Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 230

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  “Ta cảm thấy lén lút khai thác cũng được, đến lúc đó để mấy người canh gác ở hai bên, có người tới thì chúng ta dừng lại, không có ai tới thì làm tiếp”, Thiết Chùy nói.   “Ngươi có biết khai thác một mạch quặng cần bao nhiêu người không, sẽ gây ra động tĩnh lớn thế nào không?”   Khánh Mộ Lam liếc mắt nhìn Thiết Chùy một cái: “Không che đậy một chút thì hoàn toàn không thể giấu được, cái ý kiến này của ngươi chẳng hợp lý chút nào”.   “Ít ra cũng đỡ hơn xây trại thổ phỉ của cô”.  Advertisement “Xây trại thổ phỉ thì sao chứ?”   Hai người nói xong liền bắt đầu cãi nhau.   Advertisement“Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa”, Kim Phi đau đầu ngăn cản hai người lại: “Để ta nghĩ cách đi”.   “Tiên sinh, cơm nấu xong rồi, đi ăn thôi”.   Lúc này Thiết Chùy mới nhớ ra vì sao mình vào đây.   “Đi ăn trước đi”.   Kim Phi kéo Tiểu Nga ra ngoài.   Ăn tối xong mưa vẫn không ngớt, buổi tối nhất định không thể đi được rồi, Kim Phi liền bảo Thiết Chùy sắp xếp hai cựu binh canh gác, những người còn lại ở trong hang động nghỉ ngơi một đêm.   Vẫn là các cựu binh ở bên ngoài, còn binh lính nữ và nữ quyến của Kim Phi ở bên trong.   Các cựu binh còn được, đều là những người quen chịu khổ rồi, rất nhanh đã ngáy khò khò.   Nhưng Kim Phi thì khó rồi, mặt đất thì gồ ghề cứng ngắc, Tiểu Nga còn cứ đòi dựa vào lòng y ngủ.   Mãi cho đến nửa đêm, Kim Phi mới mê man chìm vào giấc ngủ.   Sau khi trời sáng, Kim Phi thức dậy, cảm thấy chân như không phải của mình nữa rồi.   Cũng may mưa đã tạnh rồi.   Nhân lúc chuẩn bị bữa sáng, Thiết Chùy tới hỏi: “Tiên sinh, xuất phát hay là ở lại?”   “Xuất phát đi, hôm qua mọi người đều ướt hết rồi, mau chóng đến quận thành, có thể tắm rửa thay quần áo”.   “Thế cái hang động này thì sao? Có cần cử người ở lại canh chừng không?”   “Không cần đâu, lâu như vậy mà không có ai phát hiện, để người ở lại đây sẽ càng thu hút sự chú ý hơn”.   Kim Phi lắc đầu: “Hơn nữa đám thổ phỉ trước đó có thể sẽ lại tới, để người lại quá nguy hiểm, lần sau dắt thêm nhiều người tới rồi tính”.  

 “Ta cảm thấy lén lút khai thác cũng được, đến lúc đó để mấy người canh gác ở hai bên, có người tới thì chúng ta dừng lại, không có ai tới thì làm tiếp”, Thiết Chùy nói.  

 

“Ngươi có biết khai thác một mạch quặng cần bao nhiêu người không, sẽ gây ra động tĩnh lớn thế nào không?”  

 

Khánh Mộ Lam liếc mắt nhìn Thiết Chùy một cái: “Không che đậy một chút thì hoàn toàn không thể giấu được, cái ý kiến này của ngươi chẳng hợp lý chút nào”.  

 

“Ít ra cũng đỡ hơn xây trại thổ phỉ của cô”.  

Advertisement

 

“Xây trại thổ phỉ thì sao chứ?”  

 

Hai người nói xong liền bắt đầu cãi nhau.  

 

Advertisement

“Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa”, Kim Phi đau đầu ngăn cản hai người lại: “Để ta nghĩ cách đi”.  

 

“Tiên sinh, cơm nấu xong rồi, đi ăn thôi”.  

 

Lúc này Thiết Chùy mới nhớ ra vì sao mình vào đây.  

 

“Đi ăn trước đi”.  

 

Kim Phi kéo Tiểu Nga ra ngoài.  

 

Ăn tối xong mưa vẫn không ngớt, buổi tối nhất định không thể đi được rồi, Kim Phi liền bảo Thiết Chùy sắp xếp hai cựu binh canh gác, những người còn lại ở trong hang động nghỉ ngơi một đêm.  

