Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 493

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Người thợ săn cao đang định vung rìu mở đường thì bất ngờ bị người thợ săn thấp kéo lại.   “Này, phía trước có người”.   Thợ săn thấp nói, chỉ vào bên dưới.   Người thợ săn cao men theo ngón tay nhìn xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy một đám người nấp sau bụi cây dưới chân núi.   Advertisement“Lại là đám thổ phỉ chết tiệt”, thợ săn cao không khỏi chửi rủa một câu: “Đội trấn áp thổ phỉ làng Tây Hà ngày nào cũng đi tuần, bọn chúng dám lộ mặt sao?”   “Bọn chúng không nhảy lung tung mấy ngày được đâu, đợi Kim tiên sinh ra tay, nhất định sẽ xử gọn bọn chúng!”   Thợ săn thấp nói: “Chúng ta quay về đi, hay là ở đây đợi thêm một lúc?”  Advertisement “Chúng ta đi bao lâu mới tới được đây, quay về mất hơn một tiếng, hay là cứ đợi đi”.   Thợ săn cao nói: “Hơn nữa, đợi một chút xem náo nhiệt đi, cũng không biết lần này đến lượt ai xui xẻo”.   Thợ săn thấp cũng hơi mệt rồi, nghe xong liền ngồi xuống.   Không bao lâu bọn họ nhìn thấy một đám thổ phỉ khác tới.   “Không lẽ chúng ta gặp cảnh thổ phỉ tranh địa bàn rồi sao?”   Thợ săn cao hào hứng nói.   “Có khả năng, bây giờ ba nhóm thổ phỉ lớn đều đã bị Kim tiên sinh phong tỏa rồi, có thể là đám thổ phỉ nhỏ cảm thấy cơ hội của bọn chúng tới rồi”.   Thợ săn thấp cúi đầu nhìn xuống.   “Một đám chết giẫm, chết hết luôn đi cho rồi”.   Người cao hưng phấn xoa tay: “Nếu như chúng tự đánh nhau một lúc xong đội trấn áp thổ phỉ tới thì tốt quá, thu dọn cả lũ luôn”.   “Ngươi nói bé thôi, cũng đừng có đứng cao như vậy, nhỡ bị thổ phỉ nhìn thấy thì làm sao?”   Người thấp đá vào mông người cao một cái.   “Nhìn thấy thì làm sao? Thổ phỉ ở trong rừng làm sao có thể đuổi kịp chúng ta?”   Người cao không nghĩ như vậy: “Ngươi tới mà xem, đám thổ phỉ phía sau tới rồi”.   Thường ngày hiếm khi nhìn thấy thổ phỉ, thợ săn thấp cũng hóng hớt đứng dậy xem.   Nhưng điều họ không ngờ tới là hai nhóm thổ phỉ không đánh nhau mà liên kết lại với nhau, nấp sau bụi cây.   “Thì ra không phải bọn chúng giành địa bàn”, người cao thất vọng nói.   Đang nói thì lại nhìn thấy thêm một đám thổ phỉ nữa tụ tập lại với hai đám trước đó.  

 Người thợ săn cao đang định vung rìu mở đường thì bất ngờ bị người thợ săn thấp kéo lại.  

 

“Này, phía trước có người”.  

 

Thợ săn thấp nói, chỉ vào bên dưới.  

 

Người thợ săn cao men theo ngón tay nhìn xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy một đám người nấp sau bụi cây dưới chân núi.  

 

Advertisement

“Lại là đám thổ phỉ chết tiệt”, thợ săn cao không khỏi chửi rủa một câu: “Đội trấn áp thổ phỉ làng Tây Hà ngày nào cũng đi tuần, bọn chúng dám lộ mặt sao?”  

 

“Bọn chúng không nhảy lung tung mấy ngày được đâu, đợi Kim tiên sinh ra tay, nhất định sẽ xử gọn bọn chúng!”  

 

Thợ săn thấp nói: “Chúng ta quay về đi, hay là ở đây đợi thêm một lúc?”  

Advertisement

 

“Chúng ta đi bao lâu mới tới được đây, quay về mất hơn một tiếng, hay là cứ đợi đi”.  

 

Thợ săn cao nói: “Hơn nữa, đợi một chút xem náo nhiệt đi, cũng không biết lần này đến lượt ai xui xẻo”.  

 

Thợ săn thấp cũng hơi mệt rồi, nghe xong liền ngồi xuống.  

 

Không bao lâu bọn họ nhìn thấy một đám thổ phỉ khác tới.  

 

“Không lẽ chúng ta gặp cảnh thổ phỉ tranh địa bàn rồi sao?”  

 

Thợ săn cao hào hứng nói.  

