Dư Duệ ngồi ở trên ban công hút thuốc, khói thuốc lượn vòng chung quang hắn. Trong phòng ngủ có một người thanh niên đang nằm trên giường, cậu ta nhắm chặt hai mắt, hắn c*̃ng không biết là cậu ta đang ngủ hay là cậu ta bị hắn thao đến hôn mê. Nếu hỏi Dư Duệ đời này hắn hận ai nhất, ngoại trừ mẹ của hắn vừa nghe tin cha hắn qua đời liền bỏ lại hắn xuất ngoại tái giá, thì người còn lại là Yến Cẩm Thư. Khi còn học trung học, trong mắt Dư Huệ thì Yến Cẩm Thư chính là một con mọc sách, lớn lên nhìn như một tiểu bạch kiểm [1], tính cách yếu ớt như con gái, còn là một vong ân phụ nghĩa bạch nhãn lang [2]. Bạn học bắt nạt Yến Cẩm Thư, Dư Duệ thay cậu ta ra mặt, cho dù là bọn côn đồ gần trường học đem cậu ta dồn vào trong ngõ hẻm vơ vét, Dư Duệ cũng là lấy một địch ba giúp cậu ta giải vây. Dư Duệ đối với Yến Cẩm Thư rất tốt, nhưng Yến Cẩm Thư thì âm thầm chơi xấu giành giựt bạn gái của hắn. Dư Duệ tìm được một người, thì cậu ta cướp một người, hắn tìm hai người, thì cậu ta cướp một đôi…
Chương 32: Hắn nằm nhiều năm, rốt cục cũng tỉnh rồi
Ngày Sau Hãy NóiTác giả: Họa Trần AiTruyện Đam Mỹ Dư Duệ ngồi ở trên ban công hút thuốc, khói thuốc lượn vòng chung quang hắn. Trong phòng ngủ có một người thanh niên đang nằm trên giường, cậu ta nhắm chặt hai mắt, hắn c*̃ng không biết là cậu ta đang ngủ hay là cậu ta bị hắn thao đến hôn mê. Nếu hỏi Dư Duệ đời này hắn hận ai nhất, ngoại trừ mẹ của hắn vừa nghe tin cha hắn qua đời liền bỏ lại hắn xuất ngoại tái giá, thì người còn lại là Yến Cẩm Thư. Khi còn học trung học, trong mắt Dư Huệ thì Yến Cẩm Thư chính là một con mọc sách, lớn lên nhìn như một tiểu bạch kiểm [1], tính cách yếu ớt như con gái, còn là một vong ân phụ nghĩa bạch nhãn lang [2]. Bạn học bắt nạt Yến Cẩm Thư, Dư Duệ thay cậu ta ra mặt, cho dù là bọn côn đồ gần trường học đem cậu ta dồn vào trong ngõ hẻm vơ vét, Dư Duệ cũng là lấy một địch ba giúp cậu ta giải vây. Dư Duệ đối với Yến Cẩm Thư rất tốt, nhưng Yến Cẩm Thư thì âm thầm chơi xấu giành giựt bạn gái của hắn. Dư Duệ tìm được một người, thì cậu ta cướp một người, hắn tìm hai người, thì cậu ta cướp một đôi… Không gọi tài xế, Yến Cẩm Thư tự mình lái xe.Dư Duệ ngồi ghế cạnh tài xế, trả lời điện thoại, “Ừm, được, tôi biết rồi, cảm tạ a, được, buổi tối gặp.” Cúp điện thoại, vừa nhấc mắt, hắn lớn tiếng kêu ngừng xe.Yến Cẩm Thư nhanh chóng phanh xe, hai tay nắm chặt tay lái, eo lưng căng ra đến mức thẳng tắp.“Đèn đỏ kìa, em không thấy sao?” Dư Duệ nhìn Yến Cẩm Thư khuôn mặt trắng bệch, nhíu mày lại, mở cửa xe xuống, vòng qua bên kia lôi kéo chỗ mở cửa xe, nói: “Em đi xuống xe.”Hai người thay đổi vị trí.Dư Duệ lái xe, Yến Cẩm Thư chỉ đường, nửa giờ sau, đến nơi cần đến.Là một viện dưỡng lão tư nhân.“Nơi này?”“Ừm.” Yến Cẩm Thư gật đầu, trước tiên đi về phía trước.Dư Duệ yên lặng đuổi tới.Yến Cẩm Thư dường như thường tới nơi này, trên đường đi gặp phải mấy người cùng cậu chào hỏi.Dư Duệ không nhịn được hỏi: “Em muốn dẫn anh đi gặp người, ở nơi này?”Yến Cẩm Thư gật đầu.Dư Duệ do dự nhưng không muốn hỏi lại, đi đến nấc thang cuối cùng, giương mắt nhìn thấy một người.Miễn cưỡng có thể tính là người quen.Dư Duệ hừ lạnh: “Sao anh lại ở này?”Cố Trình ngữ khí c*̃ng không tốt lắm: “Lời này tôi nên hỏi anh mới đúng.”“Tôi dẫn anh ấy đến.” Yến Cẩm Thư ở trước một cánh cửa đứng lại, nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi Cố Trình: “Hắn tỉnh sao?”
