Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 268

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  “Tiên sinh còn xấu hổ nữa?”   Lục Liễu che miệng cười, vươn tay về phía đùi Kim Phi.     “Cô Lục Liễu, không cần đâu”.    Kim Phi vươn tay ra chụp lấy tay Lục Liễu.  Advertisement “Tiên sinh yên tâm, ta cũng biết viết thơ cần có linh cảm, ta sẽ không quấn lấy ngài đâu”.   Đã bị Kim Phi nhìn ra nên Lục Liễu dứt khoát ngã vào lòng Kim Phi: “Ta chỉ mong tiên sinh đến Giáo phường ti một chuyến, lộ mặt với ta là được”.   “Ta xem thời gian thế nào đã”.  Advertisement Kim Phi đáp bừa.   “Vậy cảm ơn tiên sinh trước”.   Lục Liễu dịu dàng mỉm cười, bàn tay nhỏ mở vạt áo ra, chuẩn bị luồn vào trong.   “Cô nương đừng như thế, ta đã đồng ý thì có thời gian sẽ đến”.   Kim Phi đẩy Lục Liễu ra, ngồi sang bên cạnh.   ...   Xe ngựa đi rất chậm, lắc lư hơn nửa tiếng mới đến cửa sau Xuân Phong Lâu.   “Tiên sinh đừng quên có thời gian đến thăm Lục Liễu đó”.   Lục Liễu lau khóe môi tươi cười với Kim Phi.   “Rảnh thì ta sẽ đến”.   Kim Phi phất tay.   Dù sao chỉ là đi để nâng đỡ thôi, có thời gian đến xem Giáo phường ti như thế nào cũng được.   “Vậy Lục Liễu đợi ngài”.   Lục Liễu vung tay, ngồi lại vào xe ngựa.   Để đề phòng các cô gái bỏ chạy, cửa sau thanh lâu đều có người canh gác, Xuân Phong Lâu cũng không ngoại lệ, bên trái bên phải đều có một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, trong tay mỗi người đều cầm một thanh đao.   Thấy Kim Phi và Thiết Chùy đi đến, một người đàn ông trong đó chặn lại cửa sau: “Quý khách đến chơi mời đi cửa trước”.   “Vào trong nói với tú bà của các ngươi là Kim Phi đến rồi, nếu bà ta bảo ta đi cửa trước thì ta sẽ đi cửa trước”.   Kim Phi vươn eo, lười biếng đáp.   Lúc nãy y không được ngồi thẳng chân trong xe ngựa nên hơi mỏi.   “Kim Phi? Ơ, sao cái tên này quen thế nhỉ?”   Tên đó gãi đầu lẩm bẩm.   “Ngươi bị ngốc à, đây là Kim tiên sinh đã viết thơ cho cô nương Tiểu Bắc đó”.   

 “Tiên sinh còn xấu hổ nữa?”  

 

Lục Liễu che miệng cười, vươn tay về phía đùi Kim Phi.  

 

 

 

“Cô Lục Liễu, không cần đâu”.   

 

Kim Phi vươn tay ra chụp lấy tay Lục Liễu.  

Advertisement

 

“Tiên sinh yên tâm, ta cũng biết viết thơ cần có linh cảm, ta sẽ không quấn lấy ngài đâu”.  

 

Đã bị Kim Phi nhìn ra nên Lục Liễu dứt khoát ngã vào lòng Kim Phi: “Ta chỉ mong tiên sinh đến Giáo phường ti một chuyến, lộ mặt với ta là được”.  

 

“Ta xem thời gian thế nào đã”.  

Advertisement

 

Kim Phi đáp bừa.  

 

“Vậy cảm ơn tiên sinh trước”.  

 

Lục Liễu dịu dàng mỉm cười, bàn tay nhỏ mở vạt áo ra, chuẩn bị luồn vào trong.  

 

“Cô nương đừng như thế, ta đã đồng ý thì có thời gian sẽ đến”.  

 

Kim Phi đẩy Lục Liễu ra, ngồi sang bên cạnh.  

 

...  

 

Xe ngựa đi rất chậm, lắc lư hơn nửa tiếng mới đến cửa sau Xuân Phong Lâu.  

 

“Tiên sinh đừng quên có thời gian đến thăm Lục Liễu đó”.  

