ nói, ngài khỏi phải nghĩ, cho dù bọn chúng bỏ không ngọn núi này cũng sẽ không cho ngài động vào đâu”.   “Hiểu rồi”.   Kim Phi cười khổ một tiếng rồi đứng dậy.   Y vẫn còn thói quen lối suy nghĩ của kiếp trước, cho rằng mạch quặng thuộc về đất nước, cá nhân không có quyền khai thác.   Vì vậy khi phát hiện ra mạch quặng, suy nghĩ đầu tiên của y là báo cáo với quan phủ trước khi khai thác.   Nhưng quên mất rằng ở Đại Khang không có bộ phận nào giám sát mỏ, ai phát hiện ra thì có thể khai thác.   “Tuy nhiên đây là quan đạo, có nhiều thương nhân qua lại, tiên sinh nếu như muốn khai thác, tốt nhất là nghĩ cách che giấu một chút”.   Khánh Mộ Lam nói: “Ví dụ như xây dựng một trại thổ phỉ ở gần đó, để cho thương nhân đến đó thì dừng lại, chắc không ai phát hiện ra đâu”.   “Mộ Lam cô nương, nhóm thổ phỉ bình thường người ta xây trại trong núi sâu rừng già, có ai xây trại trên đường tới quan phủ không?”   Thiết Chùy đã theo tới từ lúc nào không hay nói: “Đây là con đường chính thức của Kim Xuyên đến quận thành, không chỉ có thương nhân qua lại, còn có sai dịch, cô xây một cái trại thổ phỉ ở đây, đồng nghĩa với việc cắt đứt quan hệ giữa Kim Xuyên và quận thành, quan phủ không tới bắt thổ phỉ chắc?”  

 Vonfram phân bố rộng rãi trong tự nhiên, và nhiều loại đá có vonfram, nhưng hàm lượng thấp đến mức không có cách nào để nấu chảy nó.  

 

Và những viên đá trong hang động này có ánh kim loại rõ ràng, chứng tỏ hàm lượng vonfram rất cao.  

 

Các mỏ vonfram nói chung nằm sâu dưới lòng đất, loại mỏ vonfram lộ thiên này rất hiếm, Kim Phi biết rằng nếu mình bỏ lỡ lần này, sau này chưa chắc đã có thể gặp lại.  

 

Advertisement

Cho dù mắc nợ Khánh Mộ Lam cũng bắt buộc phải lấy được mỏ vonfram này.  

 

Nhưng Khánh Mộ Lam lại gãi đầu hỏi: “Bao cả ngọn núi là sao? Ý ngài là gì?”  

 

Advertisement

“Chính là ta muốn sở hữu đỉnh núi này, khai thác loại quặng này”, Kim Phi giải thích.  

 

“Ngài muốn làm gì thì làm đi, ai quản ngài đâu?”  

 

“Không cần báo cáo với quan phủ sao?”, Kim Phi khó hiểu hỏi.  

 

“Nếu như ngài thực sự muốn quặng đá trong hang động này vậy thì ngài càng không nên báo cáo cho quan phủ”.  

 

Khánh Mộ Lam nói: “Đây là một ngọn núi hoang không chủ, lại còn là biên giới giữa hai huyện phủ, cho dù ngài khoét rỗng cả ngọn núi này cũng sẽ không có ai quan tâm ngài. Nhưng nếu như ngài chạy tới chỗ quan phủ nói, ngài khỏi phải nghĩ, cho dù bọn chúng bỏ không ngọn núi này cũng sẽ không cho ngài động vào đâu”.  

 

“Hiểu rồi”.  

 

Kim Phi cười khổ một tiếng rồi đứng dậy.  

 

Y vẫn còn thói quen lối suy nghĩ của kiếp trước, cho rằng mạch quặng thuộc về đất nước, cá nhân không có quyền khai thác.  

 

Vì vậy khi phát hiện ra mạch quặng, suy nghĩ đầu tiên của y là báo cáo với quan phủ trước khi khai thác.  

 

Nhưng quên mất rằng ở Đại Khang không có bộ phận nào giám sát mỏ, ai phát hiện ra thì có thể khai thác.  