Không gọi tài xế, Yến Cẩm Thư tự mình lái xe. Dư Duệ ngồi ghế cạnh tài xế, trả lời điện thoại, “Ừm, được, tôi biết rồi, cảm tạ a, được, buổi tối gặp.” Cúp điện thoại, vừa nhấc mắt, hắn lớn tiếng kêu ngừng xe. Yến Cẩm Thư nhanh chóng phanh xe, hai tay nắm chặt tay lái, eo lưng căng ra đến mức thẳng tắp. “Đèn đỏ kìa, em không thấy sao?” Dư Duệ nhìn Yến Cẩm Thư khuôn mặt trắng bệch, nhíu mày lại, mở cửa xe xuống, vòng qua bên kia lôi kéo chỗ mở cửa xe, nói: “Em đi xuống xe.” Hai người thay đổi vị trí. Dư Duệ lái xe, Yến Cẩm Thư chỉ đường, nửa giờ sau, đến nơi cần đến. Là một viện dưỡng lão tư nhân. “Nơi này?” “Ừm.” Yến Cẩm Thư gật đầu, trước tiên đi về phía trước. Dư Duệ yên lặng đuổi tới. Yến Cẩm Thư dường như thường tới nơi này, trên đường đi gặp phải mấy người cùng cậu chào hỏi. Dư Duệ không nhịn được hỏi: “Em muốn dẫn anh đi gặp người, ở nơi này?” Yến Cẩm Thư gật đầu. Dư Duệ do dự nhưng không muốn hỏi lại, đi đến nấc thang cuối cùng, giương mắt nhìn thấy một người. Miễn cưỡng có thể tính là người quen. Dư Duệ hừ lạnh: “Sao anh lại ở này?” Cố Trình ngữ khí c*̃ng không tốt lắm: “Lời này tôi nên hỏi anh mới đúng.” “Tôi dẫn anh ấy đến.” Yến Cẩm Thư ở trước một cánh cửa đứng lại, nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi Cố Trình: “Hắn tỉnh sao?”
Ngày Sau Hãy NóiTác giả: Họa Trần AiTruyện Đam Mỹ Dư Duệ ngồi ở trên ban công hút thuốc, khói thuốc lượn vòng chung quang hắn. Trong phòng ngủ có một người thanh niên đang nằm trên giường, cậu ta nhắm chặt hai mắt, hắn c*̃ng không biết là cậu ta đang ngủ hay là cậu ta bị hắn thao đến hôn mê. Nếu hỏi Dư Duệ đời này hắn hận ai nhất, ngoại trừ mẹ của hắn vừa nghe tin cha hắn qua đời liền bỏ lại hắn xuất ngoại tái giá, thì người còn lại là Yến Cẩm Thư. Khi còn học trung học, trong mắt Dư Huệ thì Yến Cẩm Thư chính là một con mọc sách, lớn lên nhìn như một tiểu bạch kiểm [1], tính cách yếu ớt như con gái, còn là một vong ân phụ nghĩa bạch nhãn lang [2]. Bạn học bắt nạt Yến Cẩm Thư, Dư Duệ thay cậu ta ra mặt, cho dù là bọn côn đồ gần trường học đem cậu ta dồn vào trong ngõ hẻm vơ vét, Dư Duệ cũng là lấy một địch ba giúp cậu ta giải vây. Dư Duệ đối với Yến Cẩm Thư rất tốt, nhưng Yến Cẩm Thư thì âm thầm chơi xấu giành giựt bạn gái của hắn. Dư Duệ tìm được một người, thì cậu ta cướp một người, hắn tìm hai người, thì cậu ta cướp một đôi… Không gọi tài xế, Yến Cẩm Thư tự mình lái xe.Dư Duệ ngồi ghế cạnh tài xế, trả lời điện thoại, “Ừm, được, tôi biết rồi, cảm tạ a, được, buổi tối gặp.” Cúp điện thoại, vừa nhấc mắt, hắn lớn tiếng kêu ngừng xe.Yến Cẩm Thư nhanh chóng phanh xe, hai tay nắm chặt tay lái, eo lưng căng ra đến mức thẳng tắp.“Đèn đỏ kìa, em không thấy sao?” Dư Duệ nhìn Yến Cẩm Thư khuôn mặt trắng bệch, nhíu mày lại, mở cửa xe xuống, vòng qua bên kia lôi kéo chỗ mở cửa xe, nói: “Em đi xuống xe.”Hai người thay đổi vị trí.Dư Duệ lái xe, Yến Cẩm Thư chỉ đường, nửa giờ sau, đến nơi cần đến.Là một viện dưỡng lão tư nhân.“Nơi này?”“Ừm.” Yến Cẩm Thư gật đầu, trước tiên đi về phía trước.Dư Duệ yên lặng đuổi tới.Yến Cẩm Thư dường như thường tới nơi này, trên đường đi gặp phải mấy người cùng cậu chào hỏi.Dư Duệ không nhịn được hỏi: “Em muốn dẫn anh đi gặp người, ở nơi này?”Yến Cẩm Thư gật đầu.Dư Duệ do dự nhưng không muốn hỏi lại, đi đến nấc thang cuối cùng, giương mắt nhìn thấy một người.Miễn cưỡng có thể tính là người quen.Dư Duệ hừ lạnh: “Sao anh lại ở này?”Cố Trình ngữ khí c*̃ng không tốt lắm: “Lời này tôi nên hỏi anh mới đúng.”“Tôi dẫn anh ấy đến.” Yến Cẩm Thư ở trước một cánh cửa đứng lại, nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi Cố Trình: “Hắn tỉnh sao?”