Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 494
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Không hay rồi, là Kim tiên sinh!” Sắc mặt thợ săn thấp lập tức thay đổi. “Cái gì, thổ phỉ muốn cướp Kim tiên sinh sao?” Nét mặt hưng phấn cũng biến thành khiếp sợ cùng tức giận trên mặt thợ săn cao: "Lão Đường, ngươi không nhìn lầm chứ?" Advertisement“Trước đây ta từng tới săn lợn rừng ở gần làng Tây Hà, từng thấy chiếc xe ngựa này rồi. Hơn nữa ngoại trừ Kim tiên sinh, Kim Xuyên còn ai có thể thành lập một đội kỵ binh như này chứ?” Thợ săn thấp vội vàng đứng dậy: “Không hay rồi, chúng ta phải đi báo cho Kim tiên sinh”. “Kim tiên sinh sắp tới rồi, chúng ta vòng qua đám thổ phỉ thì không kịp đâu”. AdvertisementThợ săn cao ngăn thợ săn thấp lại. "Không sao, từ bên kia xuống núi sẽ kịp!" Người thợ săn lùn chỉ vào một con đường và nói. "Ngươi điên rồi, trên đường đầy gai dây leo, lại đi ngang qua thổ phỉ, làm sao kịp được?" Người thợ săn cao lớn nói: "Ở trong rừng bọn thổ phỉ không đuổi kịp chúng ta, ở dưới này thì không được, nếu làm kinh động đến bọn thổ phỉ thì chết chắc". "Vậy ta cũng muốn thử một lần!" Người thợ săn lùn cố chấp nói: "Bằng không đến lúc chết sao có mặt mũi đi gặp bố ta chứ?" Nói xong, bất chấp sự ngăn cản của người đàn ông cao lớn, hắn lao nhanh xuống. Thời gian không còn nhiều, hắn cũng không kịp chặt dây gai, cứ như vậy chui vào. Lúc này thời tiết vẫn còn nóng, người thợ săn cũng không mặc nhiều, mặt, tay, chân đều bị dây gai cào xước, nhưng hắn vẫn đi qua đám dây gai với tốc độ nhanh nhất như không hề thấy đám dây gai. Hắn chạy đến khi còn cách chỗ ẩn nấp của đám thổ phỉ chưa đầy trăm mét thì giảm tốc độ. Dù sao hắn cũng là một thợ săn quanh năm rong ruổi trong rừng núi, còn cách đám thổ phỉ chưa đầy 20 mét cũng không bị đám thổ phỉ phát hiện ra. Nhưng đoạn đường tiếp theo cây cối thưa thớt, bọn thổ phỉ lại ở quá gần, hắn nghĩ không dễ gì lẻn qua mà không ai hay biết. Người đàn ông thấp bé dừng lại nấp vào bụi cây hít một hơi thật sâu, đang định phóng qua đoạn đường nguy hiểm nhất thì nghe thấy tiếng hát từ trên đỉnh núi. "Nước trong, nước trong, nước trong nhìn thấy vảy cá chép, trong nước trong thấy được mặt tỷ muội, Long Vương liền mời bà mối…" Khi thợ săn lùn quay đầu lại, hắn thấy người cao lớn xuất hiện trên đỉnh núi, đang gân cổ lên với bên dưới. Những đám thổ phỉ cũng bị thu hút bởi bài hát của người thợ săn cao lớn, và quay đầu nhìn lên núi. Người thợ săn lùn lập tức nắm bắt cơ hội này và lao qua phần nguy hiểm nhất của con đường núi. "Tam ca, Kim Phi sắp tới rồi, phái mấy người đi giết tên đần này đi, đừng để hắn làm kinh động đến Kim Phi". Một tên trùm thổ phỉ nói. "Vâng!"
“Không hay rồi, là Kim tiên sinh!”
Sắc mặt thợ săn thấp lập tức thay đổi.
“Cái gì, thổ phỉ muốn cướp Kim tiên sinh sao?”
Nét mặt hưng phấn cũng biến thành khiếp sợ cùng tức giận trên mặt thợ săn cao: "Lão Đường, ngươi không nhìn lầm chứ?"
Advertisement
“Trước đây ta từng tới săn lợn rừng ở gần làng Tây Hà, từng thấy chiếc xe ngựa này rồi. Hơn nữa ngoại trừ Kim tiên sinh, Kim Xuyên còn ai có thể thành lập một đội kỵ binh như này chứ?”
Thợ săn thấp vội vàng đứng dậy: “Không hay rồi, chúng ta phải đi báo cho Kim tiên sinh”.
“Kim tiên sinh sắp tới rồi, chúng ta vòng qua đám thổ phỉ thì không kịp đâu”.
Advertisement
Thợ săn cao ngăn thợ săn thấp lại.
"Không sao, từ bên kia xuống núi sẽ kịp!"
Người thợ săn lùn chỉ vào một con đường và nói.
"Ngươi điên rồi, trên đường đầy gai dây leo, lại đi ngang qua thổ phỉ, làm sao kịp được?"
Người thợ săn cao lớn nói: "Ở trong rừng bọn thổ phỉ không đuổi kịp chúng ta, ở dưới này thì không được, nếu làm kinh động đến bọn thổ phỉ thì chết chắc".
"Vậy ta cũng muốn thử một lần!"
Người thợ săn lùn cố chấp nói: "Bằng không đến lúc chết sao có mặt mũi đi gặp bố ta chứ?"
Nói xong, bất chấp sự ngăn cản của người đàn ông cao lớn, hắn lao nhanh xuống.
Thời gian không còn nhiều, hắn cũng không kịp chặt dây gai, cứ như vậy chui vào.
