Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 267
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Ta tính toán không chu toàn rồi”. Kim Phi phiền não gãi đầu: “Vậy phải làm sao?” “Nếu tiên sinh không chê thì có thể đi xe ngựa của ta”. Lục Liễu nói: “Cửa sau của Giáo phường ti và cửa sau Xuân Phong Lâu chỉ cách hơn hai mươi mét, tiên sinh có thể đi từ cửa sau”. “Thế thì không ổn lắm?” Advertisement Kim Phi vô thức muốn từ chối. “Xin lỗi, Lục Liễu quên mất thân phận thấp hèn của mình, ngồi chung xe với tiên sinh đúng là làm vấy bẩn thanh danh của tiên sinh”. Lục Liễu không còn khuyên nữa mà cúi đầu làm bộ muốn khóc. Advertisement Con gái người ta đã nói thế, Kim Phi còn có thể làm sao nữa? Còn từ chối nữa thì đúng là xem thường người ta rồi. “Vậy thì làm phiền cô nương”. Kim Phi chắp tay kéo màn xe ra rồi bước lên xe. Thiết Chùy cầm đao dài cũng đi theo sau xe ngựa. “Đi thôi”. Lục Liễu hô lên với người đang điều khiển xe, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Có một Đường Tiểu Bắc là đủ, không thể để Kim Phi viết thơ cho người đối thủ cạnh tranh khác ngoài Đường Tiểu Bắc nữa. Thế nên cô ta mới ra sức mời Kim Phi lên xe. Ngoài việc ngăn cản các đối thủ khác đến gần Kim Phi, cô ta cũng muốn cố gắng thêm chút nữa. Không gian trên xe ngựa không lớn nhưng bố trí rất ấm áp, tràn ngập mùi thơm thoang thoảng không khác mấy với mùi cơ thể của Lục Liễu. Không hổ là cô nương thanh lâu, từ khi Kim Phi lên xe, Lục Liễu chớp đôi mắt to quyến rũ nhìn chằm chằm Kim Phi. Kim Phi tin chắc nếu lúc này y móc đầu ngón tay thì Lục Liễu lập tức nhào vào lòng y. Phải nói là Lục Liễu có thể làm hoa khôi ba năm liên tiếp ngoài dáng người và vòng eo mảnh khảnh, bản thân cô ta cũng rất xinh đẹp, được người đẹp này nhìn ở khoảng cách gần khiến trái tim Kim Phi đập nhanh hơn. Nhiệt độ trong xe lại còn khá cao, không lâu sau trán Kim Phi đã toát một lớp mồ hôi. “Tiên sinh, ngài nóng sao?” Lục Liễu khẽ cười rồi lấy chiếc khăn tay ra, không để Kim Phi kịp từ chối đã ghé sát đến dịu dàng lau mồ hôi giúp Kim Phi. Đúng lúc này, xe ngựa bỗng đi vào một chỗ trũng nên xe hơi nhấc bổng lên. Lục Liễu bỗng chốc ngã vào lòng Kim Phi. “Xin lỗi tiên sinh, làm xộc xệch quần áo của ngài rồi”.
“Ta tính toán không chu toàn rồi”.
Kim Phi phiền não gãi đầu: “Vậy phải làm sao?”
“Nếu tiên sinh không chê thì có thể đi xe ngựa của ta”.
Lục Liễu nói: “Cửa sau của Giáo phường ti và cửa sau Xuân Phong Lâu chỉ cách hơn hai mươi mét, tiên sinh có thể đi từ cửa sau”.
“Thế thì không ổn lắm?”
Advertisement
Kim Phi vô thức muốn từ chối.
“Xin lỗi, Lục Liễu quên mất thân phận thấp hèn của mình, ngồi chung xe với tiên sinh đúng là làm vấy bẩn thanh danh của tiên sinh”.
Lục Liễu không còn khuyên nữa mà cúi đầu làm bộ muốn khóc.
Advertisement
Con gái người ta đã nói thế, Kim Phi còn có thể làm sao nữa?
Còn từ chối nữa thì đúng là xem thường người ta rồi.
“Vậy thì làm phiền cô nương”.
Kim Phi chắp tay kéo màn xe ra rồi bước lên xe.
Thiết Chùy cầm đao dài cũng đi theo sau xe ngựa.
“Đi thôi”.
Lục Liễu hô lên với người đang điều khiển xe, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Có một Đường Tiểu Bắc là đủ, không thể để Kim Phi viết thơ cho người đối thủ cạnh tranh khác ngoài Đường Tiểu Bắc nữa.
Thế nên cô ta mới ra sức mời Kim Phi lên xe.
