Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 338

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  “Cô nói Đường Tiểu Bắc ư? Không phải cô ấy đã tới Kim Xuyên cùng Kim tiên sinh rồi sao?”   “Cô ấy lại trở về rồi”.   “Lẽ nào bị cậu Tiêu đuổi về? Như thế thì cũng nhanh quá nhỉ?”   AdvertisementTú bà sững sờ, nói với nha hoàn: “Cô ấy tới Xuân Phong Lâu làm gì? Lẽ nào vẫn muốn vào đây? Cô nói với cô ấy, Xuân Phong Lâu chúng ta sẽ không nhận cô ấy nữa, con bảo cô ấy đi nơi khác đi”.   Nhắc tới Đường Tiểu Bắc là bà ta lại cảm thấy tức giận.   AdvertisementMới bắt đầu, tú bà thật sự cho rằng Kim Phi chỉ là tên thư sinh nghèo xuất thân từ một mảnh đất nhỏ bé, không có tiền gì, vậy nên mới đồng ý với cái giá một trăm tám mươi lượng, để cho Kim Phi dẫn Đường Tiểu Bắc đi.   Sau này bà ta mới biết bản thân bị Kim Phi chơi một vố.   Quý tộc có thể đối kháng với quận thủ, trên người sao có thể chỉ có hơn một trăm lượng bạc cơ chứ?   Sau đó chưa đầy mấy ngày Kim Phi lại dẫn mấy trăm gia nô xuất thành, khiến cho cả thành phải chấn động.   Sau chuyện đó bà ta tìm người nghe ngóng, Kim Phi mua gia nô ở chỗ môi giới, tốn mấy trăm lượng bạc, thậm chí chưởng quầy muốn trả lại hai mươi lượng bạc, Kim Phi còn hào phóng không lấy.     Biết được tin này, tú bà tức tới mức hai ngày trời không ăn nổi cơm, hối hận ban đầu không nên dễ dàng chấp thuận như thế, dù thế nào cũng nên kiên quyết đòi một nghìn lượng bạc mới được.   Do đó bà ta cũng nổi điên với cả Đường Tiểu Bắc được Kim Phi chuộc thân.   “Không phải đâu mẹ, Tiểu Bắc cô nương không phải bị anh Kim đuổi về”, nha hoàn vội vàng nói: “Cô ấy nói tới Quảng Nguyên làm việc, nhân tiện đến thăm Đình tỷ và Tiểu Như, tặng chút đồ cho bọn họ”.   “Thật sao?”, tú bà không tin lắm.   “Thật mà, Tiểu Bắc cô nương ngồi xe ngựa lớn, dẫn theo tám hộ vệ, cực kỳ oai phong”.   Nha hoàn ngưỡng mộ nói: “Còn cả quần áo cô ấy mặc trên người nữa, trang sức đeo trên đầu đều rất đẹp, nếu như bị Kim tiên sinh đuổi đi thì sao có thể có những thứ này?”   “Tám hộ vệ?”   Biểu cảm của tú bà thay đổi rất rõ ràng.   Kinh doanh thanh lâu nhiều năm như vậy, bà ta quá hiểu tình cảm nam nữ, hiểu rõ tám thị vệ tượng trưng cho điều gì.  

 “Cô nói Đường Tiểu Bắc ư? Không phải cô ấy đã tới Kim Xuyên cùng Kim tiên sinh rồi sao?”  

 

“Cô ấy lại trở về rồi”.  

 

“Lẽ nào bị cậu Tiêu đuổi về? Như thế thì cũng nhanh quá nhỉ?”  

 

Advertisement

Tú bà sững sờ, nói với nha hoàn: “Cô ấy tới Xuân Phong Lâu làm gì? Lẽ nào vẫn muốn vào đây? Cô nói với cô ấy, Xuân Phong Lâu chúng ta sẽ không nhận cô ấy nữa, con bảo cô ấy đi nơi khác đi”.  

 

Nhắc tới Đường Tiểu Bắc là bà ta lại cảm thấy tức giận.  

 

Advertisement

Mới bắt đầu, tú bà thật sự cho rằng Kim Phi chỉ là tên thư sinh nghèo xuất thân từ một mảnh đất nhỏ bé, không có tiền gì, vậy nên mới đồng ý với cái giá một trăm tám mươi lượng, để cho Kim Phi dẫn Đường Tiểu Bắc đi.  

 

Sau này bà ta mới biết bản thân bị Kim Phi chơi một vố.  

 

Quý tộc có thể đối kháng với quận thủ, trên người sao có thể chỉ có hơn một trăm lượng bạc cơ chứ?  

 

Sau đó chưa đầy mấy ngày Kim Phi lại dẫn mấy trăm gia nô xuất thành, khiến cho cả thành phải chấn động.  

