Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 636

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Mà mỗi lần ra ngoài, Lạc Lan đều có một chiếc xe ngựa mở đường, theo sau là một nhóm cựu binh, uy nghiêm hơn nhiều tiểu thư ở các gia tộc lớn, giọng điệu nói chuyện và vẻ mặt đều cực kỳ tự tin.   Các tú bà khiến các nha hoàn thanh lâu run lẩy bẩy cũng phải khách sáo khi gặp Lạc Lan.   Những nha hoàn không thể tưởng tượng được Lạc Lan - người có khí chất mạnh mẽ như vậy thế mà cũng là một nô tỳ giống họ.   Advertisement“Làm nô tỳ cũng không phải là chuyện vinh quang gì, ta không cần lừa gạt mọi người”.   Lạc Lan nói: “Ta thực sự là một nô tỳ nhưng Kim tiên sinh và phu nhân không vì thân phận của ta mà coi thường ta, ngược lại họ rất tin tưởng ta, không cần e dè gì dạy ta cách làm ăn, thậm chí còn giao một việc ở nơi quan trọng như kinh thành cho ta xử lý”.   “Lạc Lan cô nương, cô đúng là may mắn”.  Advertisement “Đúng thế, sao ta không gặp được người chủ nào tốt như Kim tiên sinh nhỉ?”   “Người chủ tốt như thế quá ít, có lẽ cả thiên hạ cũng chỉ có một mình Kim tiên sinh”.   “Nếu có thể giúp Kim tiên sinh làm việc như Lạc Lan cô nương, ta có nằm mơ cũng có thể cười tỉnh giấc”.   “Ngươi thì thôi đi, Lạc Lan cô nương không chỉ biết chữ biết đọc mà còn có thể biết viết biết tính, lại có thể quản lý việc làm ăn lớn như vậy một cách có trật tự, ngươi thì làm được gì?”   “Tiểu Liên, cô đánh giá thấp Xảo Vân cô nương rồi, nàng ta có thể làm ấm giường cho Kim tiên sinh, người ta là người của Kim Nguyệt Các, biết nhiều thứ lắm”.   “Các ngươi lại nói bậy rồi, xem ta xé miệng các ngươi đây”.   Các nha hoàn nói một lúc rồi thì cười ha ha náo loạn.   Nhưng ánh mắt họ nhìn Lạc Lan đều tràn đầy sự ngưỡng mộ.   “Mọi người nói đúng, Lạc Lan cũng thấy may mắn lớn nhất đời này là gặp được chủ nhân tốt như tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân”.   Lạc Lan thấy đề tài lại lệch đi hướng khác nên nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cười nói: “Được rồi, mọi người yên lặng một chút, tiếp theo mời Thiết Chùy đại ca cho chúng ta xem thanh Trảm Tinh Đao thứ ba”.   Các nha hoàn ban đầu không có hứng thú với thanh Hắc Đao, nhưng bây giờ bọn họ đều dán mắt vào Thiết Chùy giống các công tử bên cạnh, muốn nghe xem trên Hắc Đao thứ ba khắc câu gì.Xoẹt!   Thiết Chùy rút thanh Hắc Đao thứ ba ra.   Tất cả mọi người mở to mắt nhìn về phía mặt sau của đao.   “Một người liên tục chiến đấu ba ngàn dặm, một đao từng địch trăm quân thù!”  

 Mà mỗi lần ra ngoài, Lạc Lan đều có một chiếc xe ngựa mở đường, theo sau là một nhóm cựu binh, uy nghiêm hơn nhiều tiểu thư ở các gia tộc lớn, giọng điệu nói chuyện và vẻ mặt đều cực kỳ tự tin.  

 

Các tú bà khiến các nha hoàn thanh lâu run lẩy bẩy cũng phải khách sáo khi gặp Lạc Lan.  

 

Những nha hoàn không thể tưởng tượng được Lạc Lan - người có khí chất mạnh mẽ như vậy thế mà cũng là một nô tỳ giống họ.  

 

Advertisement

“Làm nô tỳ cũng không phải là chuyện vinh quang gì, ta không cần lừa gạt mọi người”.  

 

Lạc Lan nói: “Ta thực sự là một nô tỳ nhưng Kim tiên sinh và phu nhân không vì thân phận của ta mà coi thường ta, ngược lại họ rất tin tưởng ta, không cần e dè gì dạy ta cách làm ăn, thậm chí còn giao một việc ở nơi quan trọng như kinh thành cho ta xử lý”.  

 

“Lạc Lan cô nương, cô đúng là may mắn”.  

Advertisement

 

“Đúng thế, sao ta không gặp được người chủ nào tốt như Kim tiên sinh nhỉ?”  

 

“Người chủ tốt như thế quá ít, có lẽ cả thiên hạ cũng chỉ có một mình Kim tiên sinh”.  

 

“Nếu có thể giúp Kim tiên sinh làm việc như Lạc Lan cô nương, ta có nằm mơ cũng có thể cười tỉnh giấc”.  