Lúc này thời tiết vẫn còn nóng, người thợ săn cũng không mặc nhiều, mặt, tay, chân đều bị dây gai cào xước, nhưng hắn vẫn đi qua đám dây gai với tốc độ nhanh nhất như không hề thấy đám dây gai.
Hắn chạy đến khi còn cách chỗ ẩn nấp của đám thổ phỉ chưa đầy trăm mét thì giảm tốc độ.
Dù sao hắn cũng là một thợ săn quanh năm rong ruổi trong rừng núi, còn cách đám thổ phỉ chưa đầy 20 mét cũng không bị đám thổ phỉ phát hiện ra.
Nhưng đoạn đường tiếp theo cây cối thưa thớt, bọn thổ phỉ lại ở quá gần, hắn nghĩ không dễ gì lẻn qua mà không ai hay biết.
Người đàn ông thấp bé dừng lại nấp vào bụi cây hít một hơi thật sâu, đang định phóng qua đoạn đường nguy hiểm nhất thì nghe thấy tiếng hát từ trên đỉnh núi.
"Nước trong, nước trong, nước trong nhìn thấy vảy cá chép, trong nước trong thấy được mặt tỷ muội, Long Vương liền mời bà mối…"
Khi thợ săn lùn quay đầu lại, hắn thấy người cao lớn xuất hiện trên đỉnh núi, đang gân cổ lên với bên dưới.
Những đám thổ phỉ cũng bị thu hút bởi bài hát của người thợ săn cao lớn, và quay đầu nhìn lên núi.
Người thợ săn lùn lập tức nắm bắt cơ hội này và lao qua phần nguy hiểm nhất của con đường núi.
"Tam ca, Kim Phi sắp tới rồi, phái mấy người đi giết tên đần này đi, đừng để hắn làm kinh động đến Kim Phi".
Một tên trùm thổ phỉ nói.
"Vâng!"
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Không hay rồi, là Kim tiên sinh!” Sắc mặt thợ săn thấp lập tức thay đổi. “Cái gì, thổ phỉ muốn cướp Kim tiên sinh sao?” Nét mặt hưng phấn cũng biến thành khiếp sợ cùng tức giận trên mặt thợ săn cao: "Lão Đường, ngươi không nhìn lầm chứ?" Advertisement“Trước đây ta từng tới săn lợn rừng ở gần làng Tây Hà, từng thấy chiếc xe ngựa này rồi. Hơn nữa ngoại trừ Kim tiên sinh, Kim Xuyên còn ai có thể thành lập một đội kỵ binh như này chứ?” Thợ săn thấp vội vàng đứng dậy: “Không hay rồi, chúng ta phải đi báo cho Kim tiên sinh”. “Kim tiên sinh sắp tới rồi, chúng ta vòng qua đám thổ phỉ thì không kịp đâu”. AdvertisementThợ săn cao ngăn thợ săn thấp lại. "Không sao, từ bên kia xuống núi sẽ kịp!" Người thợ săn lùn chỉ vào một con đường và nói. "Ngươi điên rồi, trên đường đầy gai dây leo, lại đi ngang qua thổ phỉ, làm sao kịp được?" Người thợ săn cao lớn nói: "Ở trong rừng bọn thổ phỉ không đuổi kịp chúng ta, ở dưới này thì không được, nếu làm kinh động đến bọn thổ phỉ thì chết chắc". "Vậy ta cũng muốn thử một lần!" Người thợ săn lùn cố chấp nói: "Bằng không đến lúc chết sao có mặt mũi đi gặp bố ta chứ?" Nói xong, bất chấp sự ngăn cản của người đàn ông cao lớn, hắn lao nhanh xuống. Thời gian không còn nhiều, hắn cũng không kịp chặt dây gai, cứ như vậy chui vào. Lúc này thời tiết vẫn còn nóng, người thợ săn cũng không mặc nhiều, mặt, tay, chân đều bị dây gai cào xước, nhưng hắn vẫn đi qua đám dây gai với tốc độ nhanh nhất như không hề thấy đám dây gai. Hắn chạy đến khi còn cách chỗ ẩn nấp của đám thổ phỉ chưa đầy trăm mét thì giảm tốc độ. Dù sao hắn cũng là một thợ săn quanh năm rong ruổi trong rừng núi, còn cách đám thổ phỉ chưa đầy 20 mét cũng không bị đám thổ phỉ phát hiện ra. Nhưng đoạn đường tiếp theo cây cối thưa thớt, bọn thổ phỉ lại ở quá gần, hắn nghĩ không dễ gì lẻn qua mà không ai hay biết. Người đàn ông thấp bé dừng lại nấp vào bụi cây hít một hơi thật sâu, đang định phóng qua đoạn đường nguy hiểm nhất thì nghe thấy tiếng hát từ trên đỉnh núi. "Nước trong, nước trong, nước trong nhìn thấy vảy cá chép, trong nước trong thấy được mặt tỷ muội, Long Vương liền mời bà mối…" Khi thợ săn lùn quay đầu lại, hắn thấy người cao lớn xuất hiện trên đỉnh núi, đang gân cổ lên với bên dưới. Những đám thổ phỉ cũng bị thu hút bởi bài hát của người thợ săn cao lớn, và quay đầu nhìn lên núi. Người thợ săn lùn lập tức nắm bắt cơ hội này và lao qua phần nguy hiểm nhất của con đường núi. "Tam ca, Kim Phi sắp tới rồi, phái mấy người đi giết tên đần này đi, đừng để hắn làm kinh động đến Kim Phi". Một tên trùm thổ phỉ nói. "Vâng!"