 

“Tuy nhiên đây là quan đạo, có nhiều thương nhân qua lại, tiên sinh nếu như muốn khai thác, tốt nhất là nghĩ cách che giấu một chút”.  

 

Khánh Mộ Lam nói: “Ví dụ như xây dựng một trại thổ phỉ ở gần đó, để cho thương nhân đến đó thì dừng lại, chắc không ai phát hiện ra đâu”.  

 

“Mộ Lam cô nương, nhóm thổ phỉ bình thường người ta xây trại trong núi sâu rừng già, có ai xây trại trên đường tới quan phủ không?”  

 

Thiết Chùy đã theo tới từ lúc nào không hay nói: “Đây là con đường chính thức của Kim Xuyên đến quận thành, không chỉ có thương nhân qua lại, còn có sai dịch, cô xây một cái trại thổ phỉ ở đây, đồng nghĩa với việc cắt đứt quan hệ giữa Kim Xuyên và quận thành, quan phủ không tới bắt thổ phỉ chắc?”  

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Vonfram phân bố rộng rãi trong tự nhiên, và nhiều loại đá có vonfram, nhưng hàm lượng thấp đến mức không có cách nào để nấu chảy nó.   Và những viên đá trong hang động này có ánh kim loại rõ ràng, chứng tỏ hàm lượng vonfram rất cao.   Các mỏ vonfram nói chung nằm sâu dưới lòng đất, loại mỏ vonfram lộ thiên này rất hiếm, Kim Phi biết rằng nếu mình bỏ lỡ lần này, sau này chưa chắc đã có thể gặp lại.   AdvertisementCho dù mắc nợ Khánh Mộ Lam cũng bắt buộc phải lấy được mỏ vonfram này.   Nhưng Khánh Mộ Lam lại gãi đầu hỏi: “Bao cả ngọn núi là sao? Ý ngài là gì?”   Advertisement“Chính là ta muốn sở hữu đỉnh núi này, khai thác loại quặng này”, Kim Phi giải thích.   “Ngài muốn làm gì thì làm đi, ai quản ngài đâu?”   “Không cần báo cáo với quan phủ sao?”, Kim Phi khó hiểu hỏi.   “Nếu như ngài thực sự muốn quặng đá trong hang động này vậy thì ngài càng không nên báo cáo cho quan phủ”.   Khánh Mộ Lam nói: “Đây là một ngọn núi hoang không chủ, lại còn là biên giới giữa hai huyện phủ, cho dù ngài khoét rỗng cả ngọn núi này cũng sẽ không có ai quan tâm ngài. Nhưng nếu như ngài chạy tới chỗ quan phủ nói, ngài khỏi phải nghĩ, cho dù bọn chúng bỏ không ngọn núi này cũng sẽ không cho ngài động vào đâu”.   “Hiểu rồi”.   Kim Phi cười khổ một tiếng rồi đứng dậy.   Y vẫn còn thói quen lối suy nghĩ của kiếp trước, cho rằng mạch quặng thuộc về đất nước, cá nhân không có quyền khai thác.   Vì vậy khi phát hiện ra mạch quặng, suy nghĩ đầu tiên của y là báo cáo với quan phủ trước khi khai thác.   Nhưng quên mất rằng ở Đại Khang không có bộ phận nào giám sát mỏ, ai phát hiện ra thì có thể khai thác.   “Tuy nhiên đây là quan đạo, có nhiều thương nhân qua lại, tiên sinh nếu như muốn khai thác, tốt nhất là nghĩ cách che giấu một chút”.   Khánh Mộ Lam nói: “Ví dụ như xây dựng một trại thổ phỉ ở gần đó, để cho thương nhân đến đó thì dừng lại, chắc không ai phát hiện ra đâu”.   “Mộ Lam cô nương, nhóm thổ phỉ bình thường người ta xây trại trong núi sâu rừng già, có ai xây trại trên đường tới quan phủ không?”   Thiết Chùy đã theo tới từ lúc nào không hay nói: “Đây là con đường chính thức của Kim Xuyên đến quận thành, không chỉ có thương nhân qua lại, còn có sai dịch, cô xây một cái trại thổ phỉ ở đây, đồng nghĩa với việc cắt đứt quan hệ giữa Kim Xuyên và quận thành, quan phủ không tới bắt thổ phỉ chắc?”  

Chương 229