Ngoài việc ngăn cản các đối thủ khác đến gần Kim Phi, cô ta cũng muốn cố gắng thêm chút nữa.
Không gian trên xe ngựa không lớn nhưng bố trí rất ấm áp, tràn ngập mùi thơm thoang thoảng không khác mấy với mùi cơ thể của Lục Liễu.
Không hổ là cô nương thanh lâu, từ khi Kim Phi lên xe, Lục Liễu chớp đôi mắt to quyến rũ nhìn chằm chằm Kim Phi.
Kim Phi tin chắc nếu lúc này y móc đầu ngón tay thì Lục Liễu lập tức nhào vào lòng y.
Phải nói là Lục Liễu có thể làm hoa khôi ba năm liên tiếp ngoài dáng người và vòng eo mảnh khảnh, bản thân cô ta cũng rất xinh đẹp, được người đẹp này nhìn ở khoảng cách gần khiến trái tim Kim Phi đập nhanh hơn.
Nhiệt độ trong xe lại còn khá cao, không lâu sau trán Kim Phi đã toát một lớp mồ hôi.
“Tiên sinh, ngài nóng sao?”
Lục Liễu khẽ cười rồi lấy chiếc khăn tay ra, không để Kim Phi kịp từ chối đã ghé sát đến dịu dàng lau mồ hôi giúp Kim Phi.
Đúng lúc này, xe ngựa bỗng đi vào một chỗ trũng nên xe hơi nhấc bổng lên.
Lục Liễu bỗng chốc ngã vào lòng Kim Phi.
“Xin lỗi tiên sinh, làm xộc xệch quần áo của ngài rồi”.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Ta tính toán không chu toàn rồi”. Kim Phi phiền não gãi đầu: “Vậy phải làm sao?” “Nếu tiên sinh không chê thì có thể đi xe ngựa của ta”. Lục Liễu nói: “Cửa sau của Giáo phường ti và cửa sau Xuân Phong Lâu chỉ cách hơn hai mươi mét, tiên sinh có thể đi từ cửa sau”. “Thế thì không ổn lắm?” Advertisement Kim Phi vô thức muốn từ chối. “Xin lỗi, Lục Liễu quên mất thân phận thấp hèn của mình, ngồi chung xe với tiên sinh đúng là làm vấy bẩn thanh danh của tiên sinh”. Lục Liễu không còn khuyên nữa mà cúi đầu làm bộ muốn khóc. Advertisement Con gái người ta đã nói thế, Kim Phi còn có thể làm sao nữa? Còn từ chối nữa thì đúng là xem thường người ta rồi. “Vậy thì làm phiền cô nương”. Kim Phi chắp tay kéo màn xe ra rồi bước lên xe. Thiết Chùy cầm đao dài cũng đi theo sau xe ngựa. “Đi thôi”. Lục Liễu hô lên với người đang điều khiển xe, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Có một Đường Tiểu Bắc là đủ, không thể để Kim Phi viết thơ cho người đối thủ cạnh tranh khác ngoài Đường Tiểu Bắc nữa. Thế nên cô ta mới ra sức mời Kim Phi lên xe. Ngoài việc ngăn cản các đối thủ khác đến gần Kim Phi, cô ta cũng muốn cố gắng thêm chút nữa. Không gian trên xe ngựa không lớn nhưng bố trí rất ấm áp, tràn ngập mùi thơm thoang thoảng không khác mấy với mùi cơ thể của Lục Liễu. Không hổ là cô nương thanh lâu, từ khi Kim Phi lên xe, Lục Liễu chớp đôi mắt to quyến rũ nhìn chằm chằm Kim Phi. Kim Phi tin chắc nếu lúc này y móc đầu ngón tay thì Lục Liễu lập tức nhào vào lòng y. Phải nói là Lục Liễu có thể làm hoa khôi ba năm liên tiếp ngoài dáng người và vòng eo mảnh khảnh, bản thân cô ta cũng rất xinh đẹp, được người đẹp này nhìn ở khoảng cách gần khiến trái tim Kim Phi đập nhanh hơn. Nhiệt độ trong xe lại còn khá cao, không lâu sau trán Kim Phi đã toát một lớp mồ hôi. “Tiên sinh, ngài nóng sao?” Lục Liễu khẽ cười rồi lấy chiếc khăn tay ra, không để Kim Phi kịp từ chối đã ghé sát đến dịu dàng lau mồ hôi giúp Kim Phi. Đúng lúc này, xe ngựa bỗng đi vào một chỗ trũng nên xe hơi nhấc bổng lên. Lục Liễu bỗng chốc ngã vào lòng Kim Phi. “Xin lỗi tiên sinh, làm xộc xệch quần áo của ngài rồi”.