 

“Ngươi thì thôi đi, Lạc Lan cô nương không chỉ biết chữ biết đọc mà còn có thể biết viết biết tính, lại có thể quản lý việc làm ăn lớn như vậy một cách có trật tự, ngươi thì làm được gì?”  

 

“Tiểu Liên, cô đánh giá thấp Xảo Vân cô nương rồi, nàng ta có thể làm ấm giường cho Kim tiên sinh, người ta là người của Kim Nguyệt Các, biết nhiều thứ lắm”.  

 

“Các ngươi lại nói bậy rồi, xem ta xé miệng các ngươi đây”.  

 

Các nha hoàn nói một lúc rồi thì cười ha ha náo loạn.  

 

Nhưng ánh mắt họ nhìn Lạc Lan đều tràn đầy sự ngưỡng mộ.  

 

“Mọi người nói đúng, Lạc Lan cũng thấy may mắn lớn nhất đời này là gặp được chủ nhân tốt như tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân”.  

 

Lạc Lan thấy đề tài lại lệch đi hướng khác nên nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cười nói: “Được rồi, mọi người yên lặng một chút, tiếp theo mời Thiết Chùy đại ca cho chúng ta xem thanh Trảm Tinh Đao thứ ba”.  

 

Các nha hoàn ban đầu không có hứng thú với thanh Hắc Đao, nhưng bây giờ bọn họ đều dán mắt vào Thiết Chùy giống các công tử bên cạnh, muốn nghe xem trên Hắc Đao thứ ba khắc câu gì.

Xoẹt!  

 

Thiết Chùy rút thanh Hắc Đao thứ ba ra.  

 

Tất cả mọi người mở to mắt nhìn về phía mặt sau của đao.  

 

“Một người liên tục chiến đấu ba ngàn dặm, một đao từng địch trăm quân thù!”  

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Mà mỗi lần ra ngoài, Lạc Lan đều có một chiếc xe ngựa mở đường, theo sau là một nhóm cựu binh, uy nghiêm hơn nhiều tiểu thư ở các gia tộc lớn, giọng điệu nói chuyện và vẻ mặt đều cực kỳ tự tin.   Các tú bà khiến các nha hoàn thanh lâu run lẩy bẩy cũng phải khách sáo khi gặp Lạc Lan.   Những nha hoàn không thể tưởng tượng được Lạc Lan - người có khí chất mạnh mẽ như vậy thế mà cũng là một nô tỳ giống họ.   Advertisement“Làm nô tỳ cũng không phải là chuyện vinh quang gì, ta không cần lừa gạt mọi người”.   Lạc Lan nói: “Ta thực sự là một nô tỳ nhưng Kim tiên sinh và phu nhân không vì thân phận của ta mà coi thường ta, ngược lại họ rất tin tưởng ta, không cần e dè gì dạy ta cách làm ăn, thậm chí còn giao một việc ở nơi quan trọng như kinh thành cho ta xử lý”.   “Lạc Lan cô nương, cô đúng là may mắn”.  Advertisement “Đúng thế, sao ta không gặp được người chủ nào tốt như Kim tiên sinh nhỉ?”   “Người chủ tốt như thế quá ít, có lẽ cả thiên hạ cũng chỉ có một mình Kim tiên sinh”.   “Nếu có thể giúp Kim tiên sinh làm việc như Lạc Lan cô nương, ta có nằm mơ cũng có thể cười tỉnh giấc”.   “Ngươi thì thôi đi, Lạc Lan cô nương không chỉ biết chữ biết đọc mà còn có thể biết viết biết tính, lại có thể quản lý việc làm ăn lớn như vậy một cách có trật tự, ngươi thì làm được gì?”   “Tiểu Liên, cô đánh giá thấp Xảo Vân cô nương rồi, nàng ta có thể làm ấm giường cho Kim tiên sinh, người ta là người của Kim Nguyệt Các, biết nhiều thứ lắm”.   “Các ngươi lại nói bậy rồi, xem ta xé miệng các ngươi đây”.   Các nha hoàn nói một lúc rồi thì cười ha ha náo loạn.   Nhưng ánh mắt họ nhìn Lạc Lan đều tràn đầy sự ngưỡng mộ.   “Mọi người nói đúng, Lạc Lan cũng thấy may mắn lớn nhất đời này là gặp được chủ nhân tốt như tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân”.   Lạc Lan thấy đề tài lại lệch đi hướng khác nên nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cười nói: “Được rồi, mọi người yên lặng một chút, tiếp theo mời Thiết Chùy đại ca cho chúng ta xem thanh Trảm Tinh Đao thứ ba”.   Các nha hoàn ban đầu không có hứng thú với thanh Hắc Đao, nhưng bây giờ bọn họ đều dán mắt vào Thiết Chùy giống các công tử bên cạnh, muốn nghe xem trên Hắc Đao thứ ba khắc câu gì.Xoẹt!   Thiết Chùy rút thanh Hắc Đao thứ ba ra.   Tất cả mọi người mở to mắt nhìn về phía mặt sau của đao.   “Một người liên tục chiến đấu ba ngàn dặm, một đao từng địch trăm quân thù!”  

Chương 636