 

Sau chuyện đó bà ta tìm người nghe ngóng, Kim Phi mua gia nô ở chỗ môi giới, tốn mấy trăm lượng bạc, thậm chí chưởng quầy muốn trả lại hai mươi lượng bạc, Kim Phi còn hào phóng không lấy.    

 

Biết được tin này, tú bà tức tới mức hai ngày trời không ăn nổi cơm, hối hận ban đầu không nên dễ dàng chấp thuận như thế, dù thế nào cũng nên kiên quyết đòi một nghìn lượng bạc mới được.  

 

Do đó bà ta cũng nổi điên với cả Đường Tiểu Bắc được Kim Phi chuộc thân.  

 

“Không phải đâu mẹ, Tiểu Bắc cô nương không phải bị anh Kim đuổi về”, nha hoàn vội vàng nói: “Cô ấy nói tới Quảng Nguyên làm việc, nhân tiện đến thăm Đình tỷ và Tiểu Như, tặng chút đồ cho bọn họ”.  

 

“Thật sao?”, tú bà không tin lắm.  

 

“Thật mà, Tiểu Bắc cô nương ngồi xe ngựa lớn, dẫn theo tám hộ vệ, cực kỳ oai phong”.  

 

Nha hoàn ngưỡng mộ nói: “Còn cả quần áo cô ấy mặc trên người nữa, trang sức đeo trên đầu đều rất đẹp, nếu như bị Kim tiên sinh đuổi đi thì sao có thể có những thứ này?”  

 

“Tám hộ vệ?”  

 

Biểu cảm của tú bà thay đổi rất rõ ràng.  

 

Kinh doanh thanh lâu nhiều năm như vậy, bà ta quá hiểu tình cảm nam nữ, hiểu rõ tám thị vệ tượng trưng cho điều gì.  

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  “Cô nói Đường Tiểu Bắc ư? Không phải cô ấy đã tới Kim Xuyên cùng Kim tiên sinh rồi sao?”   “Cô ấy lại trở về rồi”.   “Lẽ nào bị cậu Tiêu đuổi về? Như thế thì cũng nhanh quá nhỉ?”   AdvertisementTú bà sững sờ, nói với nha hoàn: “Cô ấy tới Xuân Phong Lâu làm gì? Lẽ nào vẫn muốn vào đây? Cô nói với cô ấy, Xuân Phong Lâu chúng ta sẽ không nhận cô ấy nữa, con bảo cô ấy đi nơi khác đi”.   Nhắc tới Đường Tiểu Bắc là bà ta lại cảm thấy tức giận.   AdvertisementMới bắt đầu, tú bà thật sự cho rằng Kim Phi chỉ là tên thư sinh nghèo xuất thân từ một mảnh đất nhỏ bé, không có tiền gì, vậy nên mới đồng ý với cái giá một trăm tám mươi lượng, để cho Kim Phi dẫn Đường Tiểu Bắc đi.   Sau này bà ta mới biết bản thân bị Kim Phi chơi một vố.   Quý tộc có thể đối kháng với quận thủ, trên người sao có thể chỉ có hơn một trăm lượng bạc cơ chứ?   Sau đó chưa đầy mấy ngày Kim Phi lại dẫn mấy trăm gia nô xuất thành, khiến cho cả thành phải chấn động.   Sau chuyện đó bà ta tìm người nghe ngóng, Kim Phi mua gia nô ở chỗ môi giới, tốn mấy trăm lượng bạc, thậm chí chưởng quầy muốn trả lại hai mươi lượng bạc, Kim Phi còn hào phóng không lấy.     Biết được tin này, tú bà tức tới mức hai ngày trời không ăn nổi cơm, hối hận ban đầu không nên dễ dàng chấp thuận như thế, dù thế nào cũng nên kiên quyết đòi một nghìn lượng bạc mới được.   Do đó bà ta cũng nổi điên với cả Đường Tiểu Bắc được Kim Phi chuộc thân.   “Không phải đâu mẹ, Tiểu Bắc cô nương không phải bị anh Kim đuổi về”, nha hoàn vội vàng nói: “Cô ấy nói tới Quảng Nguyên làm việc, nhân tiện đến thăm Đình tỷ và Tiểu Như, tặng chút đồ cho bọn họ”.   “Thật sao?”, tú bà không tin lắm.   “Thật mà, Tiểu Bắc cô nương ngồi xe ngựa lớn, dẫn theo tám hộ vệ, cực kỳ oai phong”.   Nha hoàn ngưỡng mộ nói: “Còn cả quần áo cô ấy mặc trên người nữa, trang sức đeo trên đầu đều rất đẹp, nếu như bị Kim tiên sinh đuổi đi thì sao có thể có những thứ này?”   “Tám hộ vệ?”   Biểu cảm của tú bà thay đổi rất rõ ràng.   Kinh doanh thanh lâu nhiều năm như vậy, bà ta quá hiểu tình cảm nam nữ, hiểu rõ tám thị vệ tượng trưng cho điều gì.  

Chương 338