 

Lục Liễu lau khóe môi tươi cười với Kim Phi.  

 

“Rảnh thì ta sẽ đến”.  

 

Kim Phi phất tay.  

 

Dù sao chỉ là đi để nâng đỡ thôi, có thời gian đến xem Giáo phường ti như thế nào cũng được.  

 

“Vậy Lục Liễu đợi ngài”.  

 

Lục Liễu vung tay, ngồi lại vào xe ngựa.  

 

Để đề phòng các cô gái bỏ chạy, cửa sau thanh lâu đều có người canh gác, Xuân Phong Lâu cũng không ngoại lệ, bên trái bên phải đều có một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, trong tay mỗi người đều cầm một thanh đao.  

 

Thấy Kim Phi và Thiết Chùy đi đến, một người đàn ông trong đó chặn lại cửa sau: “Quý khách đến chơi mời đi cửa trước”.  

 

“Vào trong nói với tú bà của các ngươi là Kim Phi đến rồi, nếu bà ta bảo ta đi cửa trước thì ta sẽ đi cửa trước”.  

 

Kim Phi vươn eo, lười biếng đáp.  

 

Lúc nãy y không được ngồi thẳng chân trong xe ngựa nên hơi mỏi.  

 

“Kim Phi? Ơ, sao cái tên này quen thế nhỉ?”  

 

Tên đó gãi đầu lẩm bẩm.  

 

“Ngươi bị ngốc à, đây là Kim tiên sinh đã viết thơ cho cô nương Tiểu Bắc đó”.  

 

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  “Tiên sinh còn xấu hổ nữa?”   Lục Liễu che miệng cười, vươn tay về phía đùi Kim Phi.     “Cô Lục Liễu, không cần đâu”.    Kim Phi vươn tay ra chụp lấy tay Lục Liễu.  Advertisement “Tiên sinh yên tâm, ta cũng biết viết thơ cần có linh cảm, ta sẽ không quấn lấy ngài đâu”.   Đã bị Kim Phi nhìn ra nên Lục Liễu dứt khoát ngã vào lòng Kim Phi: “Ta chỉ mong tiên sinh đến Giáo phường ti một chuyến, lộ mặt với ta là được”.   “Ta xem thời gian thế nào đã”.  Advertisement Kim Phi đáp bừa.   “Vậy cảm ơn tiên sinh trước”.   Lục Liễu dịu dàng mỉm cười, bàn tay nhỏ mở vạt áo ra, chuẩn bị luồn vào trong.   “Cô nương đừng như thế, ta đã đồng ý thì có thời gian sẽ đến”.   Kim Phi đẩy Lục Liễu ra, ngồi sang bên cạnh.   ...   Xe ngựa đi rất chậm, lắc lư hơn nửa tiếng mới đến cửa sau Xuân Phong Lâu.   “Tiên sinh đừng quên có thời gian đến thăm Lục Liễu đó”.   Lục Liễu lau khóe môi tươi cười với Kim Phi.   “Rảnh thì ta sẽ đến”.   Kim Phi phất tay.   Dù sao chỉ là đi để nâng đỡ thôi, có thời gian đến xem Giáo phường ti như thế nào cũng được.   “Vậy Lục Liễu đợi ngài”.   Lục Liễu vung tay, ngồi lại vào xe ngựa.   Để đề phòng các cô gái bỏ chạy, cửa sau thanh lâu đều có người canh gác, Xuân Phong Lâu cũng không ngoại lệ, bên trái bên phải đều có một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, trong tay mỗi người đều cầm một thanh đao.   Thấy Kim Phi và Thiết Chùy đi đến, một người đàn ông trong đó chặn lại cửa sau: “Quý khách đến chơi mời đi cửa trước”.   “Vào trong nói với tú bà của các ngươi là Kim Phi đến rồi, nếu bà ta bảo ta đi cửa trước thì ta sẽ đi cửa trước”.   Kim Phi vươn eo, lười biếng đáp.   Lúc nãy y không được ngồi thẳng chân trong xe ngựa nên hơi mỏi.   “Kim Phi? Ơ, sao cái tên này quen thế nhỉ?”   Tên đó gãi đầu lẩm bẩm.   “Ngươi bị ngốc à, đây là Kim tiên sinh đã viết thơ cho cô nương Tiểu Bắc đó”.   

Chương 268