 

“Có khả năng, bây giờ ba nhóm thổ phỉ lớn đều đã bị Kim tiên sinh phong tỏa rồi, có thể là đám thổ phỉ nhỏ cảm thấy cơ hội của bọn chúng tới rồi”.  

 

Thợ săn thấp cúi đầu nhìn xuống.  

 

“Một đám chết giẫm, chết hết luôn đi cho rồi”.  

 

Người cao hưng phấn xoa tay: “Nếu như chúng tự đánh nhau một lúc xong đội trấn áp thổ phỉ tới thì tốt quá, thu dọn cả lũ luôn”.  

 

“Ngươi nói bé thôi, cũng đừng có đứng cao như vậy, nhỡ bị thổ phỉ nhìn thấy thì làm sao?”  

 

Người thấp đá vào mông người cao một cái.  

 

“Nhìn thấy thì làm sao? Thổ phỉ ở trong rừng làm sao có thể đuổi kịp chúng ta?”  

 

Người cao không nghĩ như vậy: “Ngươi tới mà xem, đám thổ phỉ phía sau tới rồi”.  

 

Thường ngày hiếm khi nhìn thấy thổ phỉ, thợ săn thấp cũng hóng hớt đứng dậy xem.  

 

Nhưng điều họ không ngờ tới là hai nhóm thổ phỉ không đánh nhau mà liên kết lại với nhau, nấp sau bụi cây.  

 

“Thì ra không phải bọn chúng giành địa bàn”, người cao thất vọng nói.  

 

Đang nói thì lại nhìn thấy thêm một đám thổ phỉ nữa tụ tập lại với hai đám trước đó.  

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Người thợ săn cao đang định vung rìu mở đường thì bất ngờ bị người thợ săn thấp kéo lại.   “Này, phía trước có người”.   Thợ săn thấp nói, chỉ vào bên dưới.   Người thợ săn cao men theo ngón tay nhìn xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy một đám người nấp sau bụi cây dưới chân núi.   Advertisement“Lại là đám thổ phỉ chết tiệt”, thợ săn cao không khỏi chửi rủa một câu: “Đội trấn áp thổ phỉ làng Tây Hà ngày nào cũng đi tuần, bọn chúng dám lộ mặt sao?”   “Bọn chúng không nhảy lung tung mấy ngày được đâu, đợi Kim tiên sinh ra tay, nhất định sẽ xử gọn bọn chúng!”   Thợ săn thấp nói: “Chúng ta quay về đi, hay là ở đây đợi thêm một lúc?”  Advertisement “Chúng ta đi bao lâu mới tới được đây, quay về mất hơn một tiếng, hay là cứ đợi đi”.   Thợ săn cao nói: “Hơn nữa, đợi một chút xem náo nhiệt đi, cũng không biết lần này đến lượt ai xui xẻo”.   Thợ săn thấp cũng hơi mệt rồi, nghe xong liền ngồi xuống.   Không bao lâu bọn họ nhìn thấy một đám thổ phỉ khác tới.   “Không lẽ chúng ta gặp cảnh thổ phỉ tranh địa bàn rồi sao?”   Thợ săn cao hào hứng nói.   “Có khả năng, bây giờ ba nhóm thổ phỉ lớn đều đã bị Kim tiên sinh phong tỏa rồi, có thể là đám thổ phỉ nhỏ cảm thấy cơ hội của bọn chúng tới rồi”.   Thợ săn thấp cúi đầu nhìn xuống.   “Một đám chết giẫm, chết hết luôn đi cho rồi”.   Người cao hưng phấn xoa tay: “Nếu như chúng tự đánh nhau một lúc xong đội trấn áp thổ phỉ tới thì tốt quá, thu dọn cả lũ luôn”.   “Ngươi nói bé thôi, cũng đừng có đứng cao như vậy, nhỡ bị thổ phỉ nhìn thấy thì làm sao?”   Người thấp đá vào mông người cao một cái.   “Nhìn thấy thì làm sao? Thổ phỉ ở trong rừng làm sao có thể đuổi kịp chúng ta?”   Người cao không nghĩ như vậy: “Ngươi tới mà xem, đám thổ phỉ phía sau tới rồi”.   Thường ngày hiếm khi nhìn thấy thổ phỉ, thợ săn thấp cũng hóng hớt đứng dậy xem.   Nhưng điều họ không ngờ tới là hai nhóm thổ phỉ không đánh nhau mà liên kết lại với nhau, nấp sau bụi cây.   “Thì ra không phải bọn chúng giành địa bàn”, người cao thất vọng nói.   Đang nói thì lại nhìn thấy thêm một đám thổ phỉ nữa tụ tập lại với hai đám trước đó.  

Chương 493