 

Vẫn là các cựu binh ở bên ngoài, còn binh lính nữ và nữ quyến của Kim Phi ở bên trong.  

 

Các cựu binh còn được, đều là những người quen chịu khổ rồi, rất nhanh đã ngáy khò khò.  

 

Nhưng Kim Phi thì khó rồi, mặt đất thì gồ ghề cứng ngắc, Tiểu Nga còn cứ đòi dựa vào lòng y ngủ.  

 

Mãi cho đến nửa đêm, Kim Phi mới mê man chìm vào giấc ngủ.  

 

Sau khi trời sáng, Kim Phi thức dậy, cảm thấy chân như không phải của mình nữa rồi.  

 

Cũng may mưa đã tạnh rồi.  

 

Nhân lúc chuẩn bị bữa sáng, Thiết Chùy tới hỏi: “Tiên sinh, xuất phát hay là ở lại?”  

 

“Xuất phát đi, hôm qua mọi người đều ướt hết rồi, mau chóng đến quận thành, có thể tắm rửa thay quần áo”.  

 

“Thế cái hang động này thì sao? Có cần cử người ở lại canh chừng không?”  

 

“Không cần đâu, lâu như vậy mà không có ai phát hiện, để người ở lại đây sẽ càng thu hút sự chú ý hơn”.  

 

Kim Phi lắc đầu: “Hơn nữa đám thổ phỉ trước đó có thể sẽ lại tới, để người lại quá nguy hiểm, lần sau dắt thêm nhiều người tới rồi tính”.  

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  “Ta cảm thấy lén lút khai thác cũng được, đến lúc đó để mấy người canh gác ở hai bên, có người tới thì chúng ta dừng lại, không có ai tới thì làm tiếp”, Thiết Chùy nói.   “Ngươi có biết khai thác một mạch quặng cần bao nhiêu người không, sẽ gây ra động tĩnh lớn thế nào không?”   Khánh Mộ Lam liếc mắt nhìn Thiết Chùy một cái: “Không che đậy một chút thì hoàn toàn không thể giấu được, cái ý kiến này của ngươi chẳng hợp lý chút nào”.   “Ít ra cũng đỡ hơn xây trại thổ phỉ của cô”.  Advertisement “Xây trại thổ phỉ thì sao chứ?”   Hai người nói xong liền bắt đầu cãi nhau.   Advertisement“Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa”, Kim Phi đau đầu ngăn cản hai người lại: “Để ta nghĩ cách đi”.   “Tiên sinh, cơm nấu xong rồi, đi ăn thôi”.   Lúc này Thiết Chùy mới nhớ ra vì sao mình vào đây.   “Đi ăn trước đi”.   Kim Phi kéo Tiểu Nga ra ngoài.   Ăn tối xong mưa vẫn không ngớt, buổi tối nhất định không thể đi được rồi, Kim Phi liền bảo Thiết Chùy sắp xếp hai cựu binh canh gác, những người còn lại ở trong hang động nghỉ ngơi một đêm.   Vẫn là các cựu binh ở bên ngoài, còn binh lính nữ và nữ quyến của Kim Phi ở bên trong.   Các cựu binh còn được, đều là những người quen chịu khổ rồi, rất nhanh đã ngáy khò khò.   Nhưng Kim Phi thì khó rồi, mặt đất thì gồ ghề cứng ngắc, Tiểu Nga còn cứ đòi dựa vào lòng y ngủ.   Mãi cho đến nửa đêm, Kim Phi mới mê man chìm vào giấc ngủ.   Sau khi trời sáng, Kim Phi thức dậy, cảm thấy chân như không phải của mình nữa rồi.   Cũng may mưa đã tạnh rồi.   Nhân lúc chuẩn bị bữa sáng, Thiết Chùy tới hỏi: “Tiên sinh, xuất phát hay là ở lại?”   “Xuất phát đi, hôm qua mọi người đều ướt hết rồi, mau chóng đến quận thành, có thể tắm rửa thay quần áo”.   “Thế cái hang động này thì sao? Có cần cử người ở lại canh chừng không?”   “Không cần đâu, lâu như vậy mà không có ai phát hiện, để người ở lại đây sẽ càng thu hút sự chú ý hơn”.   Kim Phi lắc đầu: “Hơn nữa đám thổ phỉ trước đó có thể sẽ lại tới, để người lại quá nguy hiểm, lần sau dắt thêm nhiều người tới rồi tính”.